Thẩm Sơ không đi cùng với bọn họ. Khi cuộc trò chuyện kết thúc, cô cùng Phó Văn Bội quay người đi vào toilet.
Bạc Mộ Niên nhìn Thẩm Sơ rời đi, mặt không thay đổi thu hồi tầm mắt, nhấc chân lên đi ra ngoài.
Lâm Triêu Dương đi theo phía sau, không dám lên tiếng.
Bọn hắn khí thế ngất trời tìm Thẩm Sơ, còn cô bỗng nhiên trở thành giám đốc Vạn Tượng xuất hiện trước mặt bọn họ, nghênh ngang chào hỏi như không có chuyện gì xảy ra.
Sao trước kia hắn không phát hiện, gan của cô lớn như vậy.
" Thẩm tiểu thư."
Thẩm Sơ mới từ toilet đi ra, Phó Văn Bội lo lắng nhìn cô.
Phó Văn Bội là người Thẩm Cẩm Sinh phái tới cho cô, chuyện của Bạc Mộ Niên cùng Thẩm Sơ, Phó Văn Bội tự nhiên hiểu rõ, đêm nay đụng phải, Phó Văn Bội tự nhiên là lo lắng cho Thẩm Sơ.
Thẩm Sơ tắt nước, lau nước trên tay, đưa tay lên vuốt mái tóc dài của mình, “Lo lắng cho em?”
Cô cười nói " không đáng."
Cô hiện tại không còn ngốc nghếch nữa.
Phó Văn Bội sững sờ trong giây lát, sau khi phản ứng lại, thở phào nhẹ nhõm, đi theo Thẩm Sơ ra ngoài.
Tài xế đã sớm lái xe chờ ở cửa khách sạn, Thẩm Sơ ra khỏi thang máy, vốn còn tưởng rằng Bạc Mộ Niên bọn họ rời đi trước, không nghĩ tới lại đụng phải ở khu vực nghỉ ngơi.
Cô nhìn qua, Hà Bân không ở đây, chỉ có Bạc Mộ Niên cùng Lâm Triêu Dương.
Ah, vậy thì không cần phải chào hỏi.
Thẩm Sơ thu hồi tầm mắt, đi về phía trước.
Vừa bước tới cửa, thì đằng sau lưng có giọng nói bén nhọn vang lên " sao cô lại ở đây."
Âm thanh này, Thẩm Sơ không xa lạ gì, ở Bạc gia ba năm, có thể nói là sớm chiều nghe được một hai câu.
Nghe được âm thanh của Bạc Mộ Thanh, Thẩm Sơ dừng bước chân, Bạc Mộ Thanh liền xông lên " Thẩm Sơ cô còn mặt mũi quay về ."
Mấy tháng qua, vì đoạn video và ghi âm đó. Bạc gia đã trở thành trò cười, nếu không phải gia đình họ Bạc có uy tín lâu đời ,không ai dám nói chuyện công khai trước mặt nhà họ Bạc, thì nhà họ Bạc đã sớm bị mắng thành chó rồi.
Có thể Bạc Mộ Thanh ở trong trường học, mọi người không quan tâm cô ta có phải Bạc gia tiểu thư hay không, Bạc Mộ Thanh từ trước đã nói Thẩm Sơ là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, trong khoảng thời gian này, có thể nói là bị bạn học cười nhạo.
Mà tất cả điều này, đều là tại Thẩm Sơ gây nên, nếu như Thẩm Sơ không đem mấy thứ kia, đem phát tán trên mạng, Bạc gia tự nhiên sẽ không trở thành trò cười.
Nhìn Thẩm Sơ, cơn tức giận tích tụ mấy tháng này, liền trực tiếp bạo phát, bước nhanh tới trước mặt Thẩm Sơ, giơ tay lên muốn đánh vào mặt cô.
Khi cái tát gần tới mặt Thẩm Sơ, cánh tay liền bị giữ chặt.
Khi Bạc Mộ Thanh vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Sơ " muốn đánh tôi sao?, Bạc Mộ Thanh ,cô còn chưa đủ tư cách."
Thẩm Sơ nói xong, trở tay tát cho Bạc Mộ Thanh một cái tát " may mà có cô nhắc nhở, cô vẫn còn thiếu tôi một cái tát."
" Ba~" cái tát này của Thẩm Sơ không hề lưu tình chút nào.
Sau khi Lâm Triêu Dương cách đó không xa nghe được, liền nhìn về phía Bạc Mộ Niên.
Người đàn ông sắc mặt lạnh đi, cúp điện thoại, nhấc chân, trực tiếp đi tới chỗ Thẩm Sơ và Bạc Mộ Thanh.
Bạc Mộ Thanh bị Thẩm Sơ tát một cái choáng váng, thấy Bạc Mộ Niên đi tới, bụm mặt khóc " Anh, cô ta đánh em! Cô ta vừa đánh em!"
Thẩm Sơ nhìn Bạc Mộ Niên, nhướng mày cười khẽ. " Đúng vậy, Tôi vừa đánh cô ta đấy , sao nào, Bạc tổng định đánh trả lại hay sao? "
Bạc Mộ Niên trước đây chưa từng bị khiêu khích như thế này, nhìn Thẩm Sơ trước mặt. Mới có ba tháng. Cô lấy bản lĩnh ở đâu ra mà dám khiêu khích hắn?
Hắn trầm mặt, đang muốn mở miệng, Thẩm Sơ nói trước một câu " tôi không chủ động trêu chọc mấy người, mấy người đừng có chạy tới trêu chọc tôi, trên tay tôi còn nhiều chuyện bát quái về Bạc gia lắm đấy."
nói xong, rút lại nụ cười, lạnh lùng nhìn về phía Bạc Mộ Niên " quản tốt người bên cạnh mình đi"
Dứt lời, Thẩm Sơ quay người rời đi, để lại Bạc Mộ Niên sắc mặt trầm như nước, cùng Bạc Mộ Thanh tức tới run cả người.