Những người còn lại nói vài câu chế nhạo châm chọc, không đợi Sở Vũ Hiên nôn ra hết mà quay lại buổi tiệc.
Trước mặt cũng không còn người ngoài nữa, trong đôi mắt của Sở Trì Khanh lên sự gian xảo không dễ phát hiện, võ lưng của con trai, nói với Triệu Nhã Nam: "Đi nghỉ ngơi đi."
Dưới sự giúp đỡ của người giúp việc, Triệu Nhã Nam đỡ tên đàn ông chó chết này về đến sân nhà của Sở Trì Khanh.
Khi đến phòng khách, bản tính của cô bại lộ, ném Sở Vũ Hiên lên sô pha.
Sở Vũ Hiên vấp chân, đôi mắt khẽ mở: "Vợ, cô làm đau tôi rồi" Triệu Nhã Nam mặc kệ anh, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn anh thôi cũng lười nữa.
Người giúp việc:...
Lòng tôi đau xót cho cậu chủ nhưng mà tôi không nói ra được.
Triệu Nhã Nam hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía cô giúp việc, sắc mặt vẫn trong trẻo lạnh lùng nhưng giọng điệu lại khá khách sáo: “Xin hỏi, tôi ngủ ở phòng nào vậy?”
Cô giúp việc: “Thưa mợ chủ, cô và cậu chủ sẽ ở trong phòng ngủ dành cho khách ở trên tầng hai.”
"Những phòng ngủ khác có ở được không? Tôi muốn ở. một mình." Triệu Nhã Nam bình tĩnh nói.
“Cái này...” Cô giúp việc vô cùng xấu hổ, tự hỏi có phải cậu chủ uống rượu nên đã chọc tức vợ mình hay không?
Cô ta lén nhìn Sở Vũ Hiên một cái, phát hiện anh dường như không phản đối gì, gật đầu nói: "Thưa mợ chủ, xin đợi một lát, tôi sẽ dọn phòng rồi chuẩn bị áo ngủ và đồ dùng cá nhân cho cô"
"Rắc rối."
Người giúp việc vừa lên lầu, Sở Vũ Hiên ngồi dậy, nhìn Triệu Nhã Nam, cười nói: "Cô ghét bỏ tôi sao?"
Triệu Nhã Nam không có ý định nói chuyện với tên chó say: xỉn này, cô đứng sang một bên, quay lưng về phía anh khoanh tay lại.
Tuy nhiên, ngay sau đó, cô đột nhiên cảm thấy một cơ thể nóng bỏng đang áp sát lưng của cô, đồng thời, hai tay ôm chặt lấy eo cô!
Bên tai là giọng nói gợi cảm mà mê hoặc của Sở Vũ Hiên: "Vợ à, đêm nay chúng ta bù đắp cho đêm động phòng được. không?"
Cơ thể của Triệu Nhã Nam cứng đờ, giây tiếp theo, giống như bị điện giật, hai tay vùng vẫy, dùng hết sức để thoát khỏi sự trói buộc.
Nhưng dù gì cũng là cơ thể phụ nữ, không đủ mạnh để thoát khỏi tay đàn ông.
"Sở Vũ Hiên! Anh buông tôi ra!" Triệu Nhã Nam dường như gào thét lên.
Sở Vũ Hiên: "Cầu xin tôi đi."
"Anh buông ra! Sở Vũ Hiên, anh đừng đụng vào tôi! Buông tôi rat"
Sở Vũ Hiên cảm nhận được người đẹp ở trong lòng đang bắt đầu run rẩy.
"Phản ứng của cô cũng quá mức rồi đó? Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, đã nghĩ thoáng hơn nhiều rồi."
Nói xong, anh xoay người của Triệu Nhã Nam lại, đồng thời nghiêng nửa người xuống, đặt người đẹp lạnh lùng kia lên trên sô pha.
Triệu Nhã Nam giấy giụa kịch liệt, trên khuôn mặt không thấy chút tia máu nào, trong đôi mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
"Anh đừng đụng vào tôi! Đừng đụng vào tôi!"
Sở Vũ Hiên không để tâm, nói: "Nói đi, cầu xin tôi đi, khó như vậy sao?"
Một tay của Triệu Nhã Nam đè lên ngực của Sở Vũ Hiên, một tay run rẩy sờ soạng trên bàn trà.
Lúc nãy vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy một con dao gọt hoa quả trên bàn trà.
"Tránh ra... Cút đi! Đừng chạm vào tôi!... Sở Vũ Hiên, tôi cầu xin anh, đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!"
Khi cô nói những lời này, đồng tử của Triệu Nhã Nam đột nhiên co lại, đôi mắt cô dần trở nên đờ đẫn, nước mắt tuôn như mưa, như thể cô đang đắm chìm trong sự hoảng sợ, thậm chí... nỗi sợ này còn có gì đó không ổn.
Sở Vũ Hiên sửng sốt, anh còn chưa làm gì mà đã phản ứng dữ dội như vậy rồi sao?
Đúng là còn trong trắng hơn cả trong trằng nữa.
Khi anh đang ngây ngẩn thì một mũi dao nhọn lóe lên trước mắt của anh.
"Anh đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi... Đừng chạm vào tôi... Cút đi! Đừng chạm vào tôi!"
Triệu Nhã Nam rơi vào một trạng thái rất kỳ lạ, cơ thể cô run rẩy dữ dội, đôi mắt cô mơ màng, cô trở nên điền cuồng khó hiểu.
Tay trái đang run rẩy của cô cầm một con dao gọt trái cây, trên mũi dao đã thấm một ít máu.
Lúc này Sở Vũ Hiên đã ngồi thẳng dậy, bên trong áo sơ mi trắng có một vết cắt ở trước ngực, một màu đỏ tươi dần dần tuôn ra.
Nếu không phải lúc nãy anh trốn nhanh thì sợ rằng không chỉ bị thương ngoài da như vậy.
Cái tên quần là áo lượt này thu lại vẻ mặt bất cần đời của mình và nhíu mày đứng sang một bên, trầm ngâm nhìn Triệu Nhã Nam vẫn đang phản ứng thái quá, dường như hơi đăm chiêu.
Một lúc sau, tinh thân của Triệu Nhã Nam dần dần khôi phục, khi cô nhìn thấy con dao trong tay mình dính máu, cô không kìm được mà sợ hãi hét lên và ném con dao xuống đất.
Sở Vũ Hiên đưa đầu lưỡi chạm vào răng cấm, trầm giọng nói: "Cô định mưu sát chồng cô sao? Triệu Nhã Nam, tôi rất tức giận đấy”
Triệu Nhã Nam lau đi nước mắt trên gò má, lạnh lùng nói: "Cút đi! Sở Vũ Hiên... tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa! Anh là một tên khốn kiếp!"
Sở Vũ Hiên nới lỏng cổ áo, quay người nhìn người giúp việc đang đứng ở cầu thang, tức giận nói: “Chăm sóc mợ chủ đi, tôi lên phòng khách ngủ!"