Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Chương 41: Trên đời không có con đường nào là vô ích cả



Đồn cảnh sát Thành Bắc.

Một vị cảnh sát già đưa hai người Sở Vũ Hiên đi vào phòng tiếp dân để làm việc, cảnh sát trực ban liếc mắt một cái, hỏi: “Thầy ơi, hai người này xảy ra chuyện gì vậy?”

Vị cảnh sát già liếc mắt nói: “Chỉ là mâu thuẫn nhỏ, cậu mập này bị đánh.”

Người cảnh sát trực ban nhìn hai người, vừa tức giận vừa buồn cười: “Tôi thấy hai người cũng hai mươi mấy tuổi rồi đúng không? Đang ăn Tết mà chút chuyện vậy thôi cũng làm ồn ào đến tận đây sao?”

Vị cảnh sát già tức giận nói: “Chứ gì nữa? Một người thì ồn ào đòi bồi thường tiền, một người lại sống chết không muốn trả, cứ đòi đến đây để nói lý lẽ, tôi đã tận tình khuyên bảo cả buổi nhưng mà cuối cùng vẫn là đàn gảy tai trâu! Ôi…!”

Lão Tam vặn cổ, hùng hổ nói: “Tôi mặc kệ, bồi thường tiền cho tôi.”

Sở Vũ Hiên liếc mắt về phía Trần Cường đang ủ rũ ngồi ở một góc của phòng tiếp dân, thản nhiên nói: “Được thôi, tưởng tôi sợ cậu sao,

nói đi, cậu muốn tôi bồi thường cho cậu bao nhiêu tiền đây?”

Vị cảnh sát già: “?”

“Tôi nói này, cái tính tình ngang ngược của anh lúc nãy ở đâu rồi hả? Sao vừa đến đây anh đã chịu thua thế?”

Vẻ mặt của Sở Vũ Hiên đầy chân thành: “Tôi làm sai, đến chỗ các chú thì chột dạ thôi.”



Lão Tam bĩu môi: “Vậy thì… Anh định bồi thường cho tôi bao nhiêu đây?”

Sở Vũ Hiên cạn lời, thầm nghĩ tên ngốc này đúng là không phù hợp để diên kịch, thuận miệng nói: “Đồ ngốc.”

Lão Tam: “Được thôi! Quyết định như vậy đi! Lát nữa chuyển tiền sang WeChat của tôi, tôi… tôi đi trước đã!”

VỊ cảnh sát già: Đùa gì vậy trời?

Người cảnh sát trực ban hơi bất ngờ: “Hóa ra hai người quen nhau sao? Cái quái gì đây?”

VỊ cảnh sát già thở dài, giải thích nói: “Hai anh em tranh luận xem đội tuyển quốc gia có phải là đồ vô dụng hay không, cãi nhau đến tận đây luôn.”

Cảnh sát trực ban:…

Đầu óc có vấn đề sao? Chủ đề này thì có gì mà phải tranh cãi vậy chứ?

Sở Vũ Hiên giả vờ đứng dậy rời đi, khi đi qua băng ghế ở phòng tiếp dân thì kỉnh ngạc nói: “ôỉ? Trần Cường? Cậu ở đây làm gì vậy?1′

Trần Cường cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì, hai tay nắm chặt, mạch máu nổi lên, cơ thể hơi run rây.

“Trần Cường?1′ Sở Vũ Hiên lại gọi một tiếng.



Lúc này Trần Cường mới ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt trắng như tờ giây, khóe môi bị cắn đến mức chảy máu, khi hai mắt đỏ tươi nhìn thấy Sở Vũ Hiên thì bỗng nhiên hơi sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Vũ Hiên? Sao cậu lại ở đây?”

Sở Vũ Hiên tiện thể ngồi xuống bên cạnh anh ta, nói một cách giận dữ: “Thôi, đừng nói nữa, đánh nhau với người khác một trận”

“À…” Trần Cường lên tiếng, không nói gì thêm nữa, ánh mắt ngây dại ra nhìn chằm chằm vào mặt đất.

“Này, cậu sao vậy?” Sở Vũ Hiên vỗ cánh tay của anh ta: “Đã có chuyện gì xảy ra hay sao?”

“Không… Không có việc gì đâu.”

“Không có việc gì thì cậu đến đây làm gì?” Sở Vũ Hiên tỏ vẻ trách cứ, thân thiết nói: “Chẳng lẽ có người nào đến quán của cậu làm loạn sao? Nói cho tôi nghe chút đỉ, tôi có thể giúp cậu!”

Vị cảnh sát già: “Này? Cậu ở đây làm gì? Nhanh về nhà đỉ, đừng ở chỗ này gây thêm phiền phức nữa!”

Sở Vũ Hiên:…

Trần Cường lắp ba lắp bắp nói: “Không… Không có việc gì đâu, Vũ Hiên, cậu cứ đi đi.”

“Cường Tử, cậu không xem tôi là bạn bè đúng không? Nhìn mặt của cậu như thế mà lại bảo là không có việc gì sao? Đừng lừa tôỉ, cậu biết là tôi chắc chắn có thể giúp được cậu mà.” Sở Vũ Hiên nói rất chắc chắn.

Vừa dứt lời, em gái của Trần Cường là Trần Đình và vợ của anh ta bị một người cảnh sát dẫn ra khỏi văn phòng, chắc là vừa mới ghi lời khai xong.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv