Vận Nhi nhìn thấy bóng dáng đứng trong mưa ngày càng xa qua kính chiếu hậu, đến cuối cùng hóa thành một điểm nhỉ, biến mất trong mắt cô.
Lông mi thật dài hạ xuống trên mặt không biết là nước mắt hay là hạt mưa, khuôn mặt Vận Nhi tái nhợt như tờ giấy không còn chút huyết sắc, ôm thân thể ướt sũng lạnh run.
“Vận Nhi, em làm sao vậy?” Thương Nhĩ Kì thấy thế, mau chóng phanh xe lại, cầm lấy thảm lông ở ghế sau phủ thêm cho Vận Nhi, một cảnh vừa rồi anh cũng nhìn thấy được, Âu Thừa Duẫn chật vật, anh nhìn thấy, lại có chút đồng tình với anh ta.
“Không sao, anh tiếp tục lái xe đi!” Vận Nhi che toàn bộ khuôn mặt bên trong tấm thảm lông, chỉ chừa ra đôi mắt, có vẻ trống rỗng nhìn về phía trước, bên tai chỉ nghe được tiếng gió cùng tiếng mưa rơi.
Trong lúc đó, không có ai giữa hai người họ mở miệng nhắc tới Âu Thừa Duẫn.
Đưa Vận Nhi về đến dưới nhà, Thương Nhĩ Kì muốn đưa Vận Nhi lên lầu, nhưng Vận Nhi từ chối.
“Em mệt mỏi, anh đi về trước đi!” Vẻ mệt mỏi trên mặt Vận Nhi thật rõ ràng, nhưng lúc này Thương Nhĩ Kì cũng không yên tâm để cô một mình.
“Vậy em nhớ phải tắm nước nóng xong mới được ngủ đấy, nếu không sẽ bị cảm mạo!” Thương Nhĩ Kì không có biện pháp với cô, quan hệ giữa anh và cô, vẫn duy trì một phần xa cách, mặc kệ Thương Nhĩ Kì có cố gắng như thế nào, trước sau vẫn không thể vượt qua được phòng tuyến đó.
“Đã biết!” Vận Nhi mở cửa xe, nhanh chóng vọt vào trong thang máy, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại.
Một tay Thương Nhĩ Kì khoác lên tay lái, một tay cầm thảm lông còn lưu lại nhiệt độ cơ thể cô, nở nụ cười có chút chua sót.
Khi về nhà, anh gọi điện cho Vận Nhi, giống như dự kiến, tắt máy!
Lại gọi cho Hứa Tâm Lam, đối vói cô gái hiểu biết kia, anh luôn luôn cảm thấy có chút áy náy.
Qua một lúc lâu, bên kia mới tiếp máy, nghe tiếng cô có chút gấp gáp, Thương Nhĩ Kì thốt ra, “Tâm Lam, tại sao lại lâu như vậy?”
“Vừa rồi tắm rửa, sao anh lại gọi điện tới đây? Vận Nhi về nhà rồi sao?” Trong lúc bọn họ nói chuyện chủ để luôn quay xung quanh Vận Nhi.
Hứa Tâm Lam rõ ràng nghe thấy tiếng thở dài ở đầu kia, cô biết nhất định là Vận Nhi lại làm cho anh đau lòng.
“Ừ, anh muốn xác định là em đã về nhà rồi thôi, ngủ ngon!” Không đợi Hứa Tâm Lam nói chuyện, bên kia đã ngắt điện thoại.
Cô là đứa ngốc, còn anh thì không phải sao?
Thể chất của Vận Nhi vốn rất tốt, nhưng mà sau khi sinh non lại trở nên dễ bị cảm mạo, chỉ vì dính mưa mà, ban đêm thật sự phát sốt. Cuộn mình trên chiếc giường lớn hai mét, cả khuôn mặt đã che kín mồ hôi, cái miệng nhỏ nhắn cũng khô nứt dị thường, trong cổ họng, chỗ nào cũng như có lửa, không di chuyển lên xuống, khiến cô rất khó chịu.
Bên người không có ai, loại cảm giác đau khổ bất lực này, như đêm tối bao phủ chậm rãi đánh úp về phía cô, thân thể Vận Nhi bắt đầu co giật, không nhịn được nức nở, hai tay bất lực sờ soạng ở đầu giường, nhưng lúc này cô không có sức lực cầu cứu bất cứ ai.
Hai năm, không phải đều sống một mình như vậy sao, không dựa vào bất kỳ ai, chẳng sợ vừa đau vừa mệt, một mình, nhẫn nhịn chịu đựng cũng trôi qua...
Vận Nhi phát sốt một đêm, cũng nhịn một đêm, bởi vì Âu Thừa Duẫn, cô lại khóc một lần nữa...
Không biết là vì thân thể không khoẻ mà khóc, hay là vì anh không kiên định mà khóc...
Nhưng mà, qua hai năm đây là lần đầu tiên cô rơi lệ, vẫn bởi vì anh!
Mùa thu, cơn mưa luôn đến nhanh, đi cũng nhanh, mưa to tầm tã suốt một đêm, đến ngày hôm sau cũng là ánh nắng tươi sáng.
Một đêm Thương Nhĩ Kì đều không ngủ ngon cũng không thấy yên tâm về cô, gọi điện thoại cho cô cũng không được, ngày hôm sau anh đến dưới nhà cô từ sớm, biết Vận Nhi không thích bị quấy rầy, anh vẫn không nhịn được, dùng chìa khóa mở cửa.
Càng đến gần cô, trái tim anh lại càng trầm xuống, ngay sau đó...
“Tô Vận Nhi, anh thật sự sắp bị em làm phát điên lên rồi!” Thương Nhĩ Kì ảo não rủa khẽ một tiếng, nhìn khuôn mặt đỏ rần của cô chỉ biết cô nhất định đã bị bệnh, ngồi xuống ôm lấy cô, nhiệt độ cơ thể nóng cháy thiếu chút nữa làm phỏng da thịt anh.
“Chết tiệt!” Cô gái quật cường này, anh hận không thể treo cô lên đánh một trận thật đau, đúng là không để cho anh yên tâm một lúc nào.
Phi xe đến bệnh viện nhanh như gió bão, Tô Vận Nhi được Thương Nhĩ Kì ôm vào bệnh viện. Dáng vẻ khẩn trương thiếu chút nữa làm cho bác sĩ nghĩ rằng là người đó bị bệnh gì nặng lắm.
Bác sĩ nói cho anh biết, chỉ cần chậm một chút nữa là biến thành viêm phổi, lửa giận hừng hực, anh dùng nắm đấm mạnh mẽ nện vào vách tường trắng, vì sao cô không chịu nói cho anh, anh nghĩ mình đã nói với cô, không có Âu Thừa Duẫn, cô vẫn là công chúa được anh nâng niu che chở trong lòng bàn tay, chẳng lẽ cô không cảm nhận được anh yêu cô một chút nào sao?
Tô Vận Nhi, sắp làm anh phát điên rồi, hai năm trước khi nhìn thấy cô ngã xuống đất trong vũng máu hôn mê bất tỉnh, trái tim anh thiếu chút nữa thì ngừng đập, rốt cuộc không thừa nhận được những ngày tháng giày vò nữa!
Hai mắt Thương Nhĩ Kì nhìn Vận Nhi đang nằm ở trên giường, giống như đứa bé im lặng nhu thuận nhắm mắt lại, giờ phút này, cô mới làm cho anh có cảm giác có thể tới gần.
Anh ở bên cạnh, không rời khỏi Vận Nhi một bước, cũng nhìn cô suốt một buổi sáng, sẽ chờ cho đến khi cô mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy sẽ là anh, có một câu, nếu cô đã quên, anh vẫn muốn lặp lại lần nữa với cô.
“Vận Nhi, em tỉnh rồi?” Khi cô mở to mắt, Thương Nhĩ Kì cảm thấy cái gì kích động lòng người đều kém việc cô nhìn thẳng vào anh lúc này.
Vận Nhi suy yếu mở mắt nhìn, nhìn thoáng qua hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, cổ họng vẫn có chút bỏng rát, cô gật gật đầu, Thương Nhĩ Kì lập tức cẩn thận đưa cho cô một chén nước uống, cô mới cảm thấy đầu không nặng nề như trước nữa.
Sau khi Vận Nhi tỉnh lại, điện thoại của Thương Nhĩ Kì lại một lần nữa vang lên, anh không kiên nhẫn cắt đứt, buổi sáng có một cuộc họp quan trọng chờ anh chủ trì, nhưng mà vì Vận Nhi, anh đã lùi lại sau.
“Anh đến công ty đi, em không sao!” Vận Nhi biết thân phận của anh bây giờ đã khác, lấy tay đẩy anh, nói.
“Tô Vận Nhi, hiện tại anh thật sự nói cho em biết, không được làm anh sợ như vậy nữa, có nghe hay không?” Đến bây giờ khi Thương Nhĩ Kì nhớ tới hình ảnh cô nằm trên giường cuộn tròn người lại trong lòng còn sợ hãi, nếu như anh không phát hiện ra, hậu quả nhất định không thể lường trước được.
“Em không dễ hỏng như vậy, không cần lo lắng! Anh trở về đi, em đã tốt hơn nhiều rồi!”
“Nếu không, anh bảo Tâm Lam lại đây với em nhé?” Thương Nhĩ Kì lo lắng cô ở đây một mình, nhưng buổi chiều có cuộc họp anh không thể không tham dự.
“Không cần, ở đây không phải có y stas sao, anh xong việc rồi lại đến thăm em!” Vận Nhi biết thời gian của bọn họ đều vô cùng quý giá, lập tức ngăn cản ý tưởng của anh, hiện tại Tâm Lam cũng bề bộn nhiều việc, sao có thể để cô ấy quan tâm chăm sóc cho cô.
Cuối cùng, Vận Nhi khuyên can mãi, Thương Nhĩ Kì dặn dò y tá lần nữa, thế mới đồng ý rời đi.
Chỉ bị phát sốt bình thường mà thôi, Tô Vận Nhi đã lâu không cảm nhận mùi vị được người khác quan tâm như vậy, ngay cả cô y tá đứng bên cạnh cũng nói hâm mộ cô có một người bạn trai săn sóc như vậy.
Vận Nhi cười cười không phản bác, Thương Nhĩ Kì đối tốt với cô, cô cũng đã có thói quen nhận lấy.
Quả nhiên khi con người bị bệnh là yếu ớt nhất, giờ phút này Vận Nhi rất hy vọng bên cạnh có người yêu cô, quan tâm cô!