Cánh tay dài của Âu Thừa Duẫn ôm lấy cả người Vận Nhi vào trong ngực mình, tốc độ cực nhanh, ngay cả Thương Nhĩ Kỳ cũng hoàn toàn không có cách nào ngăn cản.
"Âu Thừa Duẫn?" Mặc dù đây là lần đầu tiên chính thức đối mặt nhau nhưng khí thế lẫm liệt trên người Thương Nhĩ Kỳ chẳng hề thua kém gì Âu Thừa Duẫn vô cùng hoàn mỹ. Không thể phủ nhận, đó là một người đàn ông rất xuất sắc nhưng cũng là mục tiêu mà anh nỗ lực sau này.
"Thương đổng?" Âu Thừa Duẫn nhíu mày, ánh mắt khinh thường liếc qua Thương Nhĩ Kỳ, cũng nhìn về phía khuôn mặt tức giận tới mức xanh mét của Thương Chính Vinh.
Ánh mắt kia hàm chứa ý nghĩa gì, sao Thương Chính Vinh lại không nhìn rõ chứ.
Người phụ nữ của Âu tổng đồng thời cũng là người phụ nữ con trai ông coi trọng!
"Nhĩ Kỳ, sao lại không lễ phép như vậy?" Ánh mắt nịnh bợ của Thương Chính Vinh nhìn về phía Âu Thừa Duẫn, giọng điệu mang theo sự thương lượng. "Âu tổng, thật ngại quá, con trai tôi đã mạo phạm rồi!"
"Người anh ta mạo phạm không phải là tôi!" Âu Thừa Duẫn mở miệng, giọng điệu mỉa mai, ngón tay vuốt ve khuôn mặt người phụ nữ trong lòng mình, mang theo sự thương yêu và cưng chiều vô cùng rõ ràng, Tô Vận Nhi chán ghét đẩy tay anh ra, cô sắp tức điên lên rồi!
Rốt cuộc hai người này muốn làm gì? Cô có cảm giác bây giờ mình giống như đang đóng vai hề, ai cũng không để ý tới ý nghĩ chân thật của cô.
"Âu thái thái, cô có giải thích gì không?" Âu Thừa Duẫn không giận, không để ý tới sự căm tức trong ánh mắt cô, người bên ngoài nhìn vào thấy cảnh hai người ân ái như vậy thì cũng tự nhiên phá bỏ tin đồn bên ngoài.
"Không phải! Chúng tôi. . . . . ." Vận Nhi muốn nói bọn họ đã ly hôn nhưng Âu Thừa Duẫn không cho cô cơ hội mở miệng, ngay trước mặt Thương Nhĩ Kỳ lại ôm ngang cô lên theo kiểu công chúa, ánh mắt khiêu khích khinh thường nhìn Thương Nhĩ Kỳ, thân là đàn ông, đương nhiên anh hiểu ánh mắt đó là gì, anh ta hoàn toàn coi thường anh!
"Vận Nhi, đừng đi với anh ta!" Thương Nhĩ Kỳ đưa tay muốn kéo Vận Nhi đang bị Âu Thừa Duẫn ôm lấy, mục đích anh đưa cô tới nơi này không phải là để cho người đàn ông này chiếm tiện nghi. Anh còn chưa nói ra của quyết định của mình.
Là nhân vật chính của hôm nay, Hoa Nhất Phàm thấy con gái bảo bối của mình bị lạnh nhạt, vô cùng không vui trước phản ứng kịch liệt của Thương Nhĩ Kỳ.
"Thương tiên sinh, phiền cậu lần sau đừng tái phạm kiểu sai lầm thấp hèn này nữa, có ham muốn với vợ người khác là vô đạo đức!" Âu Thừa Duẫn ưu nhã xoay người, để lại cho mọi người một bóng lưng mơ màng, chỉ có Tô Vận Nhi cảm giác được sự lạnh giá che dấu trong nụ cười của anh, giống như một thanh kiếm sắc bén cắn nuốt da thịt cô.
Ánh mắt rối loạn lại mê hoặc, thiếu chút nữa cô lại rơi vào trong đó!
"Thương Nhĩ Kỳ, con đứng lại đó cho ta!" Thương Chính Vinh đã tức giận tới cực điểm quát mắng Thương Nhĩ Kỳ đang theo sau Âu Thừa Duẫn, "Hôm nay con bước ra khỏi cánh cửa này thì không còn là con trai của Thương Chính Vinh ta nữa!"
Nghe được câu này, bước đi dưới chân anh dừng lại, không phải bởi vì anh sợ mà là vì anh không cam tâm, không có Thương thị, anh còn có thể lấy cái gì để đấu với Âu Thừa Duẫn, siết chặt nắm đấm trong tay, Thương Nhĩ Kỳ chịu đựng ngọn lửa sắp bùng nổ trong cơ thể, sải bước quay lại, dừng lại trước mặt Hoa Nhất Phàm và Hoa Y Y, nở nụ cười sáng chói: "Hoa đổng, buổi triển lãm sắp kết thúc, hẳn là ngài còn có chuyện quan trọng hơn cần tuyên bố nhỉ!"
Trong mắt Hoa Y Y dâng lên sự kinh ngạc vui mừng không thể tưởng tượng nổi, cô cho rằng lời nói của Thương Nhĩ Kỳ có ngụ ý, nhưng chỉ có anh mới hiểu rõ, mang theo thái độ quyết tâm không chùn bước tới cùng, anh muốn giải quyết triệt để mọi trói buộc trên người anh.
Hoa Nhất Phàm cũng hài lòng với biểu hiện bây giờ của anh, xoay người hướng về phía những ánh đèn flash, "Mọi người, nhân dịp hôm nay, Hoa mỗ có một sự việc quan trọng muốn tuyên bố, vừa rồi các vị đã tận mắt nhìn thấy viên kim cương xanh độc nhất vô nhị trên đời, đó là vật đính ước Hoa mỗ tặng cho con gái và Thương công tử….”
Giọng nói vang vang có lực của Hoa Nhất Phàm thành công chiếm lấy tiêu điểm hiện trường sau khi Âu Thừa Duẫn đi, mà không ai chú ý tới vị khách quý ông mời tới hôm nay, chẳng biết đã biến mất từ khi nào.
Sau khi ông nói lời này, xung quanh vang lên từng tràng vỗ tay, nhưng Thương Nhĩ Kỳ nghe những lời này lại thấy vô cùng chối tai.
Ánh mắt anh nhìn về phía chiếc tủ trưng bày ở chỗ trung tâm, viên kim cương xanh kia toả ra ánh sáng lấn át mọi châu báu hiếm có ở hiện trường, nhưng ở trong mắt anh lại không bằng một viên đá bình thường.
Ưu nhã giơ hai tay lên, toàn trường lập tức yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy từng chữ từng câu anh nói, “Tôi tuyên bố, buổi triển lãm kết thúc, hôn ước không có hiệu lực!”
****
“Này, Âu Thừa Duẫn, anh làm gì vậy, mau thả tôi xuống!” Chờ tới khi Vận Nhi ý thức được thân thể khác thường thì đã bị Âu Thừa Duẫn ôm lên xe, cô đạp đôi chân mềm mại, muốn nhảy xuống xe, Âu Thừa Duẫn chặn lại cơ thể đang hướng ra ngoài của cô, cánh tay giam cô lại ở ghế trước, “Tô Vận Nhi, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi nữa!”
Chết tiệt, vì người phụ nữ này mà kết hoạch tối này đều bị xáo trộn!
Âu Thừa Duẫn cũng bất chấp những thứ khác, kệ mẹ nó nhiệm vụ đi, không thể để cô trốn thoát dưới mắt anh, đây là việc duy nhất anh muốn làm bây giờ.
Vận Nhi cũng không quên âm thanh kì lạ nghe thấy sau hoa viên, không sai là tiếng súng, cô hơi sợ hãi co lại cơ thế, Âu Thừa Duẫn là ai, vì sao trên người anh lại có súng?
“Em sợ tôi?” Âu Thừa Duẫn ngồi vào ghế lái nhìn cô, Vận Nhi phản xạ có điều kiện cách anh thật xa, duỗi tay muốn mở cửa nhưng cũng chỉ tốn công vô ích, anh vô cùng khó chịu với phản ứng chết tiệt này của cô.
Kéo kéo cà vạt, cởi hai chiếc cúc trên áo sơ mi xuống, yết hầu gợi cảm của Âu Thừa Duẫn chuyển động lên xuống, cánh tay chống ở bên người Vận Nhi, cô không dám chuyển động, tầm mắt chống lại sự rét lạnh trong đôi mắt màu xanh của anh, “Không có!”
“Quên những gì em vừa nghe được đi, chuyện gì cũng không xảy ra!” Một phút trước ánh mắt anh vẫn còn vô cùng lạnh lẽo vậy mà bây giờ lại là sự dịu dàng không thể tưởng tượng nổi, đầu ngón tay thon dài của Âu Thừa Duẫn nâng cằm Vận Nhi lên, sự bao dung trong ánh mắt sắp làm Vận Nhi chết đuối rồi.
“Ngoan, đừng sợ, đây chỉ là việc ngoài ý muốn thôi!” Âu Thừa Duẫn thôi miên Vận Nhi, phả ra hơi thở bên tai cô, vành tai xinh xắn lại nhạy cảm của Vận Nhi bị môi Âu Thừa Duẫn lướt qua, thân thể cũng không tự chủ được mà run rẩy.
“Anh là ai vậy?” Vận Nhi vẫn còn sợ hãi muốn co rụt ra phía ngoài, Âu Thừa Duẫn nhìn thấy động tác này thì thấy vô cùng chướng mắt, tại sao ở trước mặt anh, lúc nào cô cũng muốn trốn?
“Anh vẫn là Âu Thừa Duẫn, là chồng em, hử?” Âu Thừa Duẫn dùng sức một chút đã kéo cơ thể mềm mại của cô vào trong ngực mình, ánh mắt âm hiểm chăm chú nhìn đôi mắt ngập nước của cô, xem xét rõ, “Tối nay sao em lại xuất hiện ở đây?”
Đương nhiên anh biết mục đích Thương Nhĩ Kỳ đưa cô tới đây, nếu như không phải là anh kịp thời ngăn lại, đoán chừng người phụ nữ của anh lại trở thành tiêu đề trên các tờ báo ngày mai rồi.
Vừa nghĩ tới quan hệ chân thật của Thương Nhĩ Kỳ với cô mà đáng chết là cô còn phối hợp với anh ta, Âu Thừa Duẫn liền không thể kiềm chế được việc muốn giết người!
“Anh đừng như vậy, chúng ta đã ly hôn rồi!” Vận Nhi không giải thích, bài xích anh, càng làm cho Âu Thừa Duẫn cảm thấy cơn tức giận đang trào dâng trong cơ thể mình có xu thế bùng nổ.
“Câm miệng!” Anh giận dữ gầm lên một tiếng, hai con ngươi đỏ ngầu đã nhuộm đầy sự nguy hiểm không thể lường trước được, trong nháy mắt, thân thể anh rời khỏi cô, mất đi trói buộc khiến Vận Nhi cảm thấy sự nhẹ nhõm mà trước nay chưa từng có, khẽ thở ra một hơi, Âu Thừa Duẫn đã khởi động xe, lái xe rời khỏi nơi này.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Vận Nhi kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn ánh sáng chớp loé bên ngoài xe, cô không biết là phương hướng nào.
Âu Thừa Duẫn không trả lời, một tay thao tác vô lăng, tăng ga, ánh mắt anh vẫn lạnh nhạt trước sau như một, mang theo sự uy nghiêm đáng sợ mà cô không hiểu, Vận Nhi không thể phân rõ, cái nào mới thật là anh.
Bây giờ chỉ là hai người lạ, sẽ còn điểm giao nhau nào nữa sao?
“Xuống xe!” Lúc Âu Thừa Duẫn phanh xe dừng lại thì Vận Nhi mới nhìn rõ nơi đến, là khách sạn!
Cô mở to đôi mắt, khi Âu Thừa Duẫn kéo cô ra ngoài thì đã biểu thị sẽ xảy ra chuyện gì.
Không, không thể!
“Anh tên khốn kiếp này, dẫn tôi tới nơi này làm gì, chúng ta ly hôn rồi!”
“Âu Thừa Duẫn, anh buông tay tôi ra!”
Không chịu nổi tiếng quát ầm ĩ của cô, Âu Thừa Duẫn động một cái ôm lấy cô, đi vào khách sạn cao cấp, trực tiếp đi vào thang máy, đi về phía phòng Tổng thống.
“Anh muốn làm gì?” Vận Nhi thực sự sợ, căn phòng bị anh đá cho một cước văng ra, thậm chí vừa rồi lúc anh đi lên cũng không có một người tiến lên hỏi, đột nhiên cô có loại cảm giác dê vào miệng cọp.
Âu Thừa Duẫn ném cô lên trên chiếc giường Simmons lớn, Vận Nhi liền bật dậy, ánh đèn u ám bên trong căn phòng chiếu lên cơ thể cường tráng của anh càng làm tăng thêm sự nguy hiểm.
“Em nói xem tôi muốn làm gì? Hử? Vợ yêu?” Âu Thừa Duẫn cởi âu phục trên người xuống, quăng lên thảm, thuần thục đi về phái tủ rượu rót một ly rượu vang đỏ, chất lỏng màu đỏ diêm dúa từ trên ly đổ vào miệng anh, ở trong mắt Vận Nhi lại lộ ra vẻ kì dị như vậy.
“Tôi không! Không cần!” Vận Nhi nắm chắc cơ hội liền chạy về phía cửa nhưng lại có người nhanh hơn cô một bước, giam giữ thân thể của cô, lưng cô đưa về phái cánh cửa cứng rắn, đau đớn khiến Vận Nhi thiếu chút nữa rơi nước mắt.
“Âu Thừa Duẫn, có phải anh điên rồi không?” Vận Nhi chưa từng thấy anh thô bạo như vậy, dù là đêm tân hôn, anh động tà niệm với cô nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua cho cô, nhưng mà tại sao bây giờ anh lại trở nên đáng sợ như vậy? Nước mắt uất ức nén ở trong mắt, Vận Nhi căm hận nhìn anh.
“Đúng, tôi điên rồi! Tôi điên mẹ nó rồi!” Trong miệng Âu Thừa Duẫn mang theo nồng đậm ý say, cúi đầu chặn lên đôi môi anh đào của cô, mật ngọt quen thuộc đặc biệt của cô khiến anh điên cuồng.
Anh muốn có được cô, cái ý niệm này tồn tại đã không chỉ trong ngày một ngày hai rồi!
Từ khi cô muốn trốn khỏi người anh ngày hôm đó, anh vẫn nhẫn nhịn, nhưng bây giờ anh không thể nhịn được nữa rồi!
“Đừng….. Anh không thể đối xử với tôi như vậy!”
Lòng dạ Vận Nhi rối bời đẩy anh ra, bàn tay nhỏ chạy loạn trước ngực anh, trong lúc vô ý lại làm đứt hai chiếc cúc trên áo sơ mi của anh, lộ ra lồng ngực rắn chắc mê hoặc lòng người.
Tô Vận Nhi, không chỉ muốn cô trở thành người phụ nữ của anh, cô còn là….
Trong nháy mắt động tác của Âu Thừa Duẫn trở nên thô lỗ và vội vàng, môi lưỡi mang theo hơi thở nóng bỏng tiến xuống cổ cô, tay cũng nhanh chóng lần mò phía sau lưng cô, ‘xoẹt’ chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo trước ngực, váy trên người đã bị xé ra, thân thể Vận Nhi mềm nhũn, dễ dàng bị anh ôm tới chiếc giường lớn.