"Tại sao lại như vậy?" Vận Nhi thất thần đi ra khỏi bệnh viện, còn chưa tỉnh lại từ trong sự khiếp sợ vừa rồi, nghe thấy tiếng còi xe chói tai, cô cảm thấy toàn bộ thế giới đều đảo lộn rồi, một lần nữa trái tim lại bị rơi vào trong một góc hoang vu.
Vì sao khi cô sắp có một chút thiện cảm và mong đợi với Âu Thừa Duẫn, ông trời lại nhẫn tâm tiết lộ chân tướng sự thật, bảo cô phải làm sao bây giờ? Gặp Âu Thừa Duẫn, cô biết lấy gì đối mặt với anh?
Âu Thừa Duẫn, rốt cuộc anh có bao nhiêu máu lạnh?
Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi khắp mọi nơi nhưng cô lại cảm thấy vô cùng lạnh, sự lạnh lẽo không biết từ đâu đến thấm vào trong xương cốt khiến cô rùng mình một cái. Cảnh tượng trở nên mông lung, đôi mắt cô chợt lóe sáng, Vận Nhi quyết tâm làm một quyết định sáng suốt!
"Anh cả, giúp em chuyện này được không?" Khi Vận Nhi đứng ở trước mặt Tô Thượng Đông, anh thấy tinh thần cô hoảng hốt, ánh mắt anh càng trở nên thâm thúy. "Vận Nhi. . . . . ."
Cho dù Tô Thượng Đông không hỏi gì cả nhưng dường như anh đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Sau này, anh sẽ không trơ mắt nhìn cô nữa, anh sẽ giữ lấy cô, anh sẽ không chỉ đứng nhìn nữa!
Anh cứ cho là chỉ cần chờ cô từ từ lớn lên, sau này cô sẽ là của anh, thế nhưng trước khi anh trở lại, bởi một sai sót ngẫu nhiên mà cô lại lấy chồng, ba mươi năm sinh mệnh của Tô Thượng Đông chỉ là vì cái năm anh mười tuổi ấy, cô gái này được sinh ra nên sinh mệnh anh mới trở nên có giá trị.
Khi Vận Nhi gấp rút lao ra khỏi phòng làm việc của Tô Thượng Đông thì chiếc chìa khóa xe anh đặt trong ngăn kéo vẫn yên lặng nằm đó, lúc đầu anh dự định gọi cô tới là để đưa cho cô chiếc chìa khóa xe, thế nhưng còn chưa có cơ hội mở miệng.
Tô Thượng Đông ngồi lên ghế, nhớ tới lần trước anh tìm Âu Thừa Duẫn nói chuyện của Vận Nhi thì anh nhìn thấy ánh mắt nhất định thắng lợi của anh ta, nhưng sau này anh ta cũng không còn cơ hội nữa rồi!
Lần này đổi lại đến lượt anh bảo vệ cô!
Vận Nhi ngồi trong xe tắc xi, nước mắt trên mặt đã bị gió thổi khô nhưng lại có thể thấy được rõ ràng vệt nước mắt, cô nắm chặt túi xách, dũng khí của hai mươi năm, vào hôm nay, bất kể như thế nào cô cũng sẽ kiên định lập trường của mình.
Tiếng nhạc du dương chân thực cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, Vận Nhi thấy một dãy số xa lạ.
"Tô Vận Nhi, có phải em đã quên lời tôi nói với em rồi không?" Giọng nói thờ ơ này là giọng nói quen thuộc của Thương Nhĩ Kỳ.
Tay cầm điện thoại di động của Vận Nhi thoáng cứng đờ, nghe không hiểu dụng ý của anh.
"Hôm nay là chủ nhật!" Tiếng than thở của Thương Nhĩ Kỳ từ điện thoại truyền đến, lúc này Vận Nhi mới nhớ tới, dường như ngày hôm đó anh có nói với cô còn chưa tặng cô sự kinh hỉ. Chủ nhật tới công ty tìm anh!
Nhưng mà việc này có quan hệ gì với cô?
"Tôi không rảnh!" Vận Nhi thật sự không có dư thừa tâm tư để đi suy đoán ý nghĩ của Thương Nhĩ Kỳ, bây giờ mọi suy nghĩ trong đầu cô đều là Âu Thừa Duẫn, từ khi kết hôn từng chút một, dường như anh đã trở thành một cái rễ trong lòng cô, từ từ thâm nhập vào, bây giờ cô muốn loại bỏ nó, loại bỏ triệt để!
"Cô bé, em làm sao vậy?" Nghe thấy giọng nói không bình thường của cô, Thương Nhĩ Kỳ cũng chuyển sang giọng nói nghiêm túc, mỗi lần nghe được anh thân mật gọi cô là cô bé thì Vận Nhi đều rất muốn khóc, muốn trút hết mọi uất ức trong lòng ra ngoài.
"Tôi không sao, hôm nay tôi không rảnh, ngày mai tôi đến tìm anh nhé" Vận Nhi không đợi Thương Nhĩ Kỳ trả lời đã kết thúc cuộc gọi, cất điện thoại di động, xe đã dừng trước tập đoàn SK.
Có lẽ, đây là lần cuối cùng cô bước vào tòa cao ốc này, Vận Nhi tràn đầy phiền muộn đi vào đại sảnh.
"Âu Thừa Duẫn có ở đây không?" Vu Nhuế liếc mắt một cái đã nhận ra cô gái trước mặt chính là phu nhân tổng giám đốc, tuổi còn nhỏ như thế, cả người tràn ngập hơi thở tuổi trẻ vậy mà đã là phu nhân tổng giám đốc cao cao tại thượng, mặc dù đều là phụ nữ nhưng cô vẫn có chút ghen tỵ, ở bên cạnh Âu Thừa Duẫn thời gian dài như vậy, cô cũng luyện được một thân lão luyện khôn khéo, "Có thưa phu nhân, tổng giám đốc đang ở trong phòng làm việc!"
Vận Nhi nói tiếng cảm ơn rồi đi về phía phòng làm việc của anh.
"Vào đi!" Giọng nói trầm mạnh chỉ thuộc về anh vang lên, ngón tay gõ cửa của Vận Nhi cũng có chút run rẩy, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cô nhìn thấy Âu Thừa Duẫn vùi đầu trước bàn làm việc, người ta đều nói lúc đàn ông làm việc là có sức hấp dẫn nhất, đây cũng là lần đầu tiên Vận Nhi thấy dáng vẻ đàn ông khi làm việc ngoài cha cô, trước đây ngay cả Tô Thượng Đông cô cũng chưa từng thấy qua một mặt thành thục như vậy.
Những tia sáng nhàn nhạt từ cửa sổ phản chiếu lên người anh tạo thành những luồng sáng tối, từng đường nét rõ ràng trên khuôn mặt tuấn tú như được đao khắc cùng với khí chất cao quý trên người anh kết hợp với nhau khiến anh thật độc tài, hình ảnh này khắc sâu vào trong trí nhớ Vận Nhi, cho đến thật lâu về sau, cô vẫn có thể nhớ được cảnh tượng này về Âu Thừa Duẫn khiến cho cô rung động.
"Sao lại là em?" Hồi lâu không nghe thấy âm thanh gì, Âu Thừa Duẫn ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt hoảng hốt của Vận Nhi, khóe môi lộ ra một độ cong không dễ dàng nhìn thấy.
Chống lại đôi mắt vô cùng có lực hấp dẫn của anh, Vận Nhi chỉnh đốn lại tâm tư, chậm rãi đi về phía anh rồi dừng lại trước mặt anh, sương mù trong mắt trào lên bị cô lau đi, cuối cùng ánh mắt cô rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh, "Tôi muốn hỏi anh một chuyện!"
"Hỏi đi!" Một chữ ngắn gọn, Âu Thừa Duẫn bỏ xuống dự án đang phê duyệt trong tay, một tay vuốt cằm, chuyên chú nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vận Nhi, tình cảm trong đáy mắt cuộn trào mãnh liệt.
"Tai nạn xe của Phạm Tu Vũ có liên quan đến anh không? Là anh thu mua công ty của anh ấy đúng không?" Vận Nhi nhìn thẳng vào đôi mắt trở nên âm u của anh, lòng cũng trầm xuống theo, không cần anh trả lời, cô cũng đã biết rõ đáp án.
"Em đã biết rồi còn hỏi tôi làm gì?" Âu Thừa Duẫn bỗng đứng thẳng thân mình, đột nhiên có bóng đen bao phủ thân thể nhỏ bé của mình khiến hô hấp của Vận Nhi lập tức trở nên khó khăn.
"Sao anh lại đáng sợ như vậy?" Giọng nói run rẩy của Vận Nhi mang theo sự thất vọng và sợ hãi đối với anh, không phải cô không biết anh có bao nhiêu lợi hại, không phải anh cũng đã từng lợi dụng Viễn Thái để uy hiếp cô gả cho anh sao?
Sao cô còn ngu ngốc ôm kỳ vọng với anh chứ?
"Đây chính là kết cục chọc đến người của tôi!" Đôi mắt nguy hiểm của Âu Thừa Duẫn nheo lại, "Là Tô Thượng Đông nói cho em sao?"
Ngày đó Tô Thượng Đông đã hỏi anh, nếu như Vận Nhi biết mọi việc anh làm với Phạm Tu Vũ, hậu quả sẽ như thế nào?
Nhưng anh là Âu Thừa Duẫn, trong từ điển của anh không bao giờ có chuyện bị người khác uy hiếp, từ trước đến nay chỉ có anh chi phối kẻ khác.
Trên thương trường cũng có quy tắc, anh không muốn kéo cô vào những chuyện như thế, nhưng mà sự chán ghét trong mắt cô với anh càng ngày càng sâu, khiến anh vô cùng khó chịu khi nhìn thấy!
"Không phải anh cả nói cho tôi biết!" Vận Nhi quả thực rất thất vọng về anh, cô còn có thể có hy vọng xa vời gì với anh nữa, anh tàn nhẫn càng khiến trái tim cô lạnh lẽo!
Đối với anh, cô không còn chút lưu luyến nào nữa!
Vận Nhi lùi về sau một bước, tư thế từ trên cao nhìn xuống như vậy của anh khiến cô cảm thấy áp lực, hít sâu một hơi, cô đưa tờ giấy ly hôn mà Tô Thượng Đông đã tìm luật sư giúp cô chuẩn bị để vào trên bàn của Âu Thừa Duẫn, lúc này, cô thể hiện sự nghiêm túc và quyết liệt trước nay chưa từng có.
"Ly hôn đi, điện hạ!"
Năm chữ như mưa rơi nhẹ nhàng nện vào ngực Âu Thừa Duẫn làm tim anh đau nhói.