Vận Nhi hét to một tiếng, lấy tay che mắt lại, xoay người đưa lưng về phíaThừa Duẫn đang vô tư cởi quần áo. Cô nói: “Anh…anh cởi đồ làm gì?”
“Tôi nói.” -Thừa Duẫn có chút không hài lòng với phản ứng của Vận Nhi, đangcởi được một nửa thì dừng lại. Nhìn thấy Vận Nhi đã xoay người sanghướng khác, khoé miệng lại nhếch lên, cô bé này quá đơn thuần, ngay cảnhìn anh cởi quần áo cũng mắc cỡ như vậy? -”Không cởi quần áo làm saotắm rửa được?”
“Á?” Vận Nhi xoay người, mặt đỏ lựng nhìn ThừaDuẫn, khuôn ngực rắn chắc, làn da màu nâu đồng khỏe mạnh, dáng người làm người khác mê muội. Mặt Vận Nhi càng đỏ hơn, cô mất tự nhiên lúng túngnhìn sang hướng khác.
Thừa Duẫn cười khẽ, quay người ,trong mắtxẹt qua một tia tình cảm ấm áp, ngay bản thân anh cũng không phát hiệnra. Anh bước vào trong phòng tắm, ngay sau đó bên trong vang lên tiếngnước chảy”ào ào”, làm Vận Nhi lại thêm một trận lo lắng bất an nữa.
Anh ta tắm rửa? Vậy thì, kế tiếp muốn làm cái gì? Tuy nói bọn họ là vợchồng, nhưng tình huống này ngoài ý muốn của cô mà? Tô Vận Nhi cô đâuphải búp bê để mặc người ta muốn làm gì thì làm chứ. Cô nam quả nữ sốngchung một phòng giống như một quả bom nổ chậm, cô cũng không ngốc đếnmức không biết đến bản năng của giống đực. Nhúc nhích ngón chân cũng cóthể đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Vận Nhi giữ chặt váycưới, liếc liếc mắt nhìn phòng tắm, không chút động tĩnh chạy nhanh tớicửa, cô vừa sờ tới tay nắm, bên eo đã bị một lực giữ chặt lấy, không cần nghĩ cũng biết là tên đàn ông xấu xa đó.
“Bảo bối, muốn đi đâuvậy?” Âu Thừa Duẫn mới tắm rửa xong từ sau lưng cô áp sát tới, làm cô có một cảm giác khác thường, chính là trong giọng nói của anh hoàn toànlạnh lẽo khiến cho người ta run sợ.
“Ơ, tôi nghĩ…..” Cô đangđịnh xoay người nói với anh hai chữ ‘ về nhà’ nhưng lại khi đối diện với đôi mắt sắc như báo săn của anh, cô lại nuốt ngược nó vào trong bụng.
“Tới phiên em đó, bảo bối.” Âu Thừa Duẫn có vẻ luyến tiếc buông cô ra, bàntay to bóp chặt bên hông Vận Nhi làm cô đau đến mức thở không ra hơi.
Thật sự là một cô bé ương bướng, dưới mí mắt của anh lại còn muốn chạy trốnsao? “Sao vậy? Có cần tôi giúp em không?” Thừa Duân ôm thân thể cứngngắc của Vận Nhi đi về phía phòng tắm, cảm nhận được thân thể mảnh dẻcủa Vận Nhi, thế nhưng không ngờ anh lại có phản ứng với cô.
“Từ từ, tôi có lời muốn nói.” Vận Nhi vùng ra chạy vào phòng tắm, cố sốngcố chết giữ chặt lấy cánh cửa, không cho Thừa Duẫn đi vào. Trước mắt bày ra một cảnh tượng vô cùng sexy làm cho Vận Nhi suýt chút nữa xịt máumũi. Thừa Duẫn khỏa thân từ thắt lưng trở lên, lộ ra toàn bộ khuôn ngựcrắn chẳc của anh, cân xứng với dáng người hoàn hảo. Thân dưới quấn mộtcái khăn tắm, đứng trên tấm thảm đỏ, giống như một tác phẩm điêu khắcnghệ thuật, hoàn mỹ không chút tỳ vết nào.
Vận Nhi nuốt nướcbọt, chỉ ngón tay vào người anh nói : “Không phải đã nói sau khi hôn lễkết thúc là tôi có thể về nhà sao?” Phải nói chuyện rõ ràng trước đã, cô cũng không có ý định cùng anh ta…gì gì đó. A, có thể là cô nghĩ quanhiều, nhưng mà tình cảnh thế này, cô cũng giống như con sơn dương đangchờ bị người ta cắt tiết .
“Tôi có nói như vậy sao?” Thừa Duẫnkhoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nhìn Vận Nhi, cô bé này vẫn chưa hiểurõ hoàn cảnh của mình sao, xem ra anh lại phải nói lại một lần nữa . “Tô Vận Nhi, em nghe cho kỹ. Từ hôm nay trở đi, em là người đàn bà của ÂuThừa Duẫn tôi, chẳng qua là em có thêm một cái danh phận so với nhữngngười đàn bà khác thôi,hiểu chưa?