Ly Dị, Tuyệt Vọng, Và Hẹn Hò

Chương 22



Jason hạ các trang bản thảo xuống, anh lén nhìn Sue. Họ ngồi ở hai đầu chiếc sofa, đang đọc. Anh đọc cuốn sách mới của Sue và con mèo của cô nằm gọn trong lòng anh; Sue đang đọc bản thảo của Fritz, thỉnh thoảng lại viết nguệch ngoạc gì đó vào lề trang. Hộp sô-cô-la đang mở bung trên bàn cà phê trước mặt họ. Nó là thứ sô-cô-la ngon đến chết tiệt – nhưng tốn cả trăm đô la thì chẳng ‘ngon’ chút nào. Sue đã cực kỳ vui mừng vì món quà, và anh được thưởng một nụ cười. Nụ cười đáng giá trăm đô, đặc biệt là sau khi cô đã rất tức giận với anh vì đã cố liên lạc với chồng cũ của cô. Cuối cùng, Jason cũng phải đồng ý không liên lạc với hắn ta nữa, trừ khi anh ta có dấu hiệu tình nghi. Không cần phải nói, cơn giận của cô khiến Jason phải suy nghĩ. Gã chồng cũ đã làm gì với cô vậy?

Hitchcock di chuyển từ trong lòng anh sang lòng Sue. Jason kết thúc chương ba và nhìn lên quan sát Sue dịch người để cưng nựng con mèo. Anh tự hỏi nếu cô cưng nựng anh như vậy thì sao.

Dây áo lót màu đỏ của cô trượt xuống vai. Áo lót đỏ? Anh hình dung nó vừa vặn với ngực cô thế nào. Nhìn chằm chằm vào đôi vai trần của cô, cơ thể anh bắt đầu rộn ràng.

Sue nhìn lên và mắt họ gặp nhau, Jason đặt bản thảo xuống và cầm một miếng sô-cô-la lên. Anh cắn một miếng nhỏ; sau đó; di chuyển tớn gần cô, anh đặt miếng kẹo ngọt lên môi cô. Khi cô mở miệng ra, anh đưa viên sô-cô-la vào trong miệng cô và hôn cô.

Hương vị của Sue kết hợp với sô-cô-la khiến anh quay cuồng. Thực tế rằng cô là người đầu tiên trượt lưỡi mình vào miệng anh gửi một cơn lũ hy vọng cuộn trào trong lồng ngực Jason. Tiếp sau đó là một lượng máu lớn đổ dồn xuống phần nam tính của anh.

Anh đẩy bản thảo của Fritz ra khỏi lòng cô, lỡ tay gạt chỗ bản thảo của Sue rơi xuống sàn nhà. Không quan tâm tâm, anh vòng tay xuống lưng cô và ngả cô xuống sofa. Trụ hầu hết toàn bộ trọng lượng cơ thể trên khuỷu tay, anh lơ lửng phía trên cô. Cơ thể họ áp vào nhau ở mọi nơi đúng đắn.

Cô uốn cong người áp vào anh, một sự cọ sát chậm rãi, và cơ thể anh gầm lên phản đối những lớp quần áo đang ngăn cách họ. Nhưng tâm trí anh lên tiến rằng anh tốt nhất không nên di chuyển quá nhanh. Thay vào đó, anh tập trung vào nụ hôn giữa họ. Sử dụng lưỡi mình, anh nháp nháp vị sô-cô-la tan chảy quanh miệng cô.

Ngón tay cô vòng ra sau lưng anh, và rồi chìm vào tóc anh. Anh di chuyển môi đến đường cong phía bên cổ cô kéo theo một đường ẩm ướt xuống vai cô. Được khuyến khích bởi phản ứng của cô, anh trượt tay xuống dưới dây áo lót đỏ. Vùng bụng phẳng của cô thật mềm mại, săn chắc, và anh liều mạng di chuyển cao hơn hơn nữa. Khi ngón tay anh chạm vào lớp satin của chiếc áo ngực, anh rên lên.

Núm vú cô cứng lại ép chặt vào chiếc áo, và anh chà xát ngón tay mình trên lớp vải trơn mịn kích thích nó nhăn lại và cứng hơn nữa. Và anh cũng đang cứng lên cùng cô. Cô thở dài.

Nghĩ đến việc núm vú cứng nhắc kia vờn quanh lưỡi mình, anh rút tay ra, chộp lấy chiếc áo ngoài, kéo nó ra qua đầu cô. Cô để anh làm vậy. Anh thấy ngay chiếc áo ngực đỏ của cô, núm vú cô nhăn lại áp vào chiếc áo mỏng.

“Em đẹp quá.”

Anh chuyển trở lại đôi môi cô, thưởng thức sự đam mê cùng hương vị sô-cô-la khi anh di chuyển tay trên ngực cô. Hông cô rướn lên lần nữa, đòi hỏi nhiều hơn. Sự táo bạo của cô khiến hông anh đang tự động áp chặt lấy hông cô.

Di chuyển phần thân dưới, anh cọ xát phần cương cứng giữa hai chân mình trên sự mềm mại của cô. Ở trường trung học, anh đã nghe nói điều này gọi là tình dục không thâm nhập. Ngay lúc này, anh gọi nó là thiên đường. Một cuộc diễn tập làm tình. Hông cô rướn lên gặp hông anh. Cơ thể họ gặp nhau, đói khát sự kết nối. Nhưng anh muốn nhiều hơn chỉ là những cảm nhận này.

Anh muốn ở trong cô. Anh muốn cô khỏa thân, anh khỏa thân. Anh muốn di chuyển nụ hôn của mình xuống dưới cô, muốn cô lên đỉnh với miệng anh.

Anh cúi xuống cho một nụ hôn nữa trước khi bắt đầu cởi đồ. Cô rướn hông lên lần nữa. Tìm kiếm sự kết nối.

“Ứ-gì-ó-đa-iển-ộng.” Những từ ngữ méo mó của cô chìm xuống bên dưới nụ hôn của anh gửi thẳng một cơn đau nhói đến hàng anh.

“Không.” Nhưng anh dứt nụ hôn ra và chờ cô lên tiếng.

“Có thứ gì đó đang chuyển động.” Cô nhìn xuống nơi cơ thể họ đang áp vào nhau.

Anh chớp mắt khi những lời cô nói chìm xuống. Hay chúng đang cố chìm xuống.

Ánh mắt anh bắt gặp chỗ phình lên trong quần jean của mình, sau đó quay lại với cô. “Ờ, em không thích khi nó chuyển động sao?”

Một nụ cười sáng lên trong mắt cô. “Em nghĩ đó là điện thoại của anh.”

“Ồ.” Anh cảm thấy sự rung động trong túi trước quần mình. “Kệ nó đi.” Anh quay trở lại với nụ hôn.

Cô né ra tránh đôi môi anh. “Không.”

Anh vùi mặt mình vào vai cô và rên rỉ. “Không gì?”

“Em xin lỗi. Anh có lẽ đã nghĩ em chỉ là một... em không định để chuyện này xảy ra lần nữa.”

“Nếu anh cầu xin thì sao?” Điện thoại của anh ngừng rung. Anh để phần còn lại của cơ thể áp vào cô lần nữa.

Cô cười khúc khích. “Em rất muốn thấy điều đó, nhưng không được đâu.” Cô vuốt tóc anh khỏi trán. “Em thật sự xin lỗi.”

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh của cô và, dù nản lòng vì bị từ chối, anh không thể nổi giận với cô được. Cô không bắt đầu chuyện này; mà là anh. “Vậy thì, về cơ bản, điện thoại di động của anh đã hủy hoại đời sống tình dục của anh nhỉ.”

Nụ cười của cô lấy mất hơi thở anh. “Nó lại rung kìa. Anh có định trả lời không?”

“Không.” Anh tựa trán lên vai cô, yêu mùi hương làn da cô. “Anh tận hưởng nó đã. Nó là điều gần nhất với tình dục mà anh có trong suốt quãng thời gian dài rồi.”

Cô lướt bàn tay trong tóc anh. “Đây là thứ anh gọi là tình dịch qua điện thoại à?” Cô đùa. Tiếng cười của cô khiến cơ thể cô rung lên, điều đó mang lại cảm giác thật tuyệt vì cơ thể anh đang áp vào cô.

Anh nghiêng người một chút, nửa hy vong. “Cuộc gọi sex sao? Em có muốn gọi điện sex với anh không?”

“Có lẽ là không.” Mỉm cười, cô trườn ra khỏi anh và ngồi dậy.

Anh quan sát biểu hiện của cô, sự hài hước và ham muốn đang nhảy múa trong mắt cô. Hạ ánh mát xuống, anh trông thấy núm vú cô đang siết chặt trên chiếc áo đỏ. Sue nhìn theo ánh mắt anh và chộp lấy chiếc áo ngoài mặc vội vào.

Trước khi anh có thể ngồi dậy, anh luồn tay vào trong quần jean để chỉnh lại. Cuối cùng khi đã đặt chân xuống sàn, anh chống khuỷu tay lên đầu gồi, cúi đầu áp vào tay, hít sâu vài hơi. Khi anh nhìn lên, cô đang ngồi trên sàn nhà, nhặt lại các trang của hai bản thảo.

Anh chạm vào đỉnh đầu cô. “Sue?”

“Không.”

“Anh không định đòi hỏi chuyện đó.” Anh thở ra thất vọng. “Xem này, đó không phải là vì anh không thể chấp nhận câu trả lời không. Anh chỉ tò mò. Anh biết em muốn anh. Anh muốn nó và –”

Cô nhìn lên. “Khi em được mười bốn tuổi, em muốn xỏ khuyên mũi. Khi em được mười sáu, em đã muốn giết mẹ mình.”

Anh nhìn cô chằm chằm. Phụ nữ luôn khiến anh bối rối, nhưng Sue đã mang cảm giác đó lên một cấp độ hoàn toàn mới.

“Được rồi, anh đang nhức nhối. Thế nhưng việc xỏ khuyên mũi của em và việc giết mẹ thì có liên quan gì đến việc chúng ta làm tình?”

“Chính xác là không có gì, nhưng giờ em mừng là mình không có thêm một cái lỗ trên cơ thể. Và em mừng là mình đã không giết mẹ.” Chống cả tay và chân xuống sàn, cô ngừng lời. “Được rồi, thỉnh thoảng em là người vui vẻ. Hôm nay thì không phải một trong số đó.” Cô ngồi lại xuống. “Dì sao thì, vấn đề là anh không thể trả qua cuộc đời đơn giản bằng cách làm bất cứ điều gì anh muốn được.”

“Đừng nói với anh rằng em chưa từng làm theo bản năng của mình, làm gì đó bởi vì cảm thấy nó là thật tuyệt chứ không phải thật tốt!”

“Bản năng của em tệ hại lắm,” cô lẩm bẩm.

“Vậy nên em không lắng nghe chúng nữa sao?”

“Không phải khi chúng lên tiếng về việc xỏ khuyên hay giết người. Và càng không với đàn ông. Ít nhất là không thêm nữa.”

Chết tiệt. Hẳn là vậy. Tại sao anh không nhận ra điều đó sớm hơn? “Đây không phải về anh. Nó là về hắn ta.”

“Không phải về Paul. Được rồi, em đã nổi điên với anh ta vì đã khiến em trở thành đồ ngu ngốc –”

“Không phải Paul. Anh đang nói về chồng cũ của em. Hắn đã làm gì, Sue? Hắn đã làm gì với em?”

Sue nhìn ra ngoài cửa sổ. “Hình như trời mưa.”

“Trời mưa thì liên quan gì đến chồng cũ của em?” Anh đấu tranh để hiểu được logic của Sue.

“Không có gì. Chỉ là một cách nói lịch sự rằng ‘Đi chết đi. Tôi không muốn nói về chuyện này’.”

“Được rồi, hắn đã thật sự làm em tổn thương.” Anh quan sát cô. “Và có lẽ mưa thật đúng lúc đấy. Giờ thì kể cho anh nghe đi.”

Ký ức tràn về mạnh đến mức Sue như có thể cảm thấy cơn mưa và mùi mồ hôi của bộ đồ thể dục của Collin. Cô thấy mình đứng trong bãi đậu xe trước cửa hàng tạp hóa, mưa trút xuống khi cô cố gắng nhét các túi đồ vào trong cốp xe anh ta. Xe anh ta, bởi vì anh ta đã nhờ cô đi thay dầu hộ. Túi thể thao của Collin để quên trong cốp, và mảnh lụa đỏ tuột ra bên ngoài lớp túi vải túi đã nhạt màu.

Dừng ngay! Cố cố gắng đẩy các hình ảnh ra khỏi đầu mình.

Cô nhìn Jason. “Em sẽ không nói về chuyện này.”

Cô đứng dậy và cố gắng bước vòng qua anh, nhưng anh chặn cô lại. “Hắn ta lừa dối em, phải không?”

“Đi tìm một vách đá nào thật cao rồi đi chết đi.”

“Đó là lý do tại sao chuyện với Paul lại tổn thương đến thế.”

“Tôi sẽ không nói về chuyện này,” cô nhắc lại.

Anh vén một sợi tóc ra sau tai cô. “Nhưng, Sue à, em không thấy sao? Đây đâu phải vấn đề giữa chúng ta.” Những ngón tay anh vẫn nấn ná trên cổ cô.

“Sẽ không có vấn đề gì nếu anh nhảy khỏi vách đá ngay bây giờ đâu.” Cô đẩy tay anh ra.

“Đó không phải vấn đề, bởi vì anh không lừa dối đâu.”

“Tất cả đàn ông đều lừa dối.” Collin đã lừa dối cô nawmnawm trời. Cô đã làm việc cật lực để trở thành một người vợ tốt. Đã mơ về những đứa trẻ. Cô thậm chí đã lên kế hoạch học nấu ăn.

“Anh không lừa dối. Anh là kiểu người cổ hủ.”

Những lời anh nói trôi nổi trong đầu co. Cô tập trung vào Jason thay vì quá khứ. Cô không thể thay đổi quá khứ, nhưng cô có thể thay đổi tương lai của mình. Cô gần như đã ngủ với Paul, gần như trở thành con ngốc trên giường anh ta. Và giờ, cô đã suýt ngủ với Jason hai lần liền. Cô phải cẩn thận. Như Kathy đã nói, cô cần phải luôn cảnh giác với đàn ông và những cái mụn cóc của họ.

“Anh chưa bao giờ lừa dối một cô bạn gái nào. Chưa bao giờ sao?”

“Chưa bao giờ.”

Cô không tin anh. “Thế còn cuộc điện thoại gọi cho anh trong khi chúng ta ở trong căn hộ của anh thì sao? Người mà anh đã không hề nói cho biết anh đang ở cùng tôi đấy.”

Trán anh nhăn lại. “Người duy nhất anh gọi điện hôm đó là Maggie. Và anh không nói với bà bởi vì... anh không nói với Maggie về mọi việc anh làm. Thế em có nói cho mẹ em biết mọi việc không?”

Cô nuốt xuống sự logic nhỏ đó nhưng từ chối từ bỏ luận điểm của mình. “Anh không bao giờ đang hẹn hò với một cô và rồi gặp một cô khác anh thích hơn à?”

“Có, nhưng anh không lừa dối.”

“Thế giả sử lúc anh trong quán bar. Anh đang qua lại với một người phụ nữ nhưng cô ấy lại không có ở đó. Sau đó anh gặp một người khác thật nóng bỏng. Anh sẽ làm gì, gọi cho bạn gái và nói với cô ấy chia tay đi trong khi anh có một món đồ chơi chực bùng nổ đang vắt vẻo bên một cánh tay à?”

Biểu hiện trên gương mặt anh khiến cô bất ngờ. “Anh có! Anh đã thật sự gọi điện chia tay qua điện thoại trong quán bar bởi vì anh gặp ai đó khác.”

Tội lỗi trong mắt anh tăng lên. “Mối quan hệ cũng sắp kết thúc rồi. Nó đang nhạt dần đi.”

“Nhạt dần đi sao?” cô lặp lại.

“Cũ dần.”

“Cũ dần? Giống kiểu bánh mì cũ á?”

“Ừ,” anh nói. “Ý anh là, không.”

Cô trông như thể anh đang cố kéo chân ra khỏi miệng. Nhưng đã quá muộn; hoặc anh bị nghẹn hoặc anh phải nuốt hết.

Cô thở dài. “Cuộc sống quá ngắn ngủi để ăn mãi một cái bánh mì đã cũ, phải vậy không? Thế... bao lâu thì một người phụ nữ trở nên cũ kỹ?”

Anh nhìn chằm chằm cô, sau đó cố thay đổi chủ đề giống như cô đã làm lúc trước. “Em nói đúng. Trời đang mưa thật.”

“Ồ không. Nói cho em biết.” Cô cần phải biết. Cô cần phải xăm thông tin này lên trái tim mình để lần tới, giả sử như nếu cô có quan hệ với Jason Dodd, cô sẽ biết rằng với anh cô không là gì hơn một bữa tối thừa chờ đợi để bị ném ra thùng rác.

Cô nhìn anh bên dưới hàng mi. “Mối quan hệ lâu nhất mà anh duy trì được là bao lâu?”

“Anh nhìn đi. “Được rồi. Anh sẽ trả lời nếu em nói cho anh biết tại sao em ly dị chồng.”

Đó là một lựa chọn khó khăn. Cô đấu tranh tư tưởng.

“Hắn lừa dối, phải không? Có phải em bắt gặp hắn ta trên giường với một người bạn không? Ôi Chúa ơi, không phải mẹ em chứ?”

“Không!” Cô dợm bước đi, nhưng rồi một lần nữa, cô thật sự muốn biết mọi điều về Jason. Cô có nên nói sự thật cho anh không? Ăn miếng trả miếng? Cô sẽ cho anh câu trả lời cho một câu của anh. Thế thì công bằng hơn.

Cô bắt gặp ánh mắt anh. “Tốt thôi. Tôi tìm thấy vài món đồ lót sexy trong cốp xe anh ta và nó không phải của tôi. Và phải, lúc đó trời đang mưa.”

Đây không hẳn là lời nói dối. Để anh ta nghĩ cô có được những gì cho đến hai tháng sau khi ly hôn, một phụ nữ trông quen quen đang say khướt xưng tên Colleen đã gõ cửa nhà cô và muốn giải thích. Khi cô hiểu ra, cô đã nghĩ không gì tồi tệ hơn khi biết người đàn ông bạn yêu lại biến thành một người phụ nữ để quan hệ. Nhưng cô đã lầm. Có một người chồng giả làm phụ nữ không tồi tệ bằng phân nửa có một người chồng muốn trở thành phụ nữ.

Anh vẫn yêu em. Collin đã cố gắng giải thích làm thế nào một người phụ nữ lại mắc kẹt trong cơ thể của anh ta thực sự là người đồng tính. Trong khi anh ta thích tán tỉnh đàn ông, chỉ để chứng tỏ mình thật nữ tính. Anh ta thú nhận tất cả những đêm tụ tập bạn bè trong năm qua thật sự là những đêm dành cho người phụ nữ bên trong kia. Và trong khi Sue cố gắng tìm hiểu tại sao họ vẫn chưa có con, lo lắng về việc tóc chồng đang thưa dần Collin, AKA Colleen, đã sử dụng tóc giả và là một gái nhảy.

Nếu thế còn chưa đủ, lý do nhỏ mọn một người đàn ông đưa ra là phải mặc đồ của cô là để làm thế. Được rồi, tất cả ngoại trừ đồ lót của cô.

Cái chạm tay của Jason lên cánh tay cô mang Sue trở lại với thực tại. “Hắn là tên ngốc mới lừa dối em. Cũng giống gã bác sĩ chân quái gowar kia. Nhưng anh sẽ nói cho em, anh sẽ không làm thế.”

Sue liếc nhìn Jason. Ít nhất anh sẽ không bao giờ mặc vừa quần áo cô. Và rồi, một lần nữa, cô không nghi ngờ gì anh thích đồ phụ nữ cả. 100% anh là một tay chơi, một người đàn ông cặp kè với một người phụ nữ cho đến khi anh tìm thấy món đồ chơi tốt hơn. Và rõ ràng anh đã tìm thấy một ai đó tốt hơn bốn tháng trước hoặc không anh đã gọi cho cô.

“Vậy ra đó là lý do anh không gọi cho em. Bởi vì anh đã gặp được ai khác,” cô nói.

“Không!” anh phòng thủ.

“Vậy thì tại sao?” cô hỏi.

Anh lắc đầu, rõ ràng là không muốn trả lời, nhưng anh đã đồng ý trả lời một câu hỏi khác của cô. Ăn miếng trả miếng.

“Mối quan hệ lâu nhất của anh kéo dài bao lâu?” cô hỏi.

Anh do dự.

“Chúng ta thỏa thuận rồi mà. Thôi nào, Jason. Tám tháng à? Ít hơn sao?”

Cái cau mày của anh còn sâu hơn nữa. “Ba tháng,” cuối cùng anh cũng thú nhận. “Nhưng –”

“Ba tháng? Lẽ ra em nên biết!” Cô lắc đầu. “Anh thậm chí còn không đặt tên cho con mèo của mình hoặc biết giới tính của nó.”

“Anh có thể đảm bảo với em anh biết cả tên và giới tính của tất cả phụ nữ anh đã hẹn hò.”

Anh có thể ngạc nhiên, cô nghĩ, nhớ lại Colleen.

Jason vuốt tay lên mặt. “Thật không công bằng. Em không thể đánh giá những gì chúng ta có bằng... quá khứ được. Chúng ta không thể biết những gì có thể xảy ra.”

Chút hy vọng dâng lên. Có phải anh đang cố nói với cô rằng những gì anh dành cho cô khác với những người khác không?

“Sao em lại không nên phán xét anh từ quá khứ của anh chứ?” Một phần trong cô mong muốn được nghe điều gì đó có thể thuyết phục cô mạo hiểm tất cả, ném sự thận trọng bay theo gió.

“Bởi vì,” anh lên tiếng. “Chúng ta không biết mọi việc có thể dẫn tới đâu. Chúng ta có thể kéo dài... một thời gian dài.”

Một quãng dừng để hiểu ra. Và là ‘một thời gian dài’. Không phải mãi mãi. Mãi mãi không có trong từ điển các mối quan hệ của Jason.

“Bao lâu? Chúng ta có thể kéo dài được bao lâu hả Jason? Sáu tháng? Gấp đôi những gì anh đã nói sao? Có thể là một năm? Bao lâu trước khi anh quyết định em không đáng được gọi lại?” Quỷ thật, Collin, người đã tuyên bố rằng có một người phụ nữ trong anh ta, đã kéo dài được năm năm. Cô quay đi, sau đó quyết định cô không thể kết thúc thế này và đối diện với anh lần nữa. “Wow. Nếu chúng ta vô tình kéo dài được một năm, em hẳn sẽ mốc xanh lên mất.”

“Ý anh không phải như vậy!” anh gầm lên.

“Em biết chính xác ý anh là gì.” Và với hiểu biết đó, cô bước về phía hành lang, con mèo trung thành của cô lẽo [bad word] theo sau.

“Chúng ta chưa nói chuyện xong!” anh hét. “Chết tiệt, Sue. Anh đang gọi em đấy! Em phải nói chuyện với anh. Em không thể —”

“Không!” Cô bước vào phòng ngủ và nằm vật ra giường khi, quỷ tha ma bắt, đúng như lời anh nói, điện thoại reo.

“Không phải đêm nay, anh bạn,” cô sôi lên siết chặt tai nghe. “Nghe em này và nghe thật kỹ nhé. Em sẽ không ngủ với anh. Em sẽ không làm tình qua điện thoại với anh. Giữ lưỡi anh tránh xa cổ họng em ra. Em không quan tâm anh trông đẹp trai đến thế nào, hoặc em đánh giá cao tất cả những gì anh đang làm cho em ra sao. Hoặc anh có dùng một cái bao cao su cỡ đại. Không sex. Anh nghe không, Buster Brown[41]?”

Đó là khi cô trông thấy Jason đang đứng trước cửa phòng ngủ đang mở của mình. Anh không cầm điện thoại trên tay.

“À,” giọng một phụ nữ vang lên qua đường dây. “Tôi... à, tôi là... Maggie. Mẹ Jason.”

Ôi, quỷ tha ma bắt! Sue cảm thấy mặt mình chuyển sang màu đỏ.

Maggie nói tiếp. “Jason đã cho tôi... số này và nói nếu tôi không gọi được cho nó tôi có thể gọi vào đây.”

Sue đã nghe nói có những thời điểm nên dừng lại và ngậm miệng. Là một nhà văn, sống bằng nghề sử dụng từ ngữ, cô chưa bao giờ tin vào điều đó.

“Cháu không có ý là cháu sẽ không quan hệ với bác,” cô nói. “Không có gì sai trái ở bác cả. Cháu chỉ...” Sue buộc mình ngậm miệng lại. Được rồi, giờ thì cô đã tin rồi đây. Cô đưa điện thoại cho Jason và trông thấy câu hỏi trong đôi mắt anh. “Là mẹ anh.”

Anh phá ra cười – ôm bụng cười ngặt nghẽo.

“Nói chuyện với mẹ đi.” Sue dúi điện thoại vào tay anh.

Hít sâu một hơi, anh đưa điện thoại lên. Nhưng trước khi anh bắt đầu nói, tiếng cười của anh bùng nổ lần nữa.

Nó chỉ dừng lại khi anh nghe thấy tiếng kính vỡ ở phòng bên. Tiếng ồn như một vụ nổ. Jason hạ máy xuống để chạy ra xem có chuyện gì.

Sue bắn thẳng ra phía sau anh, dừng khựng lại khi cô trông thấy những mảnh kính vỡ và một viên đá vẫn còn lắc lư trên sàn phòng ăn. Dán quanh tảng đá mà một lời nhắn. Giống như trong cuốn sách của cô.

“Jason?” tiếng Maggie vang lên qua đường dây.

“Con sẽ gọi lại cho mẹ sau.” Anh ngắt máy.

Sue tiếp tục nhìn chằm chằm vào tảng đá. Nếu nó thực sự giống như trong cuốn sách của cô, lời nhắn kia sẽ không phải một lời mời đi uống trà.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv