Người dịch: LC
Chờ sau khi Diệp Phụ An rời đi rồi, Diệp Ly Châu hơi có chút khó hiểu mà nói với Hải Đàn: “Sao cha ta lại vô duyên vô cớ mà đến thăm ta nhỉ? Ta mới rời khỏi nhà chưa được mấy ngày, lúc này ông tới, chẳng lẽ là trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”
Hải Đàn trấn an Diệp Ly Châu: “Vương phi, người không nên nghĩ nhiều. Người vừa gả cho điện hạ, lão gia không yên lòng, sợ người ở đây không quen, nên mới tới thăm.”
Diệp Ly Châu cũng không đoán ra đến tột cùng có thể xảy ra chuyện gì. Nghe lời Hải Đàn, nàng cũng không nghĩ nhiều nữa.
Hai ngày nay, Diệp Ly Châu sống cũng thoải mái, ở trong phủ cũng không có việc gì, mỗi ngày nhàn rỗi tự tại.
Thoáng cái mà đã sắp tới lễ mừng năm mới rồi.
Đầu năm cuối năm nhiều việc, Diệp Ly Châu cũng không biết mỗi ngày Đề Kiêu bận bịu chuyện gì, chỉ biết là có rất nhiều người ra vào thư phòng của Đề Kiêu.
Mỗi ngày Đề Kiêu chỉ nghị sự với người ta, đi qua đi lại khắp nơi, ban ngày cũng rất ít gặp được Diệp Ly Châu.
Thường thường là vào ban đêm Diệp Ly Châu ngủ rồi, Đề Kiêu mới trở về. Hắn sờ mặt nàng một chút rồi ôm nàng đi vào giấc ngủ.
Mấy ngày nay, Diệp Ly Châu hơi có vẻ nở nang ra rồi, tuy rằng vòng eo vẫn mảnh mai như cành liễu vậy, nhưng mà chỗ nên đầy đặn thì cũng đầy đặn hơn.
Dáng vẻ nàng say ngủ rất là động lòng người, lông mi dài mà mảnh, cánh môi hơi nhếch lên, giống hệt như con cáo nhỏ lười biếng.
Đề Kiêu cũng không chạm vào nàng. Sức khỏe của nàng hơi khá hơn một chút, hắn cũng lo nàng sẽ mang thai.
Ở trong mắt hắn, Diệp Ly Châu cũng không được tính là một người phụ nữ đã trưởng thành. Nàng ngây ngô, cái hiểu cái không, rất nhiều việc đều không rõ lắm, rất nhiều lúc đều là dáng vẻ mặc cho người nhào nặn.
Hắn cũng không nỡ để Diệp Ly Châu mang thai vào lúc này.
Nàng cũng rất ngoan, thuốc mà Hoàng hậu để thái y chuẩn bị cho, mỗi ngày đúng giờ thì uống hết, một giọt cũng không chừa lại, hơn nữa nàng tin chắc rằng mình uống hai tháng sau là có thể mang thai.
Nàng đang rất nghiêm túc chuẩn bị cho việc mang thai, chỉ thiếu nước làm xong hết áo quần cho bé cưng nữa thôi.
Đề Kiêu biết Diệp Ly Châu phí công vô ích. Nàng uống nhiều thuốc hơn nữa, không có hắn giúp thì nàng vẫn như cũ chẳng có được cái gì hết.
Sáng sớm hôm nay Diệp Ly Châu tỉnh lại, cảm thấy trong người mệt mỏi, chẳng muốn động đậy chút nào. Nàng cảm thấy khẩu vị không tốt lắm, muốn Ngọc Sa đi tới phòng bếp làm bát nước ô mai để uống. Bởi vì đang là mùa đông, Ngọc Sa cũng không dám cho Diệp Ly Châu uống quá nhiều, chỉ nếm hai ngụm thôi.
Diệp Ly Châu sờ bụng, trong lòng thầm nghĩ chỉ có mang thai rồi thì mới thích ăn chua, chắc là nàng có thai rồi. Dù sao thì đã uống thuốc được nửa tháng, ngày đó Đề Kiêu còn nói cho nàng biết, nàng chuẩn bị nghiêm túc như vậy, nhất định sẽ có thai.
“Điện hạ đang ở đâu?” Diệp Ly Châu duỗi người một cái, có chút cảm giác yếu đuối vô lực, “Ta muốn gặp điện hạ.”
Ngọc Sa đang mặc áo cho Diệp Ly Châu: “Điện hạ mới vừa từ bên ngoài trở về, lúc này hẳn là đã tới thư phòng. Người đi tới thư phòng tìm điện hạ đi.”
Diệp Ly Châu không tiện đi thẳng tới thư phòng nói cho Đề Kiêu biết chuyện này. Nàng bảo phòng bếp chuẩn bị hai món điểm tâm rồi tự mình bưng tới thư phòng, đợi thời cơ thích hợp sẽ nói cho Đề Kiêu biết.
Lúc này, trong thư phòng cũng không có người nào khác, chỉ có một mình Đề Kiêu.
Đề Kiêu nghe thấy tiếng bước chân, biết là Diệp Ly Châu đã tới.
Vốn dĩ Diệp Ly Châu rất dính người, nhưng hai ngày này lại không bám lấy hắn như vậy nữa, có lẽ là thấy hắn có quá nhiều việc nên ngại sáp lại gần.
Diệp Ly Châu đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đề Kiêu: “Điện hạ nếm thử món bánh hoa quế mà phòng bếp mới làm này.”
Trong tay Đề Kiêu cầm bút son, đang phê duyệt sổ con trên bàn. Nghe thấy nàng nói, hắn cũng không có bất kỳ động tác gì.
Gò má hắn góc cạnh, cực kỳ quyến rũ, tựa như có thể chạm vào lòng người ta vậy. Diệp Ly Châu nhìn hắn, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên những câu từ miêu tả về công tử trẻ tuổi trong thoại bản. Cái gì mà tài hoa của giao long, dung mạo của phượng hoàng, thiên chất tự nhiên, sắc đẹp tuyệt đỉnh, trên đời không có người thứ hai các thứ.
Đề Kiêu lia mắt liếc nàng, giọng nói trầm thấp êm tai: “Đang nghĩ gì đấy? Hử?”
Nghĩ đến xuất thần, thật lâu mà không cả chớp mắt, ánh mắt đều dán lên người hắn.
Diệp Ly Châu thu hồi tầm mắt: “Không, không có gì.”
Đề Kiêu nhìn về phía đĩa bánh hoa quế mà nàng mang tới, Diệp Ly Châu cầm lên một miếng bánh: “Điện hạ, chàng nếm thử đi.”
Nàng nhón lấy một miếng bánh ngọt xốp mềm, Đề Kiêu cắn một miếng.
Mùi vị ngọt ngấy quá mức. Thực ra hắn cũng không thích.
Có điều hắn vẫn ăn, bởi vì là Diệp Ly Châu đưa cho hắn.
Diệp Ly Châu cảm nhận được cảm giác đau đớn ẩm ướt trên đầu ngón tay. Nàng thoáng nhíu mày một cái, lui người về phía sau: “Điện, điện hạ…”
Vòng eo lại bị người nắm chặt.
Chóp mũi của Đề Kiêu lướt qua gò má của nàng: “Ban ngày ban mặt nàng tới đây làm gì?”
Là nhớ hắn sao?
Lại muốn ân ái với hắn ở trong thư phòng?
Vành tai của Diệp Ly Châu thoáng chốc đỏ lên.
Nàng sờ bụng mình: “Ta… hình như ta có thai rồi.”
Đề Kiêu: “Cái gì?”
Hắn thả Diệp Ly Châu ra, không đè ép bụng nàng nữa. Bấm ngón tay tính thời gian, nếu đã bị đại phu kiểm tra ra được, e là nàng đã thụ thai từ lần đầu tiên của hai người rồi.
Diệp Ly Châu cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng ngần, trên dái tai đang đeo một viên trân châu nho nhỏ, hạt châu cũng hiện lên màu trắng óng ánh.
Nàng phát hiện ra bí mật này sớm nhất. Đại phu cũng chưa có phát hiện, nhưng nàng đã phát hiện ra rồi, vì thế, Diệp Ly Châu vừa phấn khởi lại thẹn thùng.
Mắt nàng long lanh: “Ta cảm thấy ta có thai rồi.”
Nghe Diệp Ly Châu nói ba chữ “Ta cảm thấy”, Đề Kiêu bình tĩnh hơn một chút, mới hỏi: “Đại phu nói thế nào?”
Diệp Ly Châu nói: “Ta vừa tỉnh dậy thì cảm thấy dạ dày khó chịu, muốn ăn chút đồ chua chua, dấu hiệu mang thai chính là như vậy mà.”
Đề Kiêu nhịn xuống kích động muốn véo má nàng, nói với người bên ngoài: “Gọi đại phu tới đây!”
Một khắc sau, đại phu đã tới.
Đề Kiêu nói: “Thân thể Vương phi không khỏe, Lương tiên sinh, ông bắt mạch cho nàng xem.”
Sau khi bắt mạch xong, Đề Kiêu nói: “Vương phi mang thai được bao lâu rồi?”
Đại phu nói: “Vương phi không…”
Trong mắt Đề Kiêu lộ ra nguy hiểm, dường như đại phu mà nói sai một từ, thì sẽ giết ông ta ngay lập tức.
Nhìn thấy ánh mắt ăn thịt người của Đề Kiêu, đại phu vội vàng đổi giọng: “Vương phi không có bệnh nặng gì, dạo này sức khỏe rất tốt, đã mang thai một thời gian rồi ạ.”
Diệp Ly Châu thấy suy đoán của mình quả nhiên thành sự thật rồi. Nàng nói với Đề Kiêu: “Điện hạ, ta đã nói là có tin mừng, chàng còn không tin, bây giờ đại phu cũng nói là có rồi đó.”
Đại phu: “…”
Đề Kiêu gật đầu: “Được, ông đi xuống trước đi, muộn một chút bản vương có thời gian lại hỏi kỹ hơn.”
Đại phu lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng lui xuống.
Đề Kiêu xoa xoa tóc của Diệp Ly Châu: “Ngoan. Bây giờ nàng có thai rồi, không cần mỗi ngày đều uống thuốc mà hoàng hậu đưa cho nàng nữa. Hai ngày này phải ngoan chút, nếu không đứa bé rất dễ mất đi đấy.”
Mấy hôm nay, ngày nào Diệp Ly Châu cũng uống thuốc. Tuy rằng người nàng yếu, nhưng uống quá nhiều thuốc bổ cũng không tốt. Mấy hôm trước đại phu đã nói qua, thuốc mà Diệp Ly Châu uống hằng ngày và thuốc mà Hoàng hậu đưa tới có chút trùng lặp, tẩm bổ quá nhiều cũng không tốt.
Đề Kiêu nhìn nàng hào hứng ngày ngày uống thuốc, ban đêm nằm mơ còn mơ thấy mình sinh bé cưng thì cũng không tiện ngăn cản nàng. Nếu ngăn cản Diệp Ly Châu thì sẽ chỉ quét hết hứng thú của nàng thôi.
Hắn bèn dứt khoát lừa gạt là nàng mang thai rồi, để cho nàng ở một bên len lén vui vẻ vài ngày.
Diệp Ly Châu “dạ” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Đặt tên là gì thì dễ nghe nhỉ?”
“Nàng tới một bên xem sách đi.” Đề Kiêu nói, “Đều được cả.”
Chỉ cần đứa bé không ngốc như Diệp Ly Châu, tên gì cũng không quan trọng.
Đề Kiêu thấy nàng được nuôi đến lơ mơ thế này, thực ra cũng lo lắng đứa trẻ trong tương lai không thông minh giống như Diệp Ly Châu.
Con trai thì phải kiến công lập nghiệp, không thể ngu ngốc quá. Con gái cũng phải thông minh một chút, như Diệp Ly Châu thế này, bị người ta lừa mà không biết, đến lúc đó Đề Kiêu cũng sẽ lo lắng.
Diệp Ly Châu lấy mấy cuốn sách về xem, vừa ra cửa, thì thấy Thái tử Triệu Quân đã tới.
Triệu Quân gật đầu cười một tiếng: “Dạo này mợ có khỏe không?”
Diệp Ly Châu nói: “Gần đây sức khỏe tốt hơn nhiều rồi, Thái tử điện hạ không cần lo lắng.”
Triệu Quân còn lớn hơn Diệp Ly Châu. Tuổi tác hai người xấp xỉ, để tránh cho ông cậu ăn dấm, Triệu Quân cũng rất ít khi tiếp xúc nhiều với nàng.
Chỉ hỏi han hai câu là Diệp Ly Châu đã đi rồi.
Triệu Quân xoay người tiếp tục đi về phía trước, ý cười vừa nãy thoáng chốc đã nhạt đi rất nhiều.
Hắn đi vào thư phòng, Đề Kiêu nâng mắt lên nhìn hắn: “Việc giao cho cháu, đều làm xong rồi à?”
Sắc mặt Triệu Quân tái nhợt: “Người trong đạo quán đó có tiếp xúc với phụ hoàng…”
Đầu ngón tay thon dài của Đề Kiêu lật qua sổ con, nét mặt vẫn chưa thay đổi: “Nói tiếp đi.”
“Hổ dữ không ăn thịt con, phụ hoàng người lại nhẹ dạ tin vào những lời gièm pha của mấy kẻ bên cạnh, dùng thuật vu cổ hại cháu và mẫu hậu.” Triệu Quân nói, “Thư từ mà những người đó gửi đi, cháu đều đã xem một lượt rồi.”
Triệu Quân là chân mệnh thiên tử, có mây tía hộ thể, sao có thể bị những vu thuật này làm hại dễ thế được.
Cho nên chịu ảnh hưởng chỉ có Hoàng hậu, người có mệnh hơi mỏng hơn một chút.
Đề Kiêu hờ hững “Ừ” một tiếng.
Hắn đã lường trước những việc này.
Hoàng đế không dám quang minh chính đại đối đầu với Đề Kiêu. Tướng sĩ trong tay Đề Kiêu với Hoàng đế mà nói là tai hoạ ngầm cực lớn. Nể mặt Đề Kiêu, Hoàng đế cũng không dám động tới Triệu Quân nửa phần.
Cho nên, ông ta cũng chỉ có thể lén lút dùng chút thủ đoạn không ra gì thế này.
Đề Kiêu cười giễu cợt: “Thân là Hoàng đế, lại dùng thủ đoạn như vậy để đối phó với người kế vị của một nước. Quân Nhi, phụ hoàng của cháu thế nào, trong lòng cháu phải hiểu rõ.”
Cho dù trước đây Triệu Quân vẫn luôn có một phần hi vọng, cảm thấy hoàng gia có tồn tại tình phụ tử, chỉ cần hắn làm việc cương quyết, một ngày nào đó, Hoàng đế sẽ nhận ra hắn còn tốt hơn Triệu Dật. Bây giờ Triệu Quân cuối cùng cũng hiểu. Tâm của Hoàng đế đã thiên vị, mặc kệ thế nào, đều sẽ không quay lại nữa.
Triệu Quân nói giọng khàn khàn: “Cậu, cháu hiểu rồi.”
Đề Kiêu nói: “Thuật vu cổ hoành hành trong kinh, vợ kế của thừa tướng cũng tham dự vào trong đó. Việc này không thể coi thường, phải giết hết những người có tham dự vào chuyện này để cảnh cáo.”
Nếu là trước kia, Triệu Quân không muốn ra tay giết quá nhiều người. Nhưng sự thực chứng minh, cách làm việc của hắn trong quá khứ là sai lầm. Hắn lui về phía sau vài phân, nhún nhường vài phần, những người đối nghịch với hắn sẽ càng ép tới.
Triệu Quân hành lễ: “Cháu đã biết, đêm nay sẽ lập tức bắt tay vào làm việc này.”
Đề Kiêu gật đầu: “Lui ra đi.”
Chờ tới lúc chạng vạng, Đề Kiêu trở về phòng, trông thấy Diệp Ly Châu vẫn nằm sấp trên giường nhỏ lật sách xem tên để đặt cho con.
Chuyện đơn giản như vậy mà để cho nàng xem hết một buổi chiều.
Đề Kiêu ôm nàng dậy: “Nên dùng bữa tối rồi, cố gắng ăn cơm, nếu không đứa bé trong bụng sẽ không chịu nổi.”
Diệp Ly Châu đành phải ngoan ngoãn đi ăn cơm cùng với Đề Kiêu.
Bình thường nàng không thích ăn đồ mặn. Canh gà và canh cá đều không thích ăn, cũng bởi vậy, thân thể rất khó mà bồi bổ được.
Đề Kiêu múc canh cá cho nàng: “Ăn nhiều canh một chút, lúc nào cũng ăn chay, đứa bé trong bụng sẽ không lớn được.”
Diệp Ly Châu thấy Đề Kiêu nói cũng rất có lý, mặc dù không thích, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn ăn một bát canh.
Đợi tới lúc đi ngủ, Diệp Ly Châu sờ cái bụng bằng phẳng của mình, nói với Đề Kiêu: “Quên không hỏi đại phu, còn bao lâu nữa thì em bé có thể được sinh ra.”
Đề Kiêu trêu đùa Diệp Ly Châu cũng rất thỏa mãn.
Thái y nói hôm nay nàng không thèm ăn chỉ là vì uống nhiều thuốc bổ, cơ thể không tiêu hóa được, cũng không hề mang thai. Vương phi có thể là muốn mang thai quá, trong đầu ảo tưởng nên ảnh hưởng tới cơ thể, có lẽ là xuất hiện hiện tượng mang thai giả.
Đề Kiêu nói: “Cái này cũng không chắc chắn, có thể là qua tám tháng, cũng có thể qua chín tháng, còn có thể mười tháng.”
Diệp Ly Châu: “? ? ?”
Lần này nàng mới không tin đâu: “Mang thai đều là mười tháng. Ở đâu ra tám tháng hay chín tháng chứ, đứa bé bị thiếu tháng thì không tốt lắm đâu. Thái y bắt mạch liệu có biết ta mang thai bao lâu rồi không?”
Đề Kiêu không để ý tới nàng.
Diệp Ly Châu túm chặt lấy áo Đề Kiêu: “Điện hạ.”
Đề Kiêu vẫn như cũ không để ý đến nàng.
Diệp Ly Châu ngồi dậy, ngồi vắt ngang trên người Đề Kiêu: “Chàng không nói cho ta biết, ngày mai ta sẽ đi hỏi đại phu.”
Đề Kiêu chưa từng thấy người phụ nữ nào mà ồn ào rắc rối hơn Diệp Ly Châu.
Hắn nhét Diệp Ly Châu vào trong chăn: “Ngoan, đừng náo loạn nữa.”
Diệp Ly Châu cũng có hơi buồn ngủ, nàng khẽ ngáp một cái. Đề Kiêu cũng không để cho Diệp Ly Châu ngủ, hắn nhéo má nàng: “Vì sao lại muốn có con như vậy hả?”
Diệp Ly Châu trở mình, đưa lưng về phía Đề Kiêu, không nói chuyện.
Từ nhỏ sức khỏe của nàng đã không tốt, tuy rằng sau khi ở bên Đề Kiêu thì đã khá hơn rất nhiều, nhưng chung quy vẫn kém hơn người bình thường một chút. Nàng không biết lúc nào thì bản thân có khả năng nhiễm bệnh mà chết đi.
Cho nên nàng muốn sớm sinh cho Đề Kiêu một đứa bé. Cho dù nàng không còn nữa, Đề Kiêu vẫn còn có một đứa con.
Đề Kiêu cũng không đành lòng lừa gạt nàng nữa: “Hôm nay là ta bảo thái y lừa gạt nàng đó. Nàng không có thai. Nàng hãy còn nhỏ, bản thân cũng chưa trưởng thành, tâm trí còn nhỏ hơn em trai nàng nữa, muốn con cái gì chứ.”
Diệp Ly Châu: “Gì cơ?”
Đề Kiêu: “Nàng không có thai.”
Diệp Ly Châu òa khóc: “Chàng là tên lừa đảo…”