Người dịch: LC
Diệp Ly Châu nghĩ rằng Đề Kiêu bị mình làm tổn thương sâu như vậy, trong lòng chắc chắn cũng không dễ chịu. Nàng suy nghĩ giây lát, cũng chỉ là nửa buổi tối thôi, nhẫn nại một chút là qua rồi.
Thoáng lưỡng lự, Diệp Ly Châu nói: “Được thôi.”
Đề Kiêu nâng tay ôm chặt Diệp Ly Châu, cúi đầu hôn lên trán nàng: “Đừng căng thẳng, ta sẽ không làm khó nàng.”
Diệp Ly Châu vẫn có hơi không tin là Đề Kiêu lại dễ dàng tha thứ cho nàng.
Lòng dạ của hắn cũng không khỏi quá rộng rãi rồi.
Thoáng ngập ngừng, Diệp Ly Châu nói: “Chàng có còn muốn những thứ khác không?”
Đề Kiêu vuốt tóc nàng: “Chờ nghĩ ra sẽ nói cho nàng biết.”
Đề Kiêu muốn hoàn thành hôn lễ trong khoảng thời gian ngắn, Tướng phủ lại chưa chuẩn bị sẵn sàng. Diệp Phụ An vốn muốn để Diệp Ly Châu và Đề Kiêu thành hôn vào năm sau, hoặc là trễ thêm một năm nữa. Ở trong mắt Diệp Phụ An, Diệp Ly Châu thực ra vẫn còn rất nhỏ, nhưng bên này phủ Tần Vương đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ chờ tổ chức hôn lễ nữa thôi. Diệp Phụ An cảm thấy Tần Vương cũng đủ xem trọng chuyện này, thái độ của Hoàng đế chưa biết thế nào, để tránh cho đêm dài lắm mộng, tổ chức sớm chút cũng tốt.
Diệp Phụ An cũng không hề chủ động nhắc tới chuyện này ở trước mặt Hoàng đế. Lúc Đề Kiêu nói ra, ông ta biết được Diệp Phụ An đã đồng ý rồi, trong lòng thầm hận đám người Diệp Phụ An và Đề Kiêu cấu kết với nhau, nhưng ngoài mặt cũng không nói thêm gì.
Dẫu sao Hoàng đế không dám kéo dài việc cưới hỏi của Đề Kiêu. Đến bây giờ Đề Kiêu vẫn chưa lập gia đình, hôm nay không dễ gì mới chịu thành thân, nếu Hoàng đế ngăn cản hắn, thực sự là không còn gì để nói.
Cho nên chuyện cưới xin cứ như vậy mà quyết định.
Khi áo cưới được đưa tới, Diệp Ly Châu vẫn còn không dám tin. Mấy ngày nay, Diệp Ly Châu sắp kết hôn, Khương Nhiễm Y và Quân thị đều tới Diệp phủ, giúp đỡ một ít việc.
Đặc biệt là Quân thị. Quân thị biết Diệp Ly Châu mất mẹ, rất nhiều chuyện đều không hiểu lắm. Buổi tối trước hôn lễ, Quân thị lặng lẽ đưa cho Diệp Ly Châu một quyển sách nhỏ. Diệp Ly Châu mở ra xem, bên trong là bức tranh với sắc màu sặc sỡ.
Nàng có chút kinh ngạc.
Quân thị cũng thấy ngượng, nhưng những việc này, bà cần phải nói cho Diệp Ly Châu biết: “Châu Châu à, đêm tân hôn của cháu và Tần Vương điện hạ, là phải động phòng…”
Diệp Ly Châu đỏ mặt lắng nghe Quân thị nói mấy chuyện này.
Quân thị hiển nhiên không biết cô cháu gái ngoan ngoãn biết điều của mình đã sớm bị người ta dụ dỗ ăn sạch sành sanh rồi.
Quân thị lấy cái áo cưới ra từ trong tráp: “Không biết Tần Vương đã chuẩn bị bao lâu. Tú nương tốt nhất Vạn Châu thêu một cái áo cưới thế này, cũng phải tốn rất nhiều tâm huyết, hao phí thời gian nhiều vô kể.”
Diệp Ly Châu nói: “Quần áo và đồ trang sức đều là do hơn trăm tú nương cùng thợ thủ công làm suốt mấy đêm liền. Tần Vương điện hạ nói, từ tháng trước đã chuẩn bị rồi.”
“Đã chuẩn bị từ tháng trước rồi?” Quân thị ngẩn người, tháng trước, việc này vẫn còn chưa có một chút manh mối nào.
Người ngoài không tiện nói nhiều, sau khi Diệp Ly Châu và Đề Kiêu thành thân thì chính là những người thân thiết nhất. Suy nghĩ một chút, Quân thị mới nói: “Châu Châu à, cháu không thông minh bằng Tần Vương điện hạ, sau này bất cứ việc gì đều phải cẩn thận một chút.”
Diệp Ly Châu: “…”
Diệp Ly Châu “dạ” một tiếng, Quân thị lại nói dông nói dài một ít chuyện, cũng chẳng để ý xem là Diệp Ly Châu nghe có hiểu hay không. Hiện tại không hiểu cũng không sao, chỉ cần nhớ kỹ, về sau sẽ hiểu thôi.
Diệp Ly Châu lại được nhét cho hai quyển sách nhỏ. Hai quyển này trái lại không phải là xuân cung đồ, mà chi chít toàn là chữ.
Quân thị nói: “Từ nhỏ cháu cũng chưa từng tiếp xúc với quá nhiều người, cũng chưa từng thấy nhiều thứ lắm, hai quyển sách này nhét xuống đáy rương, lúc rảnh rỗi thì xem một chút. Cái gì cũng không hiểu, chỗ nào cũng khô khan cứng nhắc thì cũng không làm cho người ta yêu thích được.”
Diệp Ly Châu cũng không cảm thấy bản thân khô khan, có điều mợ Quân thị nói cái gì, nàng đều gật đầu.
Quân thị vuốt ve hoa văn tinh xảo trên áo cưới, nhịn không được mới nói: “Váy áo đẹp thế này, cháu mặc vào chắc chắn là nhìn rất đẹp.”
Diệp Ly Châu cụp mắt xuống không nói gì.
Quân thị nói: “Không biết mặc vào có vừa không nữa. Nếu là tháng trước đã bắt đầu làm, thì nhất định là không có số đo chiều cao với vòng eo của cháu. Châu Châu, cháu đã mặc thử chưa?”
Diệp Ly Châu gật đầu nói: “Hôm bà vú đưa áo tới, cháu đã thử một lần, rất vừa người ạ.”
Quân thị sờ eo của Diệp Ly Châu: “Chẳng ngờ cũng hiếm thấy, eo của cháu nhỏ thế này, nếu chưa đo thì nhất định sẽ may áo quá rộng.”
Quân thị lại nói một vài lời khác.
Hai ngày này sức khỏe của Diệp Ly Châu cũng không tệ, cũng thích hợp xuất giá. Hôm đám cưới, nàng bị gọi dậy từ sớm để trang điểm thay quần áo. Diệp Ly Châu thực sự rất buồn ngủ, mí mắt không ngừng đánh nhau, Khương Nhiễm Y chọc chọc bả vai nàng, cười nói: “Châu Châu, tân lang của em tới đón em kìa.”
Diệp Ly Châu bị dọa cho giật cả mình, vội vàng mở mắt ra, lại thấy Khương Nhiễm Y đang che miệng cười trộm.
Quân thị đẩy Khương Nhiễm Y một cái: “Con bé này, chỉ biết lừa gạt em gái con thôi.”
Lúc này Diệp Ly Châu mới biết Khương Nhiễm Y đang lừa mình.
Khương Nhiễm Y cười nói: “Thời gian không còn sớm, đừng ngủ nữa, ngẩng đầu, phải trang điểm lên mắt cho em đấy.”
Diệp Ly Châu để đám nha hoàn, bà vú loay hoay với mình, giống như là đang hí hoáy với một tượng gỗ tinh xảo vậy.
Bình thường nàng rất ít khi trang điểm đậm. Lúc này đôi môi đỏ mọng, mặt mày xinh đẹp, phối với áo cưới đỏ tươi, cả người đều tăng thêm mấy phần cảm giác yêu mị.
Khương Nhiễm Y tấm tắc khen: “Đẹp lắm, chị sẽ không gặp được cô dâu nào mà xinh đẹp hơn em nữa.”
Diệp Ly Châu nói: “Chờ tới ngày chị làm cô dâu, là chị có thể thấy được rồi.”
Khương Nhiễm Y nói: “Chỉ biết ba hoa. Gia Hữu tới rồi, nhanh tới nhìn chị của em này.”
Diệp Gia Hữu dậy thật sớm đi tới đây, hôm nay Diệp Ly Châu phải lấy chồng, trong lòng Diệp Gia Hữu vừa vui vừa không muốn. Vui vì Diệp Ly Châu gả cho người đàn ông mà cậu thấy rất lợi hại, có điều cảm xúc không muốn là nhiều nhất, bởi vì Diệp Ly Châu ở nhà còn chưa được bao lâu, bây giờ lại sắp xuất giá.
Diệp Gia Hữu ôm chặt lấy eo Diệp Ly Châu: “Châu Châu!”
Diệp Ly Châu xoa đầu Diệp Gia Hữu, nói: “Sau này nghe lời cha, đừng chơi với mấy đứa nhỏ nghịch ngợm nữa. Đừng khóc.”
Diệp Gia Hữu xoa mặt: “Ai… Ai khóc chứ. Em mới không khóc đâu.”
Mắt của Diệp Ly Châu cũng hơi ướt, nhưng nàng không dám khóc òa lên. Khương Nhiễm Y và Quân thị cũng đang ở đây, nàng mà khóc thì tâm tình của mọi người đều sẽ rất nặng nề.
Bàn tay mịn màng của Diệp Ly Châu lau khóe mắt cho Diệp Gia Hữu: “Cũng lớn tướng rồi, đừng làm cho chị và cha lo lắng.”
Diệp Gia Hữu “dạ” một tiếng.
Lúc hôn sự của Diệp Ly Châu và Đề Kiêu truyền ra, toàn bộ kinh thành đều tưng bừng hẳn lên.
Tên của Đề Kiêu, không người nào ở Yến quốc là không biết, không người nào không hiểu. Triều thần sợ hắn. Đám bạn bè bên cạnh Diệp Gia Hữu, tuổi tác cũng rất nhỏ, bọn họ đều vô cùng hâm mộ Diệp Gia Hữu.
Vốn dĩ Diệp Gia Hữu là con trai độc nhất của Diệp Phụ An, thân phận tôn quý, bây giờ chị gái của Diệp Gia Hữu là Diệp Ly Châu lại gả cho Tần Vương điện hạ, người có quyền thế ngập trời. Diệp Ly Châu lại cực kỳ thương yêu Diệp Gia Hữu, những người khác đều cảm thấy sau này Diệp Gia Hữu hoàn toàn có thể tung hoành, làm mưa làm gió trong kinh thành, dù sao Tần Vương là anh rể của hắn, thừa tướng là cha hắn.
Nhưng Diệp Gia Hữu lại không muốn dính chút vinh quang của Đề Kiêu.
Cậu nói: “Châu Châu ơi, em sẽ lớn nhanh một chút, sẽ trở nên xuất sắc, nếu Tần Vương điện hạ bắt nạt chị, chị nhất định phải nói cho em biết đấy.”
Diệp Ly Châu xoa đầu Diệp Gia Hữu: “Được rồi, chị biết.”
Diệp Phụ An ở bên ngoài, vẫn luôn không đi vào. Cô con gái cưng duy nhất sắp trở thành vợ người ta, trong lòng ông có cảm giác rất phức tạp.
Sau khi Diệp Gia Hữu đi vào không lâu, Diệp Phụ An cho người lôi ra: “Thằng nhóc thối, đừng quấy nhiễu tâm trạng tốt của chị con, đi với cha ra ngoài xem xem đội ngũ của Tần Vương đã tới chưa!”
Giờ lành đã đến, Diệp Ly Châu được phủ khăn lên, đội ngũ của ĐĐề Kiêu cũng đã đến rồi.
Ngồi ở trong kiệu, Diệp Ly Châu cũng có chút căng thẳng.
Tới tận bây giờ, nàng cũng chưa sẵn sàng cho việc phải lập gia đình. Cỗ kiệu được người vững vàng nâng lên, không nhanh không chậm đi về phía trước. Lúc này Diệp Ly Châu mới chậm chạp ý thức được, qua ngày hôm nay, chính là sẽ không quay lại cuộc sống trước đây được nữa.
Không thể đi tới chỗ cha thăm hỏi sớm chiều. Mỗi sáng sớm Diệp Gia Hữu cũng không thể đầy đầu mồ hôi chạy đến phòng nàng nói chuyện. Nàng sắp vào nhà người khác, với nàng mà nói vẫn là một gia đình rất xa lạ.
Vành mắt của Diệp Ly Châu đột nhiên trào ra nước mắt, nàng cầm khăn dè dặt lau đi chút nước nơi khóe mắt.
Lúc bái thiên địa, phía trên là Đề hoàng hậu. Đề hoàng hậu là chị ruột của Đề Kiêu, đương nhiên sẽ tới dự hôn lễ.
Diệp Ly Châu và Đề Kiêu bái thiên địa, tầm mắt của nàng bị che phủ, hoàn toàn không nhìn rõ trước mắt là cái gì, chỉ có thể bị Đề Kiêu mang theo đi về phía trước.
Chờ tới lúc vào phòng tân hôn, Diệp Ly Châu yên lặng ngồi trên giường.
Cả một ngày nàng chưa ăn gì, đương nhiên sẽ rất đói, thân thể của nàng lại kém hơn người khác một chút, bận rộn như vậy, đương nhiên là không chịu nổi.
Hải Đàn đã sớm được lệnh từ trước, nàng nói với Diệp Ly Châu: “Tiểu thư, đầy tớ trong Vương phủ đưa tổ yến tới. Người nhiều ít cũng ăn một chút, đừng để đói hại thân.”
Quân thị hiển nhiên cũng sợ Diệp Ly Châu bị đói một ngày sẽ đói đến hư người. Bà đã để một nắm kẹo hạt thông trong tay áo của Diệp Ly Châu, dặn Diệp Ly Châu có đói bụng thì ngậm một cục kẹo. Diệp Ly Châu đã len lén ăn mấy cục kẹo rồi nên không ăn tổ yến mà Hải Đàn đưa tới.
Dù sao cũng là tân nương, nàng sợ ăn uống trước mặt nhiều người như vậy, sẽ phá hư quy củ, khiến cho người trong Vương phủ cảm thấy cô nương của Diệp gia không biết cư xử.
Hải Đàn sai những người khác ra ngoài, liên tục nói bên tai Diệp Ly Châu, khuyên nàng ăn vào.
Diệp Ly Châu ngồi đến buổi tối, cũng thấy rất mệt. Nàng ngồi im, mí mắt vẫn luôn đánh lộn, không biết từ bao giờ đã nhắm mắt lại, thế mà vừa ngồi vừa ngủ.
Lúc Đề Kiêu quay về thì sắc trời đã tối.
Hôm nay là đại hôn, Đề Kiêu khó tránh uống nhiều rượu một chút. Sau khi đi tới, hắn cho tất cả mọi người trong phòng lui ra ngoài.
Bên trong yên ắng, không hề có một chút tiếng động nào. Nến đỏ chập chờn, chữ “song hỉ” màu vàng được dán khắp nơi, Đề Kiêu đang mặc cái áo bào màu đỏ, so sánh với ngày thường, hắn ít đi mấy phần lạnh lùng, nhiều thêm vài phần cảm giác ôn hòa.
Diệp Ly Châu ngồi yên lặng ở bên giường. Nàng đang mặc bộ áo cưới rườm rà, ống tay áo thật dài cùng làn váy trải trên mặt đất, khăn hỉ che mặt, nhìn rất dịu dàng.
Đề Kiêu đi tới, thấp giọng nói: “Có phải là buồn chán quá không? Có nhớ ta không?”
Diệp Ly Châu vốn ngủ không sâu, nghe thấy tiếng của Đề Kiêu thì lập tức mở mắt ra, trước mắt là một mảnh đỏ rực, nàng vẫn đang trùm khăn hỉ.
Đề Kiêu nhìn nàng xấu hổ ngọ nguậy cơ thể, hắn cầm cây gậy gạt khăn ra cho nàng.
Trong mắt của Diệp Ly Châu vẫn còn cơn buồn ngủ: “Điện hạ.”
Dưới nến đỏ, đôi con ngươi của Diệp Ly Châu ngập nước, càng thêm động lòng người, môi nàng đỏ mọng đầy đặn, mềm mại đáng yêu như cánh hoa vậy.
Đề Kiêu nâng cằm của Diệp Ly Châu lên: “Gọi phu quân.”
Diệp Ly Châu: “A…”
Đề Kiêu bị Thái tử chuốc cho không ít rượu, đã có mấy phần say khướt, Diệp Ly Châu bị cánh tay mạnh mẽ của hắn ôm chặt lấy eo, thở khẽ một tiếng, phản ứng không kịp, cả người rơi vào trong chăn.
Trên mặt chăn cũng không có mấy thứ hạt sen, đậu phộng, táo đỏ, long nhãn mà tân hôn thường thấy. Trong giường sạch sẽ, màn giường tươi đẹp rủ xuống, che chắn thật kỹ phong cảnh bên trong.
Diệp Ly Châu tiếc bộ áo cưới quý giá của mình. Trâm phượng, mão vàng rơi tán loạn trên giường, bị Đề Kiêu ném xuống dưới, vàng ngọc leng keng va vào nhau, phát ra âm thanh dễ nghe. Nàng nói khẽ: “Chàng đừng… đừng xé.”
Đề Kiêu nói: “Vậy nàng tự cởi.”
Ngón tay của Diệp Ly Châu run rẩy, cởi từng cái áo ra. Nàng cởi một cái là Đề Kiêu lập tức ném đi một cái.
Rất nhanh quần áo hoa lệ đã chất đống trên tấm thảm thật dày.
Khi chỉ còn lại áo lót, Diệp Ly Châu thực sự xấu hổ: “Ừm, chúng ta còn chưa có uống rượu hợp cẩn…”
Con ngươi của Đề Kiêu chợt tối đi: “Đúng, rượu giao bôi.”
Diệp Ly Châu hối hận đã nhắc nhở hắn chuyện này. Đề Kiêu lột nốt cái áo lót của nàng áo xuống.
Nến đỏ không ngừng chập chờn, ngoài cửa sổ là trăng sáng, màn đêm rất đẹp.
Trong phòng, Diệp Ly Châu ôm chăn ngồi trên giường. Mái tóc dài của nàng xõa xuống, mềm mại che đi bờ vai, hơi thở thoang thoảng mùi rượu.
Diệp Ly Châu uống một ngụm rượu, sắc mặt ửng đỏ, ngón tay túm lấy cái chăn.
Hương rượu uốn lượn, Diệp Ly Châu vốn nhạy cảm, lúc này càng cảm thấy tay chân tê rần, tựa như bị rượu làm cho tê liệt. Nàng dường như say rồi, dù một cử động nhỏ cũng không làm được.
Đề Kiêu thưởng thức hương vị rượu. Dịch rượu ấm áp, đi vào trong khoang miệng, cũng mang theo mùi thơm đậm đà.
Không đành lòng bắt nạt nàng quá lâu, Đề Kiêu ném bầu rượu đi. Hắn nâng tay lên lau đi dịch rượu còn sót lại chỗ cổ tay Diệp Ly Châu, rồi kéo nàng vào trong lòng: “Đêm nay, nàng đừng nghĩ ngủ ngon giấc.”
Đề Kiêu cũng đã xem một vài tập tranh nào đó, nghe đâu, dựa theo những thứ trên tranh mà làm, sẽ khiến cho Diệp Ly Châu vĩnh viễn say đắm cảm giác mà hắn mang tới cho nàng.