Triều Ca xoa xoa trái tim nhỏ không biết phấn đấu của mình. Nàng đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy đập thế này. Đều là Minh Húc sai. Tựa hồ có thứ gì lặng lẽ nảy mầm trong lòng Triều Ca, khiến nàng một hồi tâm phiền ý loạn. Động lòng thì sao? Ôn nhu thì thế nào?
Nói riêng, hắn là Minh Húc, là đầu sỏ về sau lật đổ vương triều Lý gia của nàng, đẩy cả nhà Hạ gia đến dưới đao phủ. Cuối cùng người cùng hắn quân lâm thiên hạ là bạch liên hoa Uyển Tình, không phải nàng. Nói chung, hắn là chiến thần tiếng tăm lừng lẫy hai giới tiên yêu, giết địch vô số, khiến cho yêu ma quỷ quái nghe tên đã sợ mất mật.
Cuối cùng người cùng hắn vạn thế trường tồn cũng tuyệt đối không thể nào là một người nhỏ bè như nàng. Nếu biết sẽ không có bất kỳ kết quả gì, cần gì phải để nó tùy ý lan tràn. Triều Ca không chút do dự bóp chết chút manh mối này. Thu lại suy nghĩ, Triều Ca lập tức bình tĩnh rất nhiều.
"Sao vậy? Nàng đang nghĩ gì?"
Dường như cảm giác được cảm xúc của Triều Ca thay đổi, Minh Húc hỏi một tiếng.
Triều Ca cười khổ, thực sự là cực kì tỉ mỉ, chuyện này cũng phát hiện.
"Ta đang nghĩ, kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ ngồi chờ chết? Hay là sau khi trời sáng tiếp tục chạy ra phá vòng vây?"
"Không sợ, sau khi trời sáng, chúng ta liền an toàn." Triều Ca sững sờ, đây là sớm có chuẩn bị?
"Ngày mai khi tia nắng mặt trời đầu tiên soi rọi vùng đất này, Trình Phi Dương có thể chạy tới đây, chiếm lĩnh ngọn núi này."
"Hắn làm sao biết chúng ta ở đâu?"
"Triều Ca, nàng không phát hiện, trận chiến này, có rất nhiều điểm đáng ngờ sao?"
"Ừ, bức họa vũ khí, cũng không phải là vũ khí chân chính của Càng quân, còn có chính là lúc Càng quân đi ra, cũng không có nhánh quân đội khác đến ngăn họ, trợ giúp chúng ta."
"Thông minh "
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
""Ta đã nói với nàng rồi, trong quân đội Hoàng gia có gian tế."
Triều Ca đem toàn bộ sự tình cẩn thận muốnnghĩ lại một lần, chân tướng dần dần rõ ràng.
"Dưới sự chỉ đạo của gian tế, chúng ta rơi vào tròng của Càng quân! Đây rõ ràng là một cái bẫy!"
"Ừ, vốn an bài ta tọa trấn nơi đóng quân tạm thời, nàng đi làm mồi, mấy nhánh quân đội khác đánh yểm trợ, cho nên nếu như ta không đoán sai, nơi đóng quân tạm thời đã thất thủ, ta ở nơi này, mới là mục tiêu chủ yếu của bọn chúng."
Triều Ca nghe phân tích, kinh hãi không thôi. Bọn chúng không biết là Minh Húc dùng chính mình đổi Triều Ca, đi theo làm mồi!
"Hết thảy chuyện này, ngươi cũng ngờ tới?"
"Ta chỉ suy đoán thôi, cũng không hoàn toàn chắc chắn. Cho nên, ta để mấy nhánh quân đội khác đi không xa liền tùy thời đi vòng vèo, vây công nơi đóng quân tạm thời một lưới bắt hết, đồng thời, báo cho Trình Phi Dương khi nào trời sáng đến được nơi này."
Minh Húc lại nói: "Nàng cũng là đối tượng bọn chúng phải giết, trong quân có gian tế, biết nàng ở đây, tất nhiên sẽ phân ra một bộ phận binh lực tới vây giết nàng. Nhưng so với nơi đóng quân, bên này áp lực nhỏ hơn, cho nên trước diệt Càng quân ở nơi đóng quân bên kia, sau đó quay lại cứu nơi này."
"Vậy tại sao lúc Càng quân đánh chúng ta bên này, không có viện quân?" Triều Ca hỏi.
Chỉ thấy Minh Húc cười lạnh một tiếng, một đôi tròng mắt tối tăm hiện lên một tia tàn nhẫn.
Triều Ca trong nháy mắt liền hiểu, gian tế.
Gian tế có thể khống chế một nhánh quân đội, gian tế có thể gạt bọn họ về vũ khí của Địch Phỉ Nhiên, cụ thể là ai, không phải đã rất rõ ràng sao?
"Tại sao ông ấy phải làm như vậy?" Triều Ca cực kì khiếp sợ.
Trước hôm nay, nàng hoàn toàn không nghĩ tới gian tế lại là La Gia Anh! Mấy ngày hôm trước nàng vẫn còn phẫu thuật cho ông ấy, ông ta hấp hối, gần như bỏ mạng, nếu không phải nàng làm ca phẫu thuật, ông ta căn bản không sống nổi! Ngay cả mạng cũng bất chấp, khó trách thông minh như Minh Húc cũng chỉ dám hoài nghi ông ta, không dám xác định chính là ông ta!
"Ta cũng không biết tại sao ông ấy lại muốn làm như vậy."
Minh Húc thở dài một hơi, tiếc hận, đau lòng, khổ sở, đều hòa vào trong tiếng than nhẹ này. Triều Ca nghĩ, nếu là nàng, cũng sẽ rất thương tâm. Cùng nhau tắm máu chiến đấu, cùng nhau vào sinh ra tử, kết quả là lại rơi vào một sự phản bội, khiến mình suýt nữa bỏ mạng. Huống chi, La Gia Anh là chủ soái Huyền Vũ quân, luận bối phận, Minh Húc còn phải gọi ông ta một tiếng thúc thúc. Một vị trưởng bối nhìn chính mình lớn lên phản bội, càng khiến người ta không thể nào chấp nhận.
Triều Ca thu hồi tinh thần không suy nghĩ chuyện này thêm nữa, hiện tại bọn họ chỉ có thể đợi, Minh Húc đã an bài xong tất cả, chỉ chờ tới lúc trời sáng là bọn họ có thể được cứu. Triều Ca không khỏi dựa sát vào Minh Húc thêm một chút, hai người dựa vào nhau trong đêm lạnh dần, lắng nghe hô hấp lẫn nhau, ấm áp trái tim lẫn nhau. Nhưng bọn họ còn chưa chờ đến trời sáng, lại chờ tới tiếng bước chân của quân địch. Triều Ca cùng Minh Húc vốn ngủ không sâu, tiếng lá cây khua xào xạc trong rừng còn có tiếng giày giẫm lên lá mục sột soạt khiến hai người tỉnh lại. Nghe quân địch càng đi càng gần, lòng Triều Ca loạn lên, ngay cả hô hấp cũng khẩn trương hơn nhiều. Minh Húc ôm chặt Triều Ca, ý bảo nàng không cần phải sợ.
"Qua bên kia tìm xem, trước hừng đông nhất định phải tìm được bọn chúng!"
"Quân trưởng, bên kia dường như có chỗ lõm vào, bên cạnh có vách đá, rất thuận tiện ẩn núp."
"Tốt, toàn bộ đề phòng, cùng đi qua lục soát."
Lòng Triều Ca căng thẳng, đám quân địch kia nói, không phải chính là chỗ bọn họ ẩn núp sao! Bọn chúng chỉ cần qua đây, bọn họ tất nhiên sẽ bị vây chết ở bên trong! Lòng Triều Ca theo đội binh sĩ kia càng đi càng gần mà càng loạn lên. Nàng cẩn thận nghe tiếng bước chân, đoán một đội binh sĩ này khoảng chừng có ba mươi, bốn mươi người. Minh Húc hôm qua đã chồng chất vết thương, thật vất vả cầm máu, ngày hôm qua không được chăm sóc tốt nhất, tới cơm cũng không có ăn, tình huống cực kì không ổn. Nếu như hôm nay hắn lại động võ, đụng đến vết thương, chẳng những mất máu quá nhiều, sẽ còn gây nhiễm trùng vết thương, đến lúc đó hậu quả không thể lường được. Vì vậy dù thế nào đi nữa, hôm nay Minh Húc cũng không thể động thủ lần nữa!
Triều Ca hít sâu một hơi, từ trong ngực Minh Húc ngồi xuống. Minh Húc dường như nhìn thấu ý đồ của nàng, dùng sức ấn nàng xuống, không cho nàng nhúc nhích. Nhưng chớp mắt một cái, cổ Minh Húc đau đớn, một cây ngân châm trộn lẫn thuốc tê ghim vào trong cổ hắn. Minh Húc nhất thời cảm giác toàn thân tê rần, hoàn toàn không thể động đậy.
" Triều Ca, nàng làm cái gì vậy! Nàng mau rút ra cho ta!" Minh Húc tức giận nói.
" Minh Húc, hôm qua ngươi cho ta mở mang kiến thức, hôm nay ta cũng cho ngươi mở mang kiến thức một chút, xem đệ tử Bích Ba sơn trang lợi hại đến đâu."
"Nàng trở lại cho ta, nàng đi đâu vậy?"
"Không sai lắm thì một canh giờ sau trời sẽ sáng, chúng ta nhất định phải chống đỡ đến lúc đó. Nếu như không có đứa con ghẻ thương tật như ngươi, đừng nói một canh giờ, một ngày ta cũng chống đỡ được."
"Triều Ca!" Minh Húc thấp giọng cảnh cáo Triều Ca, nhưng mà Triều Ca đã hạ quyết tâm, không thể lay chuyển.
Triều Ca mặc giáp bạc Minh Húc đã cởi ra, sau đó nâng hắn dậy, giấu trong một góc sơn động. Toàn bộ quá trình này, Minh Húc chỉ có thể giương mắt nhìn, thân thể bị thuốc tê làm tê dại, đến cơ hội nhúc nhích cũng không có!
" Triều Ca!"
"Ngươi đừng gào, ngươi bây giờ không thể động, gào sẽ chỉ hại chết ta. Cho nên thành thật đợi, chúng ta sẽ không có việc gì." Triều Ca nói xong, vỗ vỗ đầu Minh Húc, ở trên cao nhìn xuống nói: "Ngoan, ta không sợ, chờ ta trở lại." Dưới ánh mắt vạn phần không muốn cùng cực lực khuyên can của Minh Húc, Triều Ca không chút do dự xoay người ra ngoài. Oài, cảm giác lừa Minh Húc như trẻ con cũng thực không tệ. Triều Ca đi tới bên kia, khẽ động lá cây bên người, phát ra tiếng vang sàn sạt.
"Ai? Kẻ nào ở đâu!"
"Có người, khải giáp màu bạc, là Minh Húc, mau đuổi theo!"
Triều Ca nghe thế không nói hai lời bỏ chạy, nhưng nàng mới chạy mấy bước đã bị Càng quân vây quanh.
"Ngươi, ngươi không phải Minh Húc, sao ngươi lại mặc khải giáp của hắn? Ngươi là ai?" Quân trưởng dẫn đầu kinh ngạc nói.
"Người tiễn các ngươi đi gặp Diêm Vương" Lời Triều Ca thốt ra, trường kiếm trong tay vung lên, hướng về phía đội binh sĩ mà giết.
Học tập Tang Chính Khanh ở Bích Ba sơn trang mười năm, mỗi khi luyện võ nàng luôn vô cùng nghiêm túc. Bởi vì nàng rõ ràng, thân phận, địa vị, quyền thế sẽ mất đi toàn bộ trong một đêm, nhưng võ công vĩnh viễn là của chính mình. Triều Ca mỗi một kiếm đều sạch sẽ gọn gàng, không chút dây dưa. Nâng kiếm hạ kiếm, Triều Ca lâm nguy không sợ, phảng phất như một tên sát thần, vô tình thu hái sinh mệnh binh sĩ trước mắt. Càng quân xông tới liên tục bị đánh bại, mắt thấy càng ngày càng nhiều đồng bọn chết đi, bọn chúng có ý định rút lui. Dù sao Triều Ca không phải Minh Húc, bọn chúng không biết, cũng không cần phải dùng mạng đi tranh giành.
Thế nhưng Triều Ca lại không chịu buông tha cho bọn chúng, thả bọn chúng, tương đương với tự hại mình và Minh Húc. Tiếng chém giết không ngừng, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt.
Minh Húc trốn bên trong sơn động, trợn mắt nhìn Triều Ca. Đây là điều hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Triều Ca vậy mà lại biết võ công, hơn nữa một thân công phu này của nàng, tuyệt đối không thua kém bất kỳ người nào trong quân đội Hoàng gia! Nhìn Triều Ca ở phía trước bình tĩnh phất tay giết địch, khí thế bức người, Minh Húc càng nhìn càng có chút ngây ngốc. Đây mới là nữ tử hắn yêu, thông minh, dũng cảm, có tài, đặc biệt. Minh Húc may mắn, năm bảy tuổi đó, hắn gặp được Triều Ca. Bằng không, cả đời này, hắn có thể sẽ chấp nhận an bài của phụ thân cưới Uyển Tình. Triều Ca một kiếm cuối cùng diệt một binh sĩ Càng quốc, lúc này khải giáp trên người nàng đã dính đầy máu tươi.
Nàng nghỉ ngơi một chút, đây là cuộc chiến dài nhất mệt nhất từ trước tới nay nàng từng đánh. Đối thủ không có võ công cao, thế nhưng số lượng quá nhiều, hao hết thể lực và sự chịu đựng của nàng, khiến nàng thở phì phò từng ngụm. Không tự mình chiến đấu, nàng vẫn không thể trải nghiệm lấy một địch một trăm là khái niệm gì, bây giờ xem như hiểu rồi. So với Minh Húc, nàng còn kém hơn một chút, nếu như tiếp tục kiên trì, năm mươi là cực hạn của nàng. Triều Ca sử dụng kiếm khởi động thân thể mình, chậm rãi đi trợ lại vị trí sơn động. Vừa mới toàn lực đối địch, toàn thân căng thẳng còn không có cảm giác, lúc này nghỉ ngơi, mới phát hiện vết thương chi chít đang đau đớn nóng rát, cảm giác kia như ngàn vạn con kiến cắn xé, khó chịu kinh khủng. Lúc này xem như nàng cùng Minh Húc là đồng bệnh tương liên rồi.