Ly Ca Hoàng Triều

Chương 15: Khói Lửa Tái Diễn



Triều Ca u ám ra ngoài, càng nghĩ càng thấy sai sai. Nói không được sợ hãi cơ mà? Tại sao nàng lại chạy trối chết! Triều Ca khóc không ra nước mắt, vì sao dũng khí nàng có mỗi lần ở trước mặt Minh Húc đều vứt không còn một mảnh? Cân nhắc nửa ngày, Triều Ca tổng kết ra bốn chữ lớn: Thiên mệnh khắc tinh! Bát tự của nàng nhất định là xung khắc với Minh Húc quá, mới có thể mỗi lần đều phải chật vật như vậy. Lúc này Triều Ca không thể nghĩ tới, Minh Húc cố ý.

Triều Ca còn đang vì mình không bại lộ mà đắc chí, hồn nhiên không biết rằng bàn tay ma quỷ củaHề Minh Húc đã đưa về phía nàng. Hạ Triều Ca ra khỏi chủ quân thành, ngoài thành quân đội đã tụ họp lại, dần dần rút lui về doanh trại của mình.

Lúc này Thanh Long quân đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ thiếu mỗi lệnh của Lam Thiên Tường là sẽ khởi hành. Trình Phi Dương thấy Triều Ca thì trên mặt lộ ra một nụ cười rạng ngời.

“Quân sư, tối hôm qua ngươi nghỉ ngơi tốt không? Nghe nói tối hôm qua ngươi nghỉ ngơi cùng một chỗ với Thiếu tướng quân à!” Trình Phi Dương còn chưa đến trước mặt Triều Ca cũng đã gân cổ lên gào với nàng một tràng.

Một câu gào này khiến không ít người xoay đầu lại, vẻ mặt hâm mộ nhìn nàng! Không sai, là hâm mộ! Điên rồi, điên rồi! Những người này chẳng lẽ đều mơ ước ngủ với Minh Húc? Nhưng vẻ mặt Triều Ca xấu hổ, bị “Ngủ” đã xui lắm rồi, không cần tuyên dương lớn vậy chứ!

Triều Ca đen mặt đi tới bên người Trình Phi Dương thấp giọng nói: “Tướng quân, chuyện này cũng không cần đem ra đây nói chứ?”

“Hả, có gì đâu nè, Thiếu tướng quân bằng lòng trắng đêm chiếu cố ngươi, ngủ cùng giường với ngươi, chứng minh ngài coi trọng ngươi. Bằng không có khả năng đã tìm một góc trực tiếp ném ngươi đi, chuyện tốt này, cần phải để cho mọi người biết mới đúng chứ!”

Triều Ca nghe xong sửng sốt, nói như thế bị “Ngủ” là vinh hạnh của nàng, nàng cần phải mang ơn, cảm động đến rơi nước mắt rồi? Vô nghĩa! Nếu như ngày nào đó Minh Húc rơi vào tay nàng, nàng nhất định sẽ không nương tay! Giống như mười năm trước, điên cuồng đánh một trận, không, phải ác hơn mười năm trước nữa!

Triều Ca đắm chìm trong ý đồ điên cuồng đánh Minh Húc, Trình Phi Dương cười càng vui vẻ hơn.

“Quân sư, không phải ngươi đang xấu hổ chứ?”

“Sao thế được, đều là nam nhân.”

“Ồ vậy à! Quân sư đi nhanh lên, không còn sớm nữa rồi!”

Triều Ca nhìn Trình Phi Dương tùy tiện, nàng biết hắn vui vẻ vì tiền đồ của nàng. Nhưng hắn không biết, nàng đang vì sự trong trắng của mình mà mặc niệm. Lúc Triều Ca đang muốn đuổi kịp đội ngũ, đột nhiên một người xông ra.

“Lão yêu bà, ngươi lại bị Minh Húc ngủ! Ngươi xong đời rồi!”

Triều Ca bị Đoạn Thiên Diễn dọa giật mình, vội che miệng hắn. “Ngươi nói bậy cái gì đấy!”

Đoạn Thiên Diễn kéo tay Triều Ca ra. “Ta nói bậy? Lão yêu bà, ngươi thực sự đang sướng trong lòng phải không? Có phải ngươi thích Minh Húc từ lâu rồi không?”

“Sướng cái đầu ngươi!” Triều Ca dùng sức gõ đầu Đoạn Thiên Diễn, trợn mắt liếc.



“Ngươi lại khi dễ ta, bắt nạt kẻ yếu!”

Triều Ca giận dữ, đang chuẩn bị dạy dỗ Đoạn Thiên Diễn, lại nghe Đoạn Thiên Diễn hô to một tiếng: “Thiếu tướng quân tới!” Triều Ca sững sờ, rụt tay lại, cả người khẩn trương lùi một bước, mãnh liệt quay đầu. Nhưng mà, chả thấy gì cả.

“Ha ha ha, lão yêu bà, ngươi xong đời rồi, ta biết nhược điểm của ngươi rồi!” Đoạn Thiên Diễn cười to không dứt, thừa dịp Triều Ca quay đầu, đã chạy rất xa.

Sau khi diễn tập chấm dứt, Triều Ca trở lại Thanh Long quân, còn Minh Húc ở ngay trong thành chủ quân. Thời gian sau đó, Triều Ca an an ổn ổn ở trong Thanh Long quân, Minh Húc ngẫu nhiên tới tuần tra, nàng sẽ tìm đủ mọi lí do né tránh. Liên tiếp nửa tháng, Triều Ca đều vượt qua thoải mái. Thẳng đến sáng sớm một ngày, trời còn chưa sáng, trong quân doanh thổi kèn lệnh khẩn cấp, toàn bộ quân doanh tiến vào trạng thái cảnh giác.

Triều Ca vội đứng dậy ra khỏi lều trướng, tướng sĩ đã tụ tập bên ngoài, bầu không khí lập tức khẩn trương. Triều Ca cũng không dám dây dưa một chút, trực tiếp đi tới chủ trướng, lúc đi vào, Trình Phi Dương cùng Lam Thiên Tường đều đã ở đó. Trình Phi Dương lo lắng không thôi đi tới đi lui trong lều, mà vẻ mặt Lam Thiên Tường lại ngưng trọng nhìn chằm chằm địa đồ trên mặt bàn.

“Lam tướng quân, Trình tướng quân, xảy ra chuyện gì?” Triều Ca đến khiến hai mắt Trình Phi Dương sáng ngời.

Xảy ra chuyện lớn rồi quân sư, căn cứ của Huyền Vũ quân bị Càng quốc đánh bất ngờ. Nơi đóng quân bị chiếm, mà Huyền Vũ quân cũng thương vong nghiêm trọng.” Trình Phi Dương khẩn trương nói.

Chân mày Triều Ca liền chau lại. Nói đóng quân của Huyền Vũ quân là biên giới giữa Ly quốc và Càng quốc, Càng quốc là một quốc gia rất có dã tâm. Vào mười năm trước, Càng quốc đã từng phái quân đánh Ly quốc, vào Ly quốc cướp của giết người, cướp đoạt của cải và tài nguyên. Nhưng một lần đó, bọn chúng cũng không đắc ý được lâu.

Mười năm trước, cha con Hề gia đến Bắc Cương, trục xuất quân đội Càng quốc, một lần nữa lấy lại phòng tuyến. Đây cũng là lí do vì sao, trước đây phụ hoàng u biết rõ Hoằng Tân có dã tâm cũng phải thả hổ về rừng. Càng quốc xâm chiếm, phụ hoàng không thể trơ mắt nhìn bách tính trôi dạt khắp nơi, tan cửa nát nhà, người chỉ có thể thả cha con Hoàng gia đến Bắc Cương. Nếu như là người khác, không hiểu Bắc Cương, không cách nào giải quyết đúng lúc mối họa Càng quốc, sẽ chỉ làm dân chúng càng chịu nhiều khổ sợ.

Khiến Triều Ca không ngờ là, Càng quốc yên lặng mười năm, lại vào lúc này không có một chút điềm báo trước, liền phát động tiến công. Càng quốc ở tây bắc, đất đai cằn cỗi, tài nguyên thiếu thốn, lúc này tấn công Ly quốc, lòng lang dạ thú rõ rành rành.

“Tình huống hiện tai thế nào?Hề Minh Húc nói sao?”

“Thiếu tướng quân còn chưa quyết định, chúng ta bây giờ tập kết lại, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, chúng ta lập tức đi trợ giúp Huyền Vũ quân!”

Triều Ca không dám dây dưa, đi tới bàn, cùng Lam Thiên Tường nghiên cứu địa đồ. Bên kia là căn cứ của Huyền Vũ, đối với Thanh Long mà nói, cũng không quá quen thuộc, cho nên nếu như qua chiến đấu, cần phải nghiên cứu lại. Nhưng mà sau khi Triều Ca đi vào không lâu, một tướng sĩ từ ngoài trướng đi vào, quỳ một chân trên đất, truyền quyết định của Minh Húc.

Bạch Hổ, Thanh Long cùng Chu Tước, mỗi bên chia ba phần binh lực tới Huyền Vũ, do phó soái thống lĩnh, đến Huyền Vũ hội hợp với Minh Húc, để hắn thống lĩnh chiến đấu. Mà chủ soái ở lại doanh địa mỗi người, canh phòng nghiêm ngặt.

Triều Ca cẩn thận phân tích an bài của Minh Húc, hắn quả thực suy nghĩ rất chu toàn. Càng quốc xâm chiếm, không thể không phòng trường hợp dương đông kích tây. Nếu như dốc toàn bộ lực lượng, một khi bọn chúng liên kết với Thanh quốc, phòng tuyến Ly quốc sẽ bị phá. Để chủ soái ở lại, đại bộ phận binh lực ở lại, cơ bản có thể ứng phó tất cả tình huống bộc phát.

Chủ soái Thanh Long quân Lam Thiên Tường ở lại, Trình Phi Dương lĩnh quân trợ giúp, vậy Triều Ca thì sao?

“Quân sư, ngươi muốn đi hay ở lại?”

Việc quốc gia an nguy trước mắt, Triều Ca không chút do dự chọn đến chỗ Huyền Vũ.



Sau khi quyết định xong, Thanh Long quân nhanh chóng tập kết, trong vòng một khắc đã hoàn tất chuẩn bị. Trình Phi Dương dẫn đầu, Triều Ca theo sát phía sau, hai người cưỡi ngựa lớn đi trước, mang theo quân đội phía sau xuất phát. Từ vị trí Thanh Long quân đến Huyền Vũ quân ước chừng một ngày đi đường, nếu như hết tốc lực tiến về phía trước, có thể giảm đến nửa ngày.

Lúc Triều Ca và Trình Phi Dương tiếp cận doanh trại tạm thời của Huyền Vũ quân, trời còn chưa tối. Bọn họ dừng lại vách núi ở vách núi bên cạnh, phía dưới vách núi là một thảo nguyên mênh mông. Hoàng hôn dần ngả về tây, trên mặt đất bao la, phủ xuống một tầng ráng đỏ. Xa xa nhìn sang, vốn là doanh trại của Huyền Vũ quân bây giờ tan tác, thây phơi khắp nơi. Còn có rất nhiều binh sĩ Càng quốc tuần tra ở đó, đang vận chuyển hỏa thiêu thi thể.

Mảnh đất rộng lớn phảng phất bị máu nhuộm đỏ thẫm, lặng lẽ hát một khúc bi ca sinh tử. Đây là lần đầu tiên Triều Ca thấy được chiến trường tàn khốc, trong lòng nổi lên một cỗ bi thương khó diễn tả được.

“Đi thôi, trước lúc trời tối chúng ta phải kịp đến doanh trại tạm thời của Huyền Vũ.” Giọng Trình Phi Dương rất trầm, lộ ra một cỗ bất đắc dĩ cùng bi thương.

“Bọn họ hài cốt chưa lạnh, đến nơi mai táng cũng không có, sao có thể thiêu một cái là xong?” Triều Ca không phải chưa từng thấy qua người chết, ở bệnh viện, nàng từng gặp rất nhiều thi thể.

Nhưng mỗi một người, đều được đối xử tử tế. Nhưng hôm nay, nhiều người như vậy...Trong lòng Triều Ca cảm thấy rất khó chịu, nửa tháng trước, bọn họ còn từng cùng nhau diễn tập quân sự, bây giờ...

“Quân sư, đi thôi, ở Bắc Cương tùy thời tùy chỗ đều sẽ phát sinh việc thế này. Bi thống chỉ có thể giấu ở trong lòng, phải học được cách thừa nhận.” Trình Phi Dương kéo dây cương của Triều Ca, chiến mã quay đầu, mang Triều Ca rời đi.

Rời khỏi vách núi, Thanh Long quân lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới doanh trại tạm thời. Bọn họ vừa mới tới doanh trại, một mùi máu tươi nồng nặc liền xông tới. Xuyên thấu qua rào chắn, Triều Ca có thể thấy binh sĩ bên trong đang ở bận rộn vận chuyển người bệnh.

“Chu Tước Bạch Hổ đều đến rồi, chúng ta cũng nhanh vào đi.” Trình Phi Dương liếc mắt nhìn, tung người xuống ngựa,Hạ Triều Ca vội đi theo.

Hai người vội vàng đi vào chủ trướng, chỉ thấy trong trướng đèn đuốc sáng trưng, lại không có ai cả. Phi Dương vội hỏi binh sĩ canh giữ ở cửa mới biết được mấy người Minh Húc đều ở trong lều quân y. Tiến vào lều trướng chữa bệnh, một mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi. Minh Húc cùng hai vị tướng quân Chu Tước Bạch Hổ đều ở bên giường, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn người trên giường. Người trên giường toàn thân đều là máu, hơn nữa trước ngực lại bị ghim vô số cung tên. Như là một khối con nhím, nhìn mười phần khủng bố. Triều Ca liếc mắt liền nhận ra trên giường người sắc mặt tái nhợt, hơi thở thoi thóp đã hôn mê, chính là chủ soái Huyền Vũ quân, La Gia Anh.

Lần trước lúc Triều Ca nhìn thấy ông ấy, mộ người tuổi gần năm mươi vẫn còn hăng hái, thân thể khoẻ mạnh. Chỉ chớp mắt, vậy mà ông ấy trở nên nhợt nhạt yếu ớt như vậy, giống như là bị rút cạn máu.

“Thế nào? Ông ấy còn có thể tỉnh lại không?” Minh Húc nhíu mày hỏi.

“Thiếu tướng quân, ti chức vô năng, trên người La tướng quân quá nhiều vết thương, chảy máu không ngừng, lại còn nhiễm trùng, sốt cao không giảm, sợ rằng...”

Quân y thở dài một hơi, mười phần khó xử.

“Gọi Đoàn huynh đệ đến, hắn là đệ tử Bích Ba sơn trang, có lẽ hắn có biện pháp!” Trình Phi Dương nói.

Lúc này mọi người bên trong lều trướng chậm rãi quay đầu lại.

Ánh mắt Minh Húc dừng trên người Triều Ca một chút mới dời đi chỗ khác, sau đó nói: “Gọi hắn tới “

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv