“Trời ạ, vậy mà thật sự đạt tới tầng thứ năm, Huyền Cấp Trung Phẩm thiên phú. Phạm Gia tiểu thiếu gia không ngờ cũng cao thới như vậy không hề thua kém đại ca của hắn”
“Phạm Gia lại xuất hiện thêm một người có thiên phú Huyền Cấp Trung Phẩm trở nên, chỉ cần trăm năm nữa Phạm Gia có thể vượt qua tam đại gia tộc cùng hoàng thất cạnh tranh rồi”
“Xem ra tương lai không lâu Kinh Thành Lại có một trận Long tranh Hổ đấu rồi”
Bên phía dưới có rất nhiều môn sinh đứng đó dùng ánh mắt hâm mộ và ghen tị với Phạm Vinh Ân, không chỉ gia thế tốt, bản thân hắn lại có thiên phú như vậy đây không phải là biểu hiện của những đứa con cưng trong Xích Long Vương Chiểu hay sao. Chưa kể tới thiên phú của Phạm Vĩnh Ân, chỉ riêng nhắc tới hắn là con trai út của một vị đương kim kim thập đại Vương giả của Vương Chiều thì tương lai sau này của hắn cũng đã được an định là kẻ đứng trên vạn người.
Nhưng ông trời lại chiếu có cho hắn hơn nữa, khi bản thân hắn lại có thiên phú kinh người như vậy, cho dùng tương lại Phạm Vĩnh Ân muốn làm người bình thường cũng không được.
“Rất tốt, ngươi không hổ danh là con trai của Phạm Gia chủ, thiên phú như vậy đúng là không chê vào đâu được, tương lai của Vương Chiểu này có phát triển được hay không còn phải nhờ vào những người như các ngươi rồi.”
Đứng ở vị trí đạo sư tiến hành khảo hạch cho môn sinh, Lam Cổ Đạo không tiếc lời khen ngời Phạm Vĩnh Ân, mà với thiên phú của hắn biểu hiện ra như vậy cũng rất đáng để người khách ngưỡng mộ. Tiếp đó Phạm Vĩnh Ân đứng sang một bên quan sát, mà việc khảo hạch đối với tân sinh vẫn tiếp tục, lại mấy chục người nữa qua đi, những người sau đó khảo hạch cũng có một lửa là thông qua, trong số họ phần lớn người chỉ có thiên phú tiêu chuẩn đạt được tư cách thông qua khảo hạch là đạt tới Hoàng Cấp thượng phẩm.
Trong đó chỉ có bốn người có thiên phú đạt tới Huyền Cấp Hạ Phẩm, nhìn khắp học viện cũng được xem là ưu tú. Bên phía mấy vị đạo sư đứng đầu là Âu Dương Ứng Hùng từ xa quan sát đam tân sinh bên dưới với vẻ mặt hải lòng và nói với một vị nữ đạo sư bên cạnh.
“ Tử Nguyệt đạo sư, ngươi thấy đệ tử mà học viện chiêu mộ năm nay thế nào”
Người đứng gần bên cạnh Âu Dương Ứng Hùng là một vị nữ Đạo sư duy nhất trong bốn vị đạo sư xuất hiện trong lần khảo thí đệ tử của Xích Long Học Viện lần này. Vị Đạo sư này tuy trên người mặc một áo đồng phục đạo sư sẫm mầu trông có vẻ già giặn nhưng thực tế vẻ ngoài và nhan sắc của nàng lài khá trái ngược với bộ đồng phục Đạo Sư này.
Bề ngoài của Tử Nguyệt Đạo sư mới khoảng hai chín tới ba mươi tuổi, thậm chí là trẻ hơn rất nhiều, chỉ là khiến cho người ta dể ý tới là khí chất trưởng thành của một vị mỹ nữ, không phải vẻ căng tràn sức sống như những cô gái đôi mươi mà nàng lại có vẻ đẹp chín muồi của một vị nữ tử xinh đẹp khiến người khác khó mả rời mắt được. Nàng cũng là một trong những vị nữ Đạo Sư trẻ và đẹp nhất học viện, khiên cho không biết bao nhiêu nam Đạo Sư và nam sinh mê đắm.
“Ta thấy năm nay số lượng tân sinh nhiều hơn năm ngoái tới ba phần, mà thiên phú của đám đệ tử năm nay cũng tốt hơn những năm trước đó không ít. Xem ra tương lai của học viện và Vương Chiều nhất định rất náo nhiệt”
Đối với lời nhận xét của Tử Nguyệt Đạo Sư, Âu Dương Ứng Hùng không có lên tiếng phản đối, xem như là vẻ đồng tình, hai người cũng trao đổi với nhau thêm vài câu thì bên phí trụ đá khảo hạch lại phát ra một đợt kim quang chói lọi thu hút ánh mắt của hai vị Đạo Sư này.
“OA, lại có một người có thiên phú đạt tới Huyền Cấp Trung Phẩm, đúng là kỳ tích xảy ra, mọi năm học hiện khảo hạch chỉ cần có một người có thiên phú đạt tới trình độ này cũng đã là rất hiếm. Vậy mà năm nay lại có hai vị xuất hiện, đúng là kỳ tích mà”
Có một vị nam tử trung liên khí tức hùng hậu không nhịn được lớn tiếng cảm thán, ông ta là người đứng đầu một phương, được mời tới quan sát việc khảo hạch của học viện và bị đạo hào quang trên trụ đá kia làm cho mất bình tĩnh. Nhưng bên cạnh ông ta là một ông lão tóc bạc cũng có vẻ đồng tình.
“Đúng vậy mấy năm nay Xích Long Học Viện và Vương Chiều không ngừng xuất hiện những đệ tự có thiên phú xuất chúng. Như hai năm trước lần học viện khảo thí đó vậy mà xuất hiện một người có thiên phú đạt tới Huyền Cấp Thương Phẩm, làm kinh động toàn bộ Kinh Thành, dẫn đến vị Viện Trưởng thần bí của học viện cũng ra mặt”
“Vị Hàn Băng Tiên Tử đó đúng là thiên phú mấy trăm năm mới gặp của Vương Chiều. Huyền Cấp Thượng Phẩm, chỉ với thiên phú như vậy thì tương lai có hy vọng rất lớn đạt được tu vi Võ Hoàng Cảnh trong truyền thuyết, chỉ là hiện tại không biết vị thiên tài này đã đạt tới tu vi gì rồi? Thời loạn, thiên tài xuất, chỉ sợ tương lai thiên hạ này sẽ không yên bình rồi”
“Chuyện như vậy không có liên quan tới chúng ta, trời có sập thì cũng có người khổng lồ tới đỡ, nhân vật như chúng ta không với tới được.”
“Ừm, là ta nghĩ nhiều rồi. không biết vừa rồi là vị thiên tài của thế lực nào lại có thiên phú như vậy”
Cùng lúc đó toàn bộ quảng trường đều sôi ào lên nhưng tiếng cổ vũ, những tiếng bàn tán, mà cũng có không ít người của các thế lực khắp nơi truyền tin đi. Mà trên đài cao chỗ trụ đá vẫn còn đang phát sáng Lam Cổ Đạo thu lại vẻ kinh ngạc cùng vui mừng trên mặt rồi cao giọng tuyên bố.
“Hoàng Tú Anh, mười tám tuổi, thiên phú Huyền Cấp Trung phẩm thông qua”
“Ha, không ngờ lại là tiểu thư của Gia tộc học Hoàng, một trong tứ đại gia tộc Đông Kinh. Không ngờ Hoàng Gia lại cũng có một vị thiên tài như vậy xuất hiện, không chừng các gia tộc khác năm nay cũng có thiên tài như vậy xuất thế đó”
Những tiếng bàn tán khắp nơi nổi lên, những suy đón, những thuyết âm ưu không ngừng thêu dệt, chỉ là vị nhân vật có tên Hoàng Tú Anh đứng trên đài thì lại mang một vẻ mặt bình tĩnh, dáng người xinh đẹp uyển chuyển của nàng từng bước đi về phía vị trí của mình, keo theo không biết bao nhiêu ánh mắt lóng bỏng và ngưỡng mộ tới si mê nhìn theo.
Hoàng Tú Anh không chỉ có thiên phú cao mà nhan sắc của nàng cũng có thể coi là mỹ nhân hiếm thấy khiến không ít các vị công tử, thiếu gia theo đuổi. Trần Phong đứng dưới quan sát cũng phải công nhận nàng có nhan sắc rất xuất chúng, tuy không thể so sánh vơi đại tỷ hắn là Trần Linh và Mạc Khuynh Thành nhưng cũng không kém quá nhiều.
Sau một thời gian vẻ sôi động của quảng trưởng dần tĩnh lại mà việc khảo hạch đệ tự cũng đã tiến hàng được quá nửa, đến buổi chiểu hôm đó sau khi cả ngàn đệ tử khảo hạch qua đi thì một sự kiện lữa lại mà cho cả học viện, cả kinh thành chấn động. Đó là sự xuất hiện của hai vị đệ tử của gia tộc còn lại trong tứ đại gia tộc Kinh Thành là Đỗ Kim Bá và Lý Gia Bình.
Hai vị đệ tự của hai gia tộc này vừa xuất hiện khiên cho rất nhiều người kinh ngạc đến phát ngất, bởi vì đơn giản là hai người này sau khi khảo hạch thì đều có thiên phú Huyền Cấp Trung Phẩm gây chấn động cả Đông Kinh. Những năm trước đây học viện chiêu sinh thì trong mấy năm liên tiếp, lựa chọn ra từ mấy chục ngàn đệ tử thì chỉ cẩn có một người có thiên phú đạt tới Huyền Cấp Trung Phẩm đã là truyện rất may mắn rồi.
Không ngờ là năm nay chỉ trong một ngày lại tòi ra tới bốn người như vậy khiến cho các thế lực khắp nơi kinh ngạc và mang theo một vẻ bất an nhẹ. Những dấu hiệu thiên tài xuất hiện liên tiếp đó là cảnh bảo cho một chận gió tanh mưa máu xắp xảy ra, khiến cho các thế lực khác cũng âm thầm chuẩn bị rất nhiều thứ.