Người mà Trần Phong nói chuyện đó là một đệ tử của Trần Gia trước đó hai năm đã tới Kinh Thành vào Xích Long Học Viện cùng Trần Linh có tên là Trần Lâm. Hắn ta là anh họ của Trần Phong và cũng là cháu của một vị trưởng lão Trần Gia có địa vị và thiên phú không thấp. Mà Trần Lầm nhìn thấy Trần Phong và Phạm Ân Lai đang xô xát với nhau và thái độ của tổng quản Tứ Phương Lâu liền và trạng thái ăn mặc của Trần Phong cùng với giọng điệu của Trần Phong vừa nói thì cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Cũng vì vậy mà cũng khiến cho sắc mặt của Trần Lâm xuất hiện vẻ tức giận và lạng giọng nhìn Trương Minh.
“Trương Minh tổng quản, việc kinh doanh của Tứ Phương Lâu đúng thật là khiến ta ngạc nhiên đó, ngay cả khách quý đã đặt chỗ trước mà cũng bị chặn cửa không cho vào. Các ngươi đây là ý gì?”
Còn Trương Minh nghe được Trần Lâm đi tới ban đầu ông ta chỉ cảm thấy có gì đó không ồn mà từ trong đối thoại ngắn ngủi của Trần Phong và Trần Lâm vừa rồi, với kinh nghiệm xông pha nhiều năm của ông ta liền nhận thấy quan hệ của hai người không tầm thường. Cuối cùng, tới khi Trần Lâm dùng giọng điều cảnh cáo và tức giận thì trong lòng Trương Minh như bị tảng đá đụng chúng cái “Bịch”.
Ông ta vội đi tối gần Trần Lâm cười hòa ái nói.
“Trần Lâm công tử chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi, lão phu không phải cố ý, ta đúng là sơ ý không nhận ra thiếu hiệp này lại là bạn của Trần Lâm công tử. Nếu như ta biết trước tuyệt đối sẽ không có sự hiểu lầm đáng tiếc đó xảy ra.”
Trương Minh đúng là con cáo già, có kinh nghiệm nhiều năm vừa thấy bản thân mình phạm sai lầm liền thay đổi một trăm tám mươi độ rất khẩn trương nhìn Trần Lâm và Trần Phong giải thịch. Mà đứng bên cạnh là Phạm Ân Lai nhìn thấy Trần Lâm thì vẻ mặt của hắn lập tức thay đổi, ban đầu trở nên nghiêm túc sau đó hắn liền lở một nụ cười dễ gần đi tới trước mặt Trần Lâm tỏ vẻ như đã quen biết từ trước nói.
“Thì ra vị huynh đệ này là bằng hữu của Trần Lâm huynh, lếu đã vậy thì đúng là vừa rồi chỉ là hiểu lầm mà thối, ta chỉ là thấy thân thủ của huynh đệ này bất phàm lên muốn giao lưu một chút.”
Nghe được Phạm Ân Lai tỏ ra mặt dày như vậy Trần Lâm không hể lể mặt mà nhìn hắn với ánh mắt cảnh cáo sắc lạnh.
“Vậy sao? Ta thấy Phạm huynh đã có nhã hứng như vậy không ngại cùng ta vui đùa một chút được không”
Dứt lời cả người Trần Lâm lập tức tỏa ra một luồng khí thế to lớn bức người vo cùng mạnh, điều đó khiến cho sắc mặt của Phạm Ân Lai lại tỏ ra vẻ vô cùng bối rối và không biết lên trả lời như thế nào, thậm chí trên trán hắn còn có mồ hôi không ngừng tuôn ra, vì căng thẳng.
Bởi vì trong lòng hắn biết rõ tên Trần Lâm này cũng không phải dạng tầm thường, hắn tuy có tu vi võ sư tứ trọng sơ kỳ nhưng cũng hoàn toàn không phải đối thủ của Trần Lâm. Mà điều đó cũng khiến Phạm Ân Lai kiêng lể Trần Lâm đến vậy mà điểm mấu chốt là Phạm Ân Lai không chỉ là môn sinh của Xích Long Học viện, mà còn là một trong số những đệ tử ưu tú trong đó.
Hắn ta biết phía sau Trần Lâm tuy không phải là đại thế lực to lớn nào nhưng lại có một nhân vật hết sức kinh khủng, khiến ngay cả các vì hoàng tử và công chúa của hoàng thất Lê Gia cũng phải kiêng kị. Hắn biết cho dù bản thân có Phạm Gia trống lưng nhưng cũng khống thể đắc tội Trần Lâm, nhất là vị cao thủ đứng sau hắn vì vậy vội làm hòa.
“Trần Lâm huynh nói đùa, ta vốn không phải đối thủ của huynh, lêu như chúng ta giao lưu, ta đây không phải là tự chịu khổ sao. Thế này đi vì để chuộc lỗi hôm nay ta mời mấy vị huynh đệ hôm nay một bữa không biết Trần Lâm huynh có ý thế nào?”
Trần Lâm nghe vậy thì cau mày một chút rồi nhìn qua thái độc của Trần Phong, thấy biểu cảm của Trần Phong không tỏ vẻ phản đối thì cơ mặt hắn mới khẽ dãn ra nói.
“Được rồi, Phạm Ân Lai công tử đã có lòng như vậy ta cũng lể mặt của công tử nhưng biểu đệ của ta chịu thiệt như vậy thì không dễ bỏ qua như vậy. Nếu như Phạm công tử hướng tới biểu đệ của ta nói lời xin lỗi thù truyền này coi như chưa xảy ra. Phải rồi còn cả vị Trương Minh tổng quản này nữa, nếu không ta e các vị đạo sư của Xích Long học viện biết được chiêu sinh đệ tự Đặc Cách của họ mà bị đối xử như vậy ta chỉ e Tứ Phương Lâu không chịu được lửa giận của các đạo sư đó đâu.
“Cái gì? Tiểu tử kia vậy mà lại là môn sinh đặc cách của Xích Long Học Viện?”
“Quả nhiên tuổi trẻ tài cao, với từng ý tuổi lại có tu vi như vậy đúng là hiếm thấy.”
Mà tổng quản của Tứ Phương Lâu là Trương Minh khi nghe được Trần Lâm nói như vậy thì sợ tới sắc mặt biến đổi, tuy Tứ Phương Lâu là một thế lực lớn ở đông kinh. Nhưng cũng là một thế lực kinh doanh, bọn họ hiểu rất rõ sự khủng bố của Xích Long Học Viện, và chỉ cần lã những đệ tự hạch tâm của Xích Long thì toàn bộ đều là nhân kiệt cực kỳ nổi bất, sau khi tốt nghiệp đều có sự nghiệp hiển hách và có thực lực kinh người.
Lại nói đến đệ tử đặc cách chiêu sinh, thì chắc chắn là kẻ có thiên phú và tiềm lực kinh người, đa số những người như vậy khi trưởng thành đều có thành tự đạt tới võ vương cảnh. Đây đã là đạt tới cảnh giới rất kinh người rồi, nhìn khắp cả Xích Long Vương Chiều rộng lớn cả trăm triệu dân nhưng cũng chỉ có khoảng chừng hai trăm võ vương cảnh, có thực lực dời lúi lấp biển. Có thể thấy được cảnh giới Võ Vương khó đột phá tới nhường nào.
Trương Minh thấy được tiềm lực và thiên phú của Trần Phong bày ra như vậy hắn vội cười lấy lòng và có vẻ hối nỗi chắp tay hướng Trần Phong nói.
“Vị công tử này, vừa rồi đúng là lão phu có mắt như mù, không biết thân phận của cậu đã có nhiều mạo phạm. Chỉ mong công tử đừng để chuyện nhỏ này trong lòng, Tứ Phương Lâu nhất định bồi tội với quý công tử”
Ban đầu Trần Phong cũng có chút tức giận vì thái độ của Trương Minh và thái độ của nhân viên lơi đây nhưng sau lần giao thủ vừa rồi cũng khiến sự tức giận trong lòng hắn cũng vơi đi phần nào. Mà hắn chỉ mới chân ướt, chân ráo vào kinh thành còn chưa có khả năng đắc tội thế lực lơn như Tứ Phương Lâu, lại nhìn xem Trần Lâm có vẻ có quen biết với Trương Minh vì vậy Trần Phong thở ra một hơi rồi có vẻ chán nản nói.
“Được rồi nếu như có Trần Lâm đại ca ở đây ta cũng rất biết điều, cứ như vậy chuyện này dừng lại ở đây đi”
Trương Minh thấy Trần Phong dễ nói chuyện như vậy thì vui mừng ra mặt.
“Vậy thì đa tạ công tử rồi, như vậy đi bữa hôm nay coi như Trương Minh bồi tội với các vị, các vị cứu dùng bữa thoải mãi ở Tứ Phương Lâu này hôm nay mọi chi phí của các vị cứ tinh trên người ta”
Sau đó Trần phong đi cùng Trần Lâm va mấy tên đệ tử ưu tú của Trần Gia đi vào Tứ Phương Lâu bỏ mặc Phạm Ân Lai có vẻ mặt hết sức khó chịu ở ngoài.