Cư như vậy Trần Phong và Phương Minh Nguyệt cùng như đi trên đường tới Đông Kinh đã được nửa tháng, trong quãng thời gian này Trần Phong và Phương Minh Nguyệt qua thời gian dài tiếp xúc của giao tiếp khiến quan hệ của hai người trở nên thân thiết hơn trước kia rất nhiều.
Buổi tối hôm đó đoàn xe ngựa của Phương Gia tạm dừng chân lơi núi dừng hoang vu vì không kiếm được quán trọ nào, Trần Phong ngồi bên đống nửa cháy rực đỏ thản nhiên ăn uống. Mà bên cạnh hắn giai nhân xinh đẹp mỹ lệ dưới ánh lửa bập bùng cũng đang ăn tối, có điều ánh mắt của nàng thỉnh thoảng lại khẽ liếc Trần Phong ngồi bên cạnh.
Hai người ngồi cạnh nhau trong không gian lãng mạn của núi rừng hoang sơ mà không biết nói điều gì. Khiến bầu không khí giữa hai người trở nên có chút lúng túng, Trần Phong cảm thấy cư như vậy thì sẽ không ổn nắm, hắn liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.
“Minh Nguyệt cô nương, chúng ta đã lên đường được nửa tháng rồi, không biết bao lâu nữa là có thể tới Đông Kinh?”
Phương Minh Nguyệt đang dùng ánh mắt chăm chú nhìn Trần Phong, thì bị tiếng nói của hắn mà cho giận mình, khiến nàng ta có chút xấu hổ đỏ mặt quay đi, một hồi sau mới lên tiếng.
“Trần côn tử không cần nóng ruột, theo lộ trình thì chúng ta cách đông đô cũng không quá xa nữa, ta ước chừng chỉ sau mười ngày nữa chúng ta có thể tới được Đông Kinh rồi”
“Phải rồi, do Đông Kinh nằm ơ lơi có địa lý đặc thù, bao quanh Đông Kinh là là Hồng Giang, rộng lớn và dài cả ngàn dặm. Trên Hồng Giang lại có gióng lớn vô cùng, vì vậy rất có thể sẽ khiến cho lộ trình của cúng ta kéo dài thêm một chút. Nhưng Trần công tử có thể yên tâm vì thời gian khảo hạch của Xích Long Học Viện còn tới hai mươi ngày nữa mới bắt đầu, chúng ta còn rất nhiều thời gian”
Trần Phong khẽ gật đầu như đang tiếp thu những điều Phương Minh Nguyệt nói, nhưng trong đầu hắn thì lại đang suy nhĩ về Đông Kinh, hắn không biết suốt hai năm qua, đại tỷ Trần Linh của hắn sinh hoạt ở địa phương có cương giả như mây này ra sao.
“Không biết Minh Nguyệt tiểu thư đối với Đông Kinh có cái nhìn như thế nào?”
Vì bản thân Trần Phong tới giờ vẫn chưa biết được Đông Kinh là lơi như thế nào, hắn không ngại trực tiếp hướng Phương Minh Nguyệt hỏi thăm. Dù sao gia tộc của nàng cũng là thương nhân lớn, buôn bán khắp nơi, hắn tin tưởng tin tức mà nàng biết chắc chắn không ít.
“Trần huynh tử muốn biết bố cục thế lực trong thành Đông Kinh, thật ra những chuyện như vậy cũng không phải là bí mật gì. Chỉ cẩn vào thành hỏi một vài người trong đó là có thể biết được, có điều hiện tại ta nói cho huynh cũng như nhau.”
Rồi Phương Minh Nguyệt từ từ giảng giải nói cho Trần Phong những gì nàng biết.
“Đông Kinh là một tỏa cổ thành có từ khi Xích Long Vương Chiều lập quốc, tới nay cũng được mấy ngàn năm. Tòa thành này có vị thế rất đặc thù bởi vì quanh Đông Kinh trong vòng bán kính trăm dặm có Hồng Giang bao quanh lại, tạo ra một thế trận tự nhiên bảo hộ tòa thành này khỏi kẻ thù và dã thu”
“Bên trong thành là một vùng đất rộng lớn bao la, chính giữa là hoàng cung, lơi hoàng đề của Xích Long Vương chiều và người của hoàng thất Lê Gia sinh sống. Mà hoàng thất Lê Gia cũng là thế lực lớn nhất của Xích Long Vương Chiều, nghe đòn họ có một vị lão tổ là cao thủ Võ Hoàng tồn tại, có thực lực thông thiên, được coi là đệ nhất cao thủ Xích Long Vương Chiều.”
“Thế lực thứ hai ở đây không phải ai khác mà là Xích Long Học Viện, học viện này tồn tại hết sức lâu đời, nghe đồn tuổi đời lịch sử của nó còn lâu lơn cả Vương Chiều Xích Long. Nghe đồn vị Viện Trưởng Thần bí của Xích Long Học Viện cũng là một cao thủ Võ Hoàng Cảnh, không kém so với lão tổ Lê Gia kia là mấy”
“Tiếp đến là phải nói tới tứ đại gia tộc của Đông Kinh, đây là những gia tộc có lịch sử không kém bao nhiêu so với Lê Gia. Tổ tiên của bốn đại gia tộc này đều là những đại công thần khai quốc của Xích Long Vương Chiều tồn tại tới ngày nay, vì vậy nội tình của tứ đại gia tộc này hết sức khủng bố. Tứ đại gia chủ đều là là một trong thập đại Vương giả của Xích Long Vương Chiều, có tu vi võ Vương cảnh hậu kỳ trở nên, họ được sưng là những đệ nhất cao thủ dưới Võ Hoàng”
Nghe tới đây, Trần Phong không nhịn được hiếu kỳ trong lòng, theo như lời nói của Phương Minh Nguyệt thì tứ đại đỉnh cấp gia tộc của Đông Kinh đều có cao thủ Vương cấp hậu kỳ trở nên trấn thủ, thập chí có Võ Vương Cấp đỉnh phong tôn tại. Thế lực như vậy đúng là rất kinh khủng có thể nói bốn đại gia tộc này có thể được coi là đệ nhất thế lực ngoài Hoàng Thất, Xích Long Học Viện và Lăng Vân Phái.
“Minh Nguyệt, vậy tứ đại gia tộc đó là những gia tộc nào vậy?”
Phương Minh Nguyệt mỉm cười một cái rồi tiếp tục nói.
“Tứ đại gia tộc theo thứ tự là Hoàng Gia, Đỗ Gia, Phạm Gia và Lý Gia, đây đều là những thế lực không thể trêu chọc. Ngoài việc họ là tứ đại thế gia ra, tứ đại gia tộc này còn có không ít tộc nhân lắm giữ vị trí quan trọng trong triều đình, đến ngay cả Bệ Hạ cũng phải kiêng kỵ mấy phần.”
“Ngoài mấy đại thế lực đó ra thì trong Đông Kinh cũng có không ít thế lực lớn khác không thể khinh thường, họ tuy có nội tình không bằng hoàng thất, tứ đại gia tộc và Xích Long Học Viện, nhưng đều vô cùng khủng bố, ít nhất cũng có võ vương trấn thủ. Như Vạn Bảo Các, Phủ Quốc Sư, Chấn Nam Vương Phủ,…”
Nghe tơi đây Trần Phong cũng không nhịn được cảm thán.
“Không hổ là lơi tụ tập cao thủ và tài nguyên của Xích Long Vương Chiều, đúng là cao thủ nhiều như mây, tàng long ngọa hổ, mỗi một thế lực lớn lại có cao thủ Vương cấp trẩn thủ. Lếu so sánh với những tòa thành khác thì Đông Kinh có thực lực lớn hơn không biết bao nhiêu lần”
Tiếp đó Trần Phong cùng Phương Minh Nguyệt ngồi tiếp tục bàn luận về những thế lực và tình cảnh hiện tại của Đông Kinh, mãi cho tới đêm khuya, hai người mới từ biệt nhau chở lại sẽ ngựa của mình mà tu luyện. Mà ngồi bên trong sẽ ngựa, Trần Phong khoanh chân ngồi nhắm mắt dưỡng thần, hắn đã suy nghĩ về những lời mà Phương Minh Nguyệt đã nói lúc trước.
Đông Kinh là lơi cường giả tụ tập, có vô vàn sự hấp dẫn, Trần Phong sau khi được biết một chút thông tin về Đông Kinh đã khiến hắn cảm giác nhiệt huyết dâng cao, muốn ngay lập tức bay tới Đông Kinh để chiêm ngưỡng và chinh phục lơi đây.