Trước câu nói kiêu khích đầy ý khinh thường của Phương Minh Thần, sắc mặt của Trần Phong vẫn đạm nhiên như không có gì, khóe môi Trần Phong khẽ nhếch lên một nụ cười đầy tự tin, nhìn Phương Minh Thần như một thượng vị giả nhìn một phàm nhân.
“Nếu Phương Minh Thần huy đã muốn luận bàn một chút, đương nhiên ta cũng sẽ không ngại cùng huynh vui đùa một chút. Có điều, ta nói trước chúng ta tuy là luận bàn giao hữu nhưng việc thi đấu khó tránh khỏi bị thương, hay xảy ra ngoài ý muốn.”
“Cả hai chúng ta ra tay tới điểm quan trọng thì dừng, để tránh làm mất hòa khí hai bên. Với lại tại hạ thật sự sợ bản thân lỡ tay làm Phương huynh bị thương, vậy lên chúng ta sẽ không dùng huyền binh”
Dứt lời Trần Phong liền dơ lên hai tay, thủ thế, và tỏ ý mời Phương Minh Thần xuất thủ trước. Mà Phương Minh Thần, đừng trước mặt Trần Phong lúc này thì có sắc mặt vô cùng khó chịu, hai mắt hắn trợn chừng nhìn Trần Phong như muốn ăn tươi luốt sống hắn vậy. Phản ứng của Phương Minh Thần như vậy đương nhiên là do những lời vừa rồi của Trần Phong làm cho tức giận tới nói không lên lời.
Mà trên khán đài quan sát, Phương Minh Nguyệt nhìn thấy phong thái ung dung tự tin của Trần Phong như vậy, không che nổi ý vui vẻ trên khuôn mặt, nàng nhìn bóng lưng cao thẳng và có chút đơn bạc của Trần Phong trên vo đài. Khiến cho trái tim có chút mất không chế mà đập loạn lên, cùng với đôi mắt như say mê nhìn mãi vào Trần Phong không dứt.
“Phong thái của Trần Huynh đúng là xuất chúng”
Nàng ta không tử chủ được mà chợt nhớ tới ngày nàng ta lần đầu gặp Trần Phong, lúc đó Phương Minh Nguyệt đang rơi vào tình cảnh vô cung nguy hiểm, có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc. Trong lúc nguy cấp đó Trần Phong không biết từ đâu xuất hiện như một vị bạch mã hoàng tử, vừa ra tay liền tiêu diệt một cao thủ võ sư, giải cứu mỹ nhận.
Khiến cho trái tim của Phương Minh Nguyệt lại lần lữa gia tốc mạnh mẽ, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của nàng đằng sau lớp khăn lụa mong kia cũng có chút phiếm hồng lên.
Trở lại trên võ đài, Phương Minh Thần bị Trần Phong làm cho tức giận mà căng cứng cả người, phải mất một hồi lâu sau hắn mới lấy lại được bình tĩnh. Phương Minh Thần mạnh mẽ hít một hơi thật sâu, cố áp chế lửa giận trong lòng, nhưng vẫn cắn rằn nói.
“Tốt, Trần công tử đúng là tiêu sái, khí chất bất phàm, hôm nay tại hạ thật muốn biết bản lĩnh của công tử còn cao tơi đâu”
Phương Minh Thần không chút khách khí, vừa ra tay liền dùng toàn lực, không lưu thủ chút nào? Kiếm của hắn lao nhanh trong không khí như con gió, kiếm quang sắc bén với tốc độ chóng mặt đánh thẳng tới Trần Phong không chút thương tiếc. Mà đối với một kiếm đó, Trần Phong điềm tĩnh tới dị thường, chữa hề có ý xuất thủ.
“Truyện gì xảy ra vậy? Trần công tử không phải bị Phương Thần đại ca dọa cho ngu người rồi hay sao. Kiếm đã gần tới người rồi mà không chịu né tránh”
Bên khán đài quan sát chận đấu, có mấy người đệ tử của Phương Gia, thường ngày hay đi theo Phương Minh Thần, thấy Trần Phong đối với công kích của Phương Minh Thần không có động tác gì thì cảm thấy khó hiểu mà không tiếc lời nhục mạ. Mà trên khán đại cao, chỗ mấy vị khách quý của Phương Gia và Phương Minh Viên đang quan sát, đám người họ đều là những đại cao thủ thành danh đã lâu.
Họ đối với phản ứng của Trần Phong cũng cảm thấy rất tò mò, không hiểu mục đích của hắn là gì lên cũng chỉ im lặng quan sát. Còn chỗ vị trí của Phương Minh Nguyệt đang ngồi, nàng quan sát trận đấu với vẻ mặt hết sức bình tĩnh và thản nhiên, nàng hơn ai hết ở đây, nàng hiểu rất rõ thực lực của Trần Phong, vì vậy vô cùng an tâm quan sát kỳ biến.
Vị trí võ đại, Trần Phong thi triển thủ đoạn làm cho mọi người hết sức kinh ngạc không thôi, chỉ thấy ngay khi kiếm của Phương Minh Thần chỉ còn cách Trần Phong chưa tới một tấc. Ngay lúc đó Trần Phong bắt đầu phản ứng, hắn nhún người nhẹ một cái, khiến cả cơ thể hắn lướt nhẹ ra đặng sau, tiện thể xoay người một trăm tám mươi độ, dễ dàng né tránh một kích đó.
“Trời ạ, thân pháp thật nhanh, ta còn chưa nhìn rõ hắn làm thế nào mà tránh được một kiếm đó”
Ở khán đài quan sát, có một tên nam tử tao lớn, vạm vỡ, là một cao thủ võ sư nhị trọng, hắn là một trong những số khách mời của Phương Gia. Hắn sau khi thấy Trần Phong sử dụng thân pháp linh động, né tránh công kích của địch thủ một cách thần kỳ như vậy, khiến hắn kích động muốn la lên.
Mà bên cạnh đó, đám người quan sát trận đấu, có thực lực thấp, không thấy được toàn bộ quá trình Trần Phong thi triển thân pháp thì vô cùng nhôn nhao khó hiểu.
“Có chuyện gì sảy ra vây, không phải vừa rồi Trần Phong mới còn đứng ở chỗ đó sao? Tại sao chỉ trong nháy mắt đã đứng cách đó mấy mét vậy, không lẽ hắn biết dịch chuyển tức thời”
“Đồ ngốc, không phải hắn biết dịch chuyển tức thời mà thân pháp của hắn quá nhanh, với thực lực của chung ta không thể thấy rõ được quỹ tích. Ngươi làm sao có thể ngu ngốc tới vây”
Không ngừng có tiếng bàn luận rì rào vang lên, đa số họ đều hiếu kỳ tại sao Trần Phong lại có thân pháp quỷ dị như vậy. Mà bên vị trí đài quan sát cao nhất, chỗ vị trí của Phương Gia chi chủ cùng vài vị cao thủ hàng đầu của Vũ Phương Thành. Lúc này có một ông lão râu tóc đã bạc nhìn về Phương Minh Viễn nói.
“Không ngờ vị Trần công tử này lại có thân pháp tinh diệu đến vậy, nó có cấp bậc ít nhất cũng là hoàng cấp thượng phẩm. Xem ra thân phận của thiếu niên này không tầm thường, thật sự Phương Gia chủ không thể nói ra thân phân của Trần công tử hay sao?”
“Ô Gia chủ, không phải ta không muốn nói mà thật ta cũng rất khó nói chuyền này nói ra rất dài dòng”
Phương Minh Viễn bị Ô Gia chủ kia là một trong những thê lực lớn của Vũ Phương Thành hòi như vậy, nhưng ông ta thật sự không có hiểu hết thân phận của Trần Phong vì vậy chỉ đảnh đỏ mặt nói gượng gạo cho qua. Mà vị Ô Gia chủ kia cũng hết sức biết điều, biết không thể moi thêm thông tin gì từ Phương Minh Viễn thì cũng không có tỏ thái độ dì mà chỉ im lặng quan sát.
Mà bên võ đài Phương Minh Thần vừa mới ra tay gần như đã toàn lực, vậy mà không thể đánh chúng vạt áo của đối thủ, khiến hắn vô cùng tức giận liền tiếp tục vung kiếm chém về Trần Phong. Nhưng mà liên tiếp mấy lần công kích nhưng Phương Minh Thần vẫn không thể nào chạm tới một sợi lông của Trần Phong, như khiến hắn ta phát điên, phẫn nộ quát.
“Trần Phong ngươi không lẽ chỉ biết trốn tránh như vậy sao? Ngươi không có gan trực tiếp đánh với ta một chận hay sao?”