Trong cửa hàng loa đài, các bài hát từ những năm 70 và 80 vẫn đang được phát.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa rả rích, những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống rửa sạch tấm kính.
" Giọng nữ cao thì ngọt, alto chuẩn, âm trầm sâu."
Người ngồi bên cạnh tôi, mắt nhắm nghiền cơ thể đung đưa theo giai điệu lên xuống.
" Tóm lại chính là câu này, trong trẻo!"
Tôi thở dài vì tiếng hát cao vút được phát từ dàn loa và nói với cậu ta:
" A Chu, tôi sắp chết rồi!"
Cửa hàng loa đài đột ngột rơi vào yên tĩnh, cậu ta đứng bật người dậy nhìn tôi sau đó lại rũ mắt xuống nhìn tờ giấy tôi đẩy qua.
Một lúc lâu sau thì tôi nghe thấy cậu ta hít một hơi sâu.
" Không chữa được nữa sao?"
" Tôi sẽ phối hợp điều trị, nhưng xác suất chữa khỏi rất thấp."
" Lâm Tự thì sao? Anh ấy phải làm thế nào?"
"..........."
Người bên cạnh cau mày nhăn trán hỏi tôi, tôi chìm vào trầm mặc hồi lâu rồi mới trả lời câu hỏi của cậu ta.
" Anh ấy...... rất tốt."
" Tôi đã giao anh ấy cho một người có thể chăm sóc anh ấy tốt hơn."
Những năm qua, tôi và Cục chưa bao giờ ngừng điều trị cho Lâm Tự, nhưng có một điều không thể không thừa nhận.
Bác sĩ tâm lí lần này Giang Đình mời đến so với tôi tốt hơn, là chuyên gia y tế đạt top 1.
Ừm, dựa theo cách nói của bác sĩ hiện tại đang điều trị cho Lâm Tự, nếu như tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy, cuối cùng cũng có một ngày có thể đợi được anh ấy bình phục, đây chỉ là vấn đề của thời gian thôi.
Nhưng.......tôi không còn thời gian nữa rồi.
Nó giống như vận mệnh đã chơi một trò đùa lớn với tôi vậy.
" Sự ủy khuất viết hết lên mặt chị rồi kìa, chị Niên."
Người trước mặt không nhịn được đã vạch trần lời nói dối của tôi, sự bình tĩnh của tôi.
Lý Chu, cũng là đặc vụ ngầm cùng thời gian với Lâm Tự.
Cậu ta không ẩn nấp sâu trong tổ chức buôn bán ma túy, cho nên cũng không giống với Lâm Tự khó có thể thoát ra khỏi đó, sau khi kết thúc nhiệm vụ vài năm thì giải ngũ và mở một cửa hàng loa đài này.
Tôi khịt mũi sau đó nhìn vào mắt cậu ta và nói:
" Sau khi tôi chết, cậu hãy chôn đồ đạc của tôi dưới chân núi Thanh Thành, chôn cùng với bọn họ. Hỏa táng tôi sau đó lấy tro cốt của tôi làm thành pháo hoa bắn lên trời cao."
"........."
Có lẽ bởi vì tôi quá nghiêm túc trong việc sắp xếp tang lễ của bản thân, sắc mặt của Lý Chu mới dần trở nên nghiêm túc.
" Đừng như vậy, chị Niên."
" Nếu chị thật sự chết, chị chết rồi, chị bảo tôi phải làm sao ăn nói với Lâm Tự."
" Nếu anh ấy khôi phục trí nhớ không phải sẽ đau lòng chết mất sao?"
" Chị Niên, chị phải cố gắng gắng gượng đến lúc Lâm Tự thằng tiểu tử đó có thể nhớ ra chị."
" Sau đó đánh cho anh ấy một trận, xuống tay phải thật nhẫn tâmm........."
Một tia sấm xẹt xuống đùng đoàng cách đó không xa.
Tôi giật giật khóe miệng, không biết nên khóc hay nên cười.
Tối hôm qua lúc về đến nhà tôi đột nhiên ngã khuỵu xuống lối vào trước cửa, đầu đau dữ dội, sau đó nằm ở trên sàn nhà suốt 3 tiếng đồng hồ.
Tỉnh lại sau cơn lạnh, tôi phát hiện ngay cả trong giấc mơ tôi đều gọi tên của Lâm Tự cổ họng cũng bị đau giọng nói cũng bị khàn đi rồi.
Nhưng Lâm Tự không có ở đây.
Trận mưa như trút xuống xối xả đã xóa nhòa khoảng cách giữa chúng tôi, cho đến lúc điện thoại của tôi đổ chuông.
Là Giang Đình gọi đến, tôi bấm nhận máy.
Giọng nói ở đầu dây bên kia rất gấp gáp, tôi đột ngột bật dậy và đi tìm ô.
Lý Chu hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi tắt máy ngơ ngác nhìn cậu ta.
" Lâm Tự mất tích rồi."
" Cậu nói xem tại sao tôi vẫn cứ muốn dốc toàn lực đi tìm anh ấy?"