Mà ý đồ của Tam ca khi đến đây đã rõ ràng, chính là muốn lãnh giáo chiến kỹ mà Diệp Lãng dạy Lý Nguyệt, về phần chuyện Diệp Lãng sử dụng đàn tranh, hắn cảm thấy như đang nằm mộng, căn bản không thể thực hiện được, còn không bằng tìm Diệp Lãnh lãnh giáo chiến kỹ là xong.
Tam ca là một người ham học hỏi, cũng bởi vì tính cách này, cho nên hắn ở trong quân đội dựng lên một hình tượng bất bại. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
-Không có gì, đến lúc đó ta sẽ cho Tam ca một quyển sách, chẳng những có chiến kỹ, trận pháp, còn có binh pháp, nhưng thứ binh pháp này chỉ nên tham khảo mà không nên rập khuôn!
Diệp Lãng nói ra.
-Điều này ta hiểu, binh pháp của mình mới là thứ hữu dụng nhất.
Tam ca trả lời.
Tam ca lúc này, còn tưởng Diệp Lãng muốn nói cho hắn biết binh pháp phải vận dụng linh hoạt, nhưng hắn không biết, binh pháp mà Diệp Lãng viết ra, là đến từ một thế giới khác, không phù hợp với tình huống ở đây, chỉ có thể tham khảo.
Tình huống hai đời khác nhau, cho nên biện pháp cũng phải khác nhau.
Đơn giản mà nói, nhưng trận chiến giảng giải về cục diện phân thắng bại dựa vào lương thảo trên địa cầu, đặt ở thế giới này, hoàn toàn không có hiệu quả gì, bởi vì thế giới này có không gian vật phẩm, không có đội ngũ vận chuyển lương thảo phải đi đầu, cũng không có chuyện quân đội hai bên giao chiến mà đau đầu về chuyện lương thảo.
Bọn họ đem lương thảo đặt trong vật phẩm không gian, có khả năng nằm trong tay của tướng quân, mà tướng quân thường chỉ huy trong trướng bồng nên rất khó bị giết chết, nên chuyện lương thảo không cần lo lắng.
Còn nữa, năng lực tác chiến của binh lính trên địa cầu, tuyệt đối không cao hơn nơi đây, cho nên có một số thứ cũng biến thành vô dụng!
Đương nhiên, thứ giống nhau lại có rất nhiều, mà những thứ này cũng có trợ giúp cho Tam ca, mà binh pháp Tôn Tử cũng có thể vận dụng trong tác chiến hiện đại, chỉ cần nắm giữ tinh túy, và nơi vận dụng là có thể dùng được.
Vũ kỹ cũng có thể kết hợp với binh pháp!
Mà binh pháp Diệp Lãng đưa cũng được đơn giản đi, không có đặc biệt phức tạp, có thể áp dụng ở chỗ này, cũng không có ảnh hưởng đến quy luật của thế giới này.
-Được, nhớ rõ ghi cho ta một bản, ta đi trước, ngươi cứ giao cho người khác là được!
Tam ca quyết định xong mọi việc, hắn cũng rời đi.
-Giao cho người khác? Có ý gì nhỉ?
Ngay từ đầu Diệp Lãng cũng không thể hiểu nổi vấn đề này, không rõ Tam ca đang nói gì, nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra.
-Thập Tam thiếu gia...
Sau khi Tam ca rời khỏi, có một đám người từ phía sau chạy tới, hỏi Diệp Lãng cái này cái kia, những người này là những người lúc trước tìm Diệp Lãng, cho nên khi nhận được tin tức hắn trở về, lập tức chạy tới.
...
Diệp Lãng cũng đành phải nói với bọn họ, hắn còn ở lại đây rất lâu, cho nên cứ từ từ đi tìm hắn, hắn sẽ trả lời cho tất cả mọi người.
Về chuyện này, Diệp Lãng cũng nói rõ cho mọi người, sau khi biết Diệp Lãng sẽ không rời đi nữa, cho nên những người này an lòng, mà tất nhiên, bọn họ cũng không thể sốt ruột.
Sau đó bọn họ rời đi, sau này sẽ từ từ đi tìm Diệp Lãng.
-Cuối cùng cũng kết thúc, nhưng mà, đã về đến nhà rồi a, bởi vì nguyên nhân này, cho nên mới có thể bảo bọn họ rời đi.
Diệp Lãng mới phát hiện, mình đã đi đến đại môn của Diệp gia, cho nên bọn người kia mới tự giác rời đi.
Những người này rất tự giác, sẽ không phiền toái đến Diệp Lãng, bọn họ rất tôn trọng Diệp Lãng, cho nên muốn lúc Diệp Lãng nhàn rỗi thì bọn họ sẽ đến tìm hắn giải quyết vấn đề của mình.
Mà khi bọn họ nhìn thấy Diệp Lãng đã đi đến cửa nhà, bọn họ tự động tán đi, cũng không dám theo vào, ai cũng biết, sau khi Diệp Lãng về nhà, nhất định sẽ có nhiều lời muốn nói với người thân, đây là thời điểm đoàn tụ, cho nên bọn họ rất thức thời không quấy rầy thời khắc này.
-Tiểu vương bát đản, tràng diện của ngươi lớn thật, vừa trở về đã có nhiều người đến tìm, lại còn có nhiều người đưa tới tận nhà như thế này, xem ra còn oanh động hơn chúng ta rất nhiều a!
Thời điểm này Long An Kỳ đã đứng ở trước cửa, mỉm cười nhìn Diệp Lãng.
Dù nàng không đi ra ngoài tiếp đón Diệp Lãng, nhưng đã sớm chờ ở cửa!
-Đám người bọn họ thật là phiền toái muốn chết, Tam ca và Thất ca cũng đi ra tham gia náo nhiệt, không phải ta cũng đã về nhà rồi sao, vào nhà hỏi ta cũng được mà!
Vẻ mặt của Diệp Lãng sầu khổ, làm cho Long An Kỳ có cảm giác muốn cười!
-Bọn họ là có chờ không được, biết rõ ngươi sắp trở về, bọn họ hưng phấn rất nhiều, mỗi ngày đều tìm hiểu tin tức của ngươi! Cho nên bọn họ muốn bắt được ngươi trước rồi nói sau.
Long An Kỳ cười cười, sau đó vẫy tay, ý bảo Diệp Lãng đi đến bên cạnh nàng.
Đối với ý tứ của Long An Kỳ, Diệp Lãng không dám phản kháng, cho nên ngoan ngoãn theo Long An Kỳ đi vào, dù có núi đao biển lửa đang chờ hắn, hắn cũng không dám phản kháng mà đi vào.
-Tiểu vương bát đản, tại sao ngươi không nói gì, tại sao không đi cùng chúng ta, chỉ chờ thêm có hai ngày, đi sớm như thế làm gì!
Long An Kỳ vừa kéo Diệp Lãng đi vào sân nhỏ, vừa nói.
-Ta đã hỏi các ngươi rồi mà, nhưng các ngươi lúc nào cũng trả lời một câu, mà dù sao ta đi sớm hai ngày và đi muộn hai ngày thì có gì khác nhau chứ!
Diệp Lãng nói rất trực tiếp.
...
Long An Kỳ trầm mặc, mà dù có nói hắn thế nào thì hắn cũng đã về đến nhà, bọn họ cũng không cần để ý nữa.
-Ta không muốn gặp những người kia, nhiều hơn một ngày cũng làm ta cảm thấy không thoải mái, cho nên ta cùng dẫn bọn Tiểu Thất đi cùng, dù sao chúng ta cũng đã trở về rồi, đi sớm đi muộn cũng có gì khác nhau chứ.
Diệp Lãng tiếp tục nói.
-Ngươi đúng là cổ quái, không biết có bao nhiêu người theo đuổi ngươi, còn có rất nhiều người là quý tộc danh tiếng, đều đang theo đuổi ngươi, tại sao ngươi lại không chịu chứ!
Long An Kỳ trêu đùa.
-Không phải là chịu không nổi! Ta không cần các nàng, ta đã có Tiểu Thất, có đúng không Tiểu Thất.
Diệp Lãng lại hỏi Thất công chúa ở bên cạnh.
-Đương nhiên!
Thất công chúa tự nhiên là gật đầu, nàng là hôn thê của hắn mà.
-Lại nói hai người các ngươi tuổi không còn nhỏ nữa, cũng đã đến lúc cử hành hôn lễ rồi, lúc đó trở thành phu thê chính thức của nhau chứ!
Long An Kỳ nhìn Diệp Lãng và Thất công chúa.
-Hết thảy nghe theo a di.
Lúc này Thất công chúa đỏ mặt lên, bộ dáng rất đáng yêu.
-Ồ, Tiểu Thất, ngươi xấu hổ à! Không phải ngươi luôn tự xưng là lão bà đại nhân của đệ đệ hay sao, chuyện này ngươi đã sớm tập thành thói quen rồi, còn xấu hổ cái gì chứ?
Diệp Lam Vũ mượn cơ hội này đả kích, không buông tha cho bất cứ cơ hội đả kích Thất công chúa, nhất là vào lúc này.
-Tiểu vương bát đản, ý của ngươi thế nào?
Long An Kỳ hỏi.
-Tùy tiện đi, mấy ngày nữa cũng có thể, gần đây ta rất rảnh rỗi, lúc nào cũng được!
Diệp Lãng thuận miệng trả lời, hắn vốn lãnh đạm với mọi chuyện thành thói quen, mà là vì thói quen, cho nên hắn không có cảm giác.
-Hừ! Cái gì mà tùy tiện, ngày kết hôn của chúng ta phải là ngày tốt lành, lại nói, đợi ngươi chăm chú một chút thì nói sau, hoặc là, chừng nào ngươi muốn lấy người trong lòng của ngươi, khi đó mới có thể cử hành hôn lễ!
Thất công chúa nói với ngữ khí có chút mất hứng.