Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 555: Sư tử biến dị (2)




Sau khi Diệp Lãng gia tốc một thời gian, phát hiện sư tử đằng sau vẫn tiếp tục đuổi theo, điều này làm cho hắn phải đánh giá con sư tử này cao hơn một chút.

-Rống...

Sư tử lại rống một tiếng, giống như đang nói, chớ xem thường ta.

-Diệp Lãng làm sao bây giờ, có nên giết nó hay không, cứ như vậy thì chúng ta rất phiền.

Lý Nguyệt nói, tuy con sư tử này là ma thú, nhưng đối với Diệp Lãng và nàng thì không phải là nguy hiểm gì, một mình Lý Nguyệt cũng có thể giải quyết nó được.

-Đúng vậy a, chúng ta cũng nên ăn cơm trưa thôi, không biết thịt của con sư tử này có vị thế nào.

Diệp Lãng cười nhạt nói.

Con sư tử hỏa hồng phía sau vẫn còn bộ dáng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, nó còn không biết, hia người mà nó đuổi theo, đang thương lượng có nên bắt nó làm thức ăn hay không.

Nếu như nó biết, hơn nữa lại biết rõ thực lực của hai người trước mặt, vậy thì nhất định nó sẽ quay đầu bỏ chạy, đáng tiếc, nó không biết! !

-Ngừng!

Diệp Lãng đột nhiên ngừng lại, hơn nữa lập tức quay người lại, đồng thời cũng tạo ra một vách tường phòng ngự, động tác này rất đột nhiên, hơn nữa lại hoàn thành trong nháy mắt.

Con sư tử hỏa hồng kia còn chưa kịp phản ứng, cho nên trực tiếp tông vào vách tường, kỳ thật, cho dù nó phản ứng kịp, cũng không có khả năng hoàn thành trong thời gian ngắn, nhất định sẽ đụng vào vách tường mà Diệp Lãng tạo ra, nó đụng vào vách tường làm cho thất điên bát đảo.

-Ngao ngao...

Con sư tử hỏa hồng rống lên thảm thiết, trong cặp mắt của nó, có chút khó hiểu, nó không rõ vì sao phía trước lại xuất hiện vách tường, rõ ràng là phía trước chẳng có gì mà.

-Ồ, vậy mà không bị chóng mặt, xem ra con sư tử này không tồi a!

Diệp Lãng nhìn con sư tử nói, lực va đập vừa rồi, nói như thế nào thì ma thú cũng sẽ bị chóng mặt một chút, nhưng con sư tử này lại không bị chóng mặt, chỉ là bị đau mà thôi.

-Rống!

Con sư tử này quan sát, bộ dáng rất cảnh giác, đương nhiên, đây cũng tư thế tấn công rất tốt.

-Đừng kêu, lát nữa ta sẽ biến thịt mi thành thịt kho tàu, hôm nay ta muốn ăn thịt kho tàu thịt viên, là thịt viên thật sự...

Diệp Lãng nhìn đầu sư tử hỏa hồng, trong nội tâm đang tưởng tượng, nên làm thịt viên và thịt kho tàu như thế nào.

-Rống!

Tuy con sư tử không hiểu lời nới của Diệp Lãng, nhưng nó vẫn hiểu một ít lời nói của Diệp Lãng, lời nói của hắn có chút không hảo ý với nó.

Vì vậy, sau khi nó rống lên một tiếng, liền nhào lên, nhưng rất không may, nó vẫn bị vách tường phòng ngự đỡ được, cho nên nó không làm gì được.

-Rống...

Tiếp tục đụng, vẫn tốn công vô ích, nó thử nhiều lần như vậy nhưng lại không có kết quả...

-Dã thú chính là dã thú, không biết lúc nào nên rút lui.

Lý Nguyệt nhìn con sư tử kia, có chút cảm khái nói.

-Nhưng nó cũng có chút đầu óc, nó biết học tập.

Diệp Lãng cười nói, lúc hắn đang nói chuyện, con sư tử kia không hề va chạm, nó đã học khôn một chút.

Nếu đã không thể đi về phía trước, vậy thì đi vòng qua, sư tử di động qua phía hai bên, nó muốn nghĩ cách vượt qua bức tường không khí, nhưng nó nhanh chóng phát hiện, hai bên trái phải cũng giống như vậy, nó cũng đụng phải vách tường và không thể vượt qua.

Sau khi phát hiện tình huống này, con sư tử cảm thấy nguy hiểm, đây là một loại cảm giác, nó lui về phía sau, nhưng nó cũng phát hiện đằng sau cũng có bức tường không khí, nó không thể nào vượt qua.

-Không cần phí công, ngươi đã bị ta vây vào trong trận pháp, trận pháp này rất nổi danh, tên là Lao Lung! Ngươi lúc này giống như dã thú bị nhốt vào chuồng, cho nên không có cách thoát ra.

Diệp Lãng vừa cười vừa nói.

-Rống rống...

Con sư tử điên cuồng rống lên, giống như nó đang phẫn nộ, xen lẫn một chút sợ hãi, hiện tại nó là một con thú bị nhốt.

-Lý Nguyệt, thời điểm đi săn trước kia, ngươi nói ngươi chưa từng săn giết qua, hiện tại rất đúng lúc, cho ngươi một cơ hội, ngươi dùng cung tiễn bắn chết nó đi.

Diệp Lãng nói ra, cũng đem cung tiễn đưa cho Lý Nguyệt.

-Ân!

Lý Nguyệt tiếp nhận cung tiễn, rất dứt khoát kéo mũi tên trên dây cung, kéo cung thành hình trăng rằm, đem mũi tên bắn vào con sư tử.

Vào lúc này con sư tử cảm thấy một cổ nguy hiểm mãnh liệt, cũng có thể nói, hiện tại nó cảm thấy nguy hiểm từ trên người Lý Nguyệt phát ra, nó cúi người thấp giọng gào rú với Lý Nguyệt.

Hiện tại nó làm bộ dạng giống như con mèo nhỏ đáng yêu, muốn dùng phương thức này ngăn cản công kích của Lý Nguyệt sao?

-Vèo! Đối với chuyện này, Lý Nguyệt sẽ quan tâm sao? Nàng rất lãnh khốc bắn mũi tên ra, bay thẳng vào con sư tử, nàng không phải là nữ hài tử bình thường, sẽ không bởi vì tấm lòng yêu mến vô vị mà xuất hiện thương cảm.

-Ngao...

Con sư tử ở trong một nơi nhỏ bé như vậy có thể tránh thoát mũi tên sao, một mũi tên bắn trúng, nhưng hình như nó đã tránh thoát khỏi bộ vị trọng yếu, ít nhất cũng tránh thoát được vết thương trí mạng.

Mũi tên này của Lý Nguyệt bắn vào chân trước bên trái của nó, tuy không phải trí mạng, nhưng sẽ ảnh hưởng đến năng lực hành động của nó, kế tiếp, Lý Nguyệt bắn ra mũi tên thứ hai, mũi tên này mới là mũi tên không thể tránh né.

-Vèo!

-Vèo!

Lý Nguyệt bắn một mũi tên rồi lại một mũi tên, trên người con sư tử có rất nhiều mũi tên, nhưng nó vẫn ương ngạnh sống sót, điều này làm cho Diệp Lãng và nàng rất kinh ngạc.

Những mũi tên này của Lý Nguyệt cũng không phải muốn tra tấn con sư tử, mỗi mũi tên đều muốn bắn chết con sư tử, nhưng con sư tử này lại tránh né không để trúng bộ phận trí mạng, cho nên tìm được đường sống trong chỗ chết.

Biến dị ma thú quả nhiên không phải ma thú bình thường, coi như là cao cấp ma thú, ở dưới tình huống như vậy, cũng đã chết, nó có thể sống sót, hơn nữa ý chí sinh tồn vẫn còn mãnh liệt như vậy, không buông tha chút nào!

Chính ý chí muốn sống này của nó đã làm cho hai người bất ngờ, dù cho bây giờ lâm vào khốn cảnh, trải qua một lúc, nó cũng từ từ buông tha.

...

Lý Nguyệt không nói gì, nàng lại kéo cung, đây là mũi tên mạnh nhất của nàng, nhất định sẽ bắn trúng con sư tử này, mà nếu là như vậy, sau khi nàng bắn mũi tên này ra, con sư tử sẽ bị giết chết.

Chính là vào lúc này, đột nhiên Diệp Lãng vươn tay ngăn Lý Nguyệt lại, nói ra:

-Được rồi, Lý Nguyệt! Nó đã muốn sống như vậy, vậy thì cho nó sống đi!

...

Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng một hồi, sau đó gật đầu, thu hồi cung tiễn:

-Được, vậy thì thả nó đi! Chúng ta tiếp tục chạy đi!

-Tiểu sư tử! Sau này đừng như vậy nữa nhé, nếu gặp phải một bạo lực nữ như Lý Nguyệt, nhất định sẽ biến ngươi thành thịt viên kho tàu.

Diệp Lãng giải trừ luyện kim trận Lao Lung, thả đầu sư tử ra, lúc này con sư tử đã không còn sức lực để phản kháng, toàn thân của nó đang phát run, sợ hai người Diệp Lãng sẽ làm gì nó.

-Ai là bạo lực nữ? Còn nữa, ngươi cũng đừng giội nước bẩn lên người của ta, vừa rồi chính là ngươi muốn đem nó biến thành thịt viên kho tàu mà!

Lý Nguyệt rất bất mãn nói, vung cước muốn đá vào người Diệp Lãng.

-Có sao?

Thân thể Diệp Lãng di động một cách kỳ dị, dễ dàng tránh thoát một cước của Lý Nguyệt. Nguồn: http://thegioitruyen.com

-Rống rống...

Sư tử thấp giọng rên rĩ, không biết có phải đang nói: chính là ngươi, ngươi mới là đầu sỏ gây ra mọi chuyện!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv