Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 402: Ngươi biết bay? (3)




- Tất nhiên rồi, nếu không sao ta lại có một đôi cánh đen chứ?

Mia nói.

- Ta qua học viện cũng vì trong tộc không có nhiều hắc ám ma pháp như vậy… Ý, nói với ngươi chuyện này làm gì, thừa dịp này giáo huấn ngươi một chút để ngươi biết sự lợi hại của ta!

- Hắc Ám Hàng Lâm!

Mia vung tay, trời đấy lâm vào bóng đêm, đưa tay không thấy được năm ngón, tất nhiên chỉ ở vùng phụ cận nàng và Diệp Lãng thôi, nàng còn chưa có năng lực thi triển trong phạm vi lớn.

- Ta kháo! Ai tắt đèn rồi?

Phản ứng đầu tiên của Diệp Lãng là nói câu này.



Mọi người trầm mặc, công tử à, đó là hắc ám ma pháp chứ không phải tắt đèn, ban ngày ban mặt như vậy thì cần gì bật đèn!

- Hắc Hỏa Trùng Kích!

Mia xuất ra một ma pháp không lớn không nhỏ đánh tới, nàng khác người ta, trong bóng tối vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ, không chỉ là ma pháp này mà ở trong bóng tối tất cả mọi nơi đều như vậy.

A…

Mia nhìn thấy hắc hỏa của mình bắn trúng Diệp Lãng, hắn liền hét thảm một tiếng như vậy,s au đó ngã trên mặt đất không nhúc nhích nữa.

Nàng cũng không thu hồi một mảnh hắc ám kia, dùng ma pháp đi đến bên cạnh Diệp Lãng, cúi người nhìn xem tình huống của hắn, nàng cũng không muốn Diệp Lãng bị thương, nếu không Nhị tỷ nhất định sẽ trách nàng, hơn nữa chính nàng cũng không muốn.

Cũng ko phải nàng có hảo cảm gì với Diệp Lãng mà đổi thành người khác cũng vậy, nàng không muốn làm người ta bị thương, cũng sẽ không vì một chút chuyện nhỏ mà đả thương người.

Mà ngay khi Mia cúi người xem xét, đột nhiên nàng cảm thấy có điểm là lạ, sau đó lập tức lui về sau…

Lúc đó đột nhiên Diệp Lãng có động tác, nắm về phía Mia một cái, mà phương hướng hắn nắm cung có chút kỳ quái…

Mặc kệ thế nào đi nữa Diệp Lãng cũng nắm không được cái gì bởi Mia cảnh giác, đồng thời phương hướng lùi lại của nàng cũng nằm ngoài dự kiến của hắn.

A…

Diệp Lãng nhìn Mia, miệng há hốc, một bộ giật mình. Lúc này hắc ám cũng đã tán đi, bộ dáng giật mình của Diệp Lãng cũng rơi vào trong mắt mọi người.

Bây giờ có mấy chuyện mà mọi người không rõ…

Đầu tiên là vừa rồi có chuyện gì xảy ra trong đó, mọi người chỉ thấy có một cái hắc cầu bao hai người lại, sau đó nghe thấy Diệp Lãng kêu thảm thiết, tiếp đó Mia liền bay ra khỏi hắc cầu, huy động hai cánh của nàng, đứng ở giữa không trung.

Nói về tiếng kêu thảm thiết của Diệp Lãng thì nó làm mọi người thấy hắn bị Mia đánh trúng, nhưng thực tế khi nhìn thấy Diệp Lãng lại phát hiện hắn lông tóc vô thương đứng ở kia.

Đồng thời trên mặt hắn có một thứ làm cho người ta khó hiểu, đồ vật này tựa như kính mắt vậy, trên đại lục này cũng có kính mắt nhưng mọi người không rõ vì sao hắn lại mang cái này, chẳng lẽ hắn cũng bị cận thị?

Tựa hồ không phải, nếu đúng thì trước kia đã mang rồi, trước giờ vẫn chưa nghe nói hắn có sử dụng kính mắt!

Còn có, kính mắt này có màu thâm lam, trong bóng tối sao lại còn mang kính mắt như vậy, làm vậy chẳng khác nào càng làm mình không thấy rõ?

Mà lúc này mọi người còn chưa hỏi rõ, Diệp Lãng cũng đã mở miệng hỏi trước:

- A, ngươi biết bay à?



Có cần phải hỏi vậy không? Nàng là Dực Nhân Tộc, cánh của nàng cũng không phải bài trí, có thể bay.

Bên kia đám người Diệp Lam Vũ còn chưa bắt đầu đã lắc lắc đầu, đều muốn đi lên gõ Diệp Lãng một trận, sao ngươi lại mơ hồ như vậy, không phải cả ngày đều nhìn cánh của nàng sao?

- Tất nhiên có thể bay rôi! Ngươi nghĩ rằng cánh của ta là cái gì?

Mia tức giận nói.

- Luyện kim tài liệu!

Diệp Lãng rất rõ ràng hồi đáp, trong mắt của hắn, cánh của Mia là Hắc Ngọc Chi Vũ, ngoài ra không phải là cái gì nữa.



Quả nhiên là thế, trong mắt của hắn, cánh của Mia chỉ là tài liệu mà thôi, mà sở dĩ hắn nhiệt tình với Mia như vậy cũng chính là vì điểm này, đổi thành người khác trong Dực Nhân Tộc, cho dù hấp dẫn hơn Mia nhiều cũng sẽ bị hắn coi nhẹ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Ở trong mắt ngươi, ngoài luyện kim tài liệu ra thì ta không phải là cái gì cả sao?

Mia có điểm tức giận hỏi, nàng bị Diệp Lãng chọc giận đến nỗi không biết nói gì, mà tin rằng nàng cũng biết đáp án của Diệp Lãng cũng sẽ làm nàng cảm thấy tức giận.

- Ngươi là Mia.

Diệp Lãng hồi đáp, cũng may, ít ra hắn không nói ra đáp án làm người ta không nói nên lời.

- Trước khi chúng ta tiếp tục, ta muốn hỏi một chút, kính mắt của ngươi là sao?

Mia nắm nắm tay, nàng tin rằng kính mắt này tuyệt đối không phải bình thường, nếu không Diệp Lãng sẽ không đội trong lúc chiến đấu.

Nếu muốn chiến đấu thì phải hiểu biết trang bị của đối phương, nếu không có lẽ chiến lược của nàng sẽ thất bại.

Mà sự thật chứng minh câu hỏi này của nàng tuyệt đối chính xác, sự tồn tại của cặp kính này làm một ít ma pháp của nàng hoàn toàn mất đi hiệu lực, làm cho nàng không thể không thay đổi phương thức tác chiến.

- Ngươi nói cặp kính này hả, đây là một cặp kính có luyện kim trận tinh vi, thêm vào một ít tài liệu hi hữu mới chế thành, là một công cụ đơn giản, công năng chính là có thể nhìn thấy một ít dao động của ma pháp, còn có nhiệt lượng, ma pháp nguyên tố cảm quang…

Diệp Lãng bắt đầu tự thuật công năng của kính mắt, có điều công năng này làm cho người ta nghe mà không rõ, có chút mơ hồ về tác dụng cụ thể.

- Dừng! Đệ Đệ, ngươi liền nói thẳng ra ngươi lấy ra để làm gì đi!

Diệp Lam Vũ ở một bên nghe thực đau đầu, rõ ràng nói, mà lời nàng chiếm được sự duy trì của đại bộ phận người ở đây.

- Nói đơn giản là nó có thể thấy rõ vật thể trong bóng tối, cũng có thể nhìn cách tường!

Diệp Lãng hồi đáp.



Mọi người trầm mặc, công năng này nên nói thế nào nhỉ, bình thường không có tác dụng gì, nhưng ở thời điểm đặc thù thì lại có tác dụng rất lớn.

Có điều đồ vật như vậy dường như không ai đi nghiên cứu, cũng sẽ không làm ra thứ như vậy, sao hắn lại làm ra thứ như vậy.

Kỳ thật cũng là trùng hợp mà thôi, hắn làm ra để ứng phó Lãnh Huyết Ngũ, nó rất hữu dụng với chức nghiệp của nàng.

- Nói cách khác, những ma pháp tạo màn đêm như Hắc Ám Hàng Lâm là vô dụng với ngươi, lúc nãy ngươi chỉ giả vờ thôi…

Mia nhìn xuống Diệp Lãng nói.

- A, bị ngươi phát hiện rồi…

Diệp Lãng cả kinh nói.

- Nói nhảm, ai không nhìn ra được chứ! Quên đi, nếu đã vậy thì ta sẽ không chơi trò đó với ngươi nữa!

Mia kết xuất vài cái thủ thế, nàng muốn dùng ma pháp thật mạnh oanh tác Diệp Lãng.

- Từ từ.

Diệp Lãng nhấc tay hô lớn.

- Ngươi còn chuyện gì không?

Mia ngừng lại thất, nhìn Diệp Lãng, có điểm nghi hoặc hỏi.

Diệp Lãng chỉ vào cánh của Mia nói:

- Ngươi bay trên không trung như vậy rất không công bình, ngươi có thể hạ xuống đánh, hơn nữa không thể bay không?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv