Đương nhiên có một bộ phận cực nhỏ ở đây hiểu vì sao Thánh Nữ đến đây, cũng có người không dám khẳng định, tuy họ cũng nhận được tin tức nhưng vẫn có điểm không dám tin.
Có điều lúc này không ai suy nghĩ đến điều đó nữa, chỉ nhìn chằm chằm Thánh Nữ, mặc kệ có biết hay không thì lúc này Thánh Nữ cũng rất hấp dẫn ánh mắt mọi người!
Bọn họ nhìn thấy Thánh Nữ vẫn duy Trì tư thế đó nhưng cứ vậy mà xuyên qua vòng bảo hộ của đấu tràng như không có chút gì trở ngại làm người ta hoài nghi vòng bảo hộ này có thật hay không nữa.
Có điều người vận hành trận pháp lại biết vòng bảo hộ này thực sự tồn tại, cũng đã kiểm tra qua rồi, họ cảm thấy rất hoang mang, chỉ có thể tìm cái lý do cho mình tin tưởng - có lẽ vì bảo hộ trận pháp chỉ nhằm vào địch nhân, Quang Minh khí tức của Thánh Nữ làm cho bảo hộ trận pháp bỏ qua sự tồn tại của nàng nên mới có thể trực tiếp bay lại đây.
Thánh Nữ Hiên Viên Băng đi vào quyết đầu tràng, rất nhanh liền phát hiện ra Diệp Lãng, ngoài cảm giác được vị trí của Diệp Lãng ra còn có vị trí của Diệp Lãng thật sự quá rõ ràng, toàn bộ quyết đấu tràng chỉ có vài người bọn hắn ngồi ở một chỗ, sao không nhìn thấy được đây!
Mà khi Hiên Viên Băng nhìn thấy Diệp Lãng, nàng ngẩn người ra một chút, đơn giản là nàng nhìn thấy Diệp Lãng đang vụng trộm ăn, thừa dịp tất cả mọi người nhìn nàng thì hắn lại đi làm "chuyện xấu". Đối với điều này, Hiên Viên Băng chỉ cảm thấy vô lực. Trên mặt cũng lộ ra một nụ cười xinh đẹp lại tràn ngập thần thánh, làm tất cả những người ở đây càng thêm say mê.
"Hừ! Tiểu ngu ngốc nhà ngươi chỉ biết ăn vụng!" Hiên Viên Băng như một đạo ánh sáng vọt đến bên cạnh Diệp Lãng, gõ đầu hắn một cái.
"A..."
Lúc này sự nghiệp ăn vụng của Diệp Lãng còn chưa hoàn thành, vẫn đang trong thời gian "hành sự", bị Hiên Viên Băng gõ một cái liền ngây người ra, nhìn Hiên Viên Băng sững sờ một hồi. Hành vi động tác cùng biểu tình ngơ ngác của hắn đều bị người ta thu vào mắt làm người ta có điểm muốn bật cười, lắc đầu...
Bất quá ngay sau đó mọi người mói kịp phản ứng lại, vì sao Thánh Nữ Hiên Viên Băng lại tìm Diệp Lãng, hơn nữa làm ra động tác thân mật như vậy?
Đối với điều này họ chỉ có thể tiếp tục xem tiếp bởi không ai có thể cho bọn họ đáp án!
"Diệp Lãng, ngươi không được ăn, sao vẫn cứ ăn vụng vậy!!!" Chân Tiêu Yên có điểm tức giận, nàng đã quên nhưng chuyện khác, ví dụ như Hiên Viên Băng đã đến chẳng hạn...
Trong mắt nàng chỉ có Diệp Lãng là quan trọng nhất, những người khác có thể tạm thời bỏ qua!
"Hắc hắc, nhìn xem bầu trời có xanh không kìa!" Diệp Lãng nhanh chóng cắn cắn cái gì, sau đó nuốt xuống, chỉ vào bầu trời trong xanh nói, "Té!"
Mọi người té ngửa, ngươi muốn đánh lạc đề cũng không nên tìm cớ nhảm như vậy chứ!
Mà tựa hồ Diệp Lãng cũng không đặc biệt để ý đến việc Hiên Viên Băng xuất hiện, hắn cũng quen việc Hiên Viên Băng ở bên cạnh mình rồi tuy trong sự thật chưa từng có nhưng trong mơ thì nhiều nhiều lắm.
Lúc này mọi người có một loại cảm giác thật quái dị đó là Thánh Nữ trong mắt mình khi đứng bên cạnh Diệp Lãng liền trở thành một thiếu nữ thực bình thường, bị mấy người Diệp Lãng không nhìn tới.
Thoạt nhìn mấy người Diệp Lãng có hứng thú với mấy món đồ ăn kia hơn là Thánh Nữ thì phải!
Nói nhảm, ta cảm thấy hứng thú với nàng làm gì, chúng ta chỉ ước gì nàng cách chúng ta thật xa ra thì có! Nếu Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa biết ý tưởng của mọi người sẽ trực tiếp nói.
"Tiểu ngu ngốc!" Hiên Viên Băng nhìn Diệp Lãng, kéo một tay hắn qua, gắt gao nắm thật chặt, có lẽ như vậy mới giúp nàng cảm thấy chân thật, sợ rằng tất cả chỉ là mộng mà thôi!
Nàng sợ giấc mơ, đơn giản là nàng sợ tất cả chỉ là mơ, bất quá nàng lại thích giấc mơ bởi nó đưa Diệp Lãng đến cạnh mình!
Hiện tại trong lòng nàng có trăm mối ngổn ngang, không biết nói như thế nào, nàng chỉ biết cầm lấy tay Diệp Lãng không buông mà thôi!
Đối với việc này Diệp Lãng cũng không để ý mấy bởi Hiên Viên Băng chỉ nắm lấy tay trái của hắn, cũng không trở ngại đến việc ăn uống của hắn, về phần vì sao Hiên Viên Băng muốn nắm tay mình thì Diệp Lãng không thèm để ý, dù sao cũng không phải lần đầu.
Bất quá với tình huống này Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa lại có điểm khó chịu, cảm giác như Diệp Lãng bị Hiên Viên Băng cướp đi vậy, nếu không phải đêm qua nghe thấy Hiên Viên Băng nói chuyện thì có khi các nàng đã ném ma pháp về phía Hiên Viên Băng rồi, tuy các nàng cũng biết ma pháp của mình không có tác dụng gì với Hiên Viên Băng...
Ai bảo người ta là Thiên cấp cao thủ có Quang Minh Chi Tâm chứ.
"Hiên Viên Băng, vì sao vừa rồi ngươi lại đánh ta?" Diệp Lãng ăn một lúc sau mới trì độn hỏi.
"Ta đánh ngươi là vì ngươi không nhìn ta, chỉ biết ăn vụng thôi!" Hiên Viên Băng cũng rất thành thực, không giấu điếm suy nghĩ của mình, tuy ý tưởng này làm người ta cảm thấy thực dã man.
"À, như vậy à..." Diệp Lãng gật gật đầu, tựa hồ tiếp nhận lời giải thích này.
"Còn có, sáng nay sao ngươi không nói lời nào đã bước đi, hại ta tưởng vẫn còn nằm mơ ngươi có biết ta khó chịu chừng nào không!" Hiên Viên Băng nắm lấy tay Diệp Lãng, hung hăng cắn một cái.
"Ta kháo! Ra máu rồi! Đây không phải trong mơ sẽ đau à!" Diệp Lãng lập tức nhảy lên, sau đó chuẩn bị trị liệu cho mình, bất quá tựa hồ không cần hắn phải lo lắng.
Hiên Viên Băng lại kéo tay hắn về, sau đó rất ôn nhu dùng Quang Minh ma pháp trị liệu.
Cảnh này làm người ta cảm thấy như không phải nàng gây ra vết thương vậy bởi thoạt nhìn nàng rất đau lòng!
Mà lúc này tạm không nói đến sự phẫn nộ của Diệp Lam Vũ tam nữ, biểu tình những người khác cũng rất thú vị, đều trợn mắt há hốc mồm, thoạt nhìn như bị điều gì kích thích vậy. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Thần kinh họ chết lặng rồi cũng không chịu nổi sự kích thích này, Thánh Nữ lại chữa thương cho tên bại gia tử Diệp gia kia, hơn nữa hình như rất đau lòng thì phải, rất rõ ràng, quan hệ của họ không bình thượng!
Đương nhiên lúc này tựa hồ không ai quản đến việc Diệp Lãng bị Hiên Viên Băng cắn, động tác này tựa hồ bị xem nhẹ!
Không xem nhẹ thì làm sao giờ? Động tác này quả thật rất thân mật, càng làm người ta khó tin thêm.
"Xem ra đồn đãi về Thánh Nữ và Công tử là thật!" Trong lòng người của Thánh Thành thầm nghĩ, rất khó nói lên cảm giác lúc này của họ, vốn hẳn là nên phản đối chuyện này nhưng tựa hồ bọn hắn lại không muốn phản đối rất mâu thuẫn!
Bọn họ đều nhìn giữa sân, cảm thấy chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên, tốt nhất là cứ kệ họ đi, cứ để nữ thần quyết định vận mệnh của họ!
"Nói!! vì sao lúc sáng bỏ lại ta mà đi!" Hiên Viên Băng lại một lần nữa hỏi- nàng rất để ý, phi thường để ý việc này.