Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 319: Xếp hàng (1)




Hỏi vì sao Chân Tiểu Yên không đề tỉnh Diệp Lãng à? Là vì nàng cho rằng Diệp Lãng cũng muốn xếp hàng một chút.

Đương nhiên, có lẽ dù Diệp Lãng có biết cũng sẽ xếp hàng, tựa như lời hắn đang nói vậy, đó cũng là một lạc thú...

"Lạc thú? Diệp Lãng, đầu óc của ngươi có bình thường không vậy, cái này mà gọi là lạc thú à, trên đầu thì nắng chói chang, lại còn đứng phơi nắng hơn một giờ nữa, chắc ta sẽ bị đen như A Nhĩ Ôn quá!" Chân Tiểu Yên một bên lấy tay che nắng, nhìn mặt trời trên cao, hai con mắt xinh đẹp dưới sự kích thích của nắng nóng híp lại thành một khe.

"Ngươi muốn biến thành như A Nhĩ Ôn rất khó! Thể chất của ngươi ta không biết à, chỉ bằng chút nắng này chắc chắn sẽ không biến đen! Nếu ngươi sợ thì cứ dùng mũ chắn đi, miễn cho cứ kêu ca sợ biến thành như A Nhĩ Ôn!" Diệp Lãng lấy ra một cái mũ rất đáng yêu đội lên đầu Chân Tiểu Yên, đây là thứ thuộc loại "vô ích" gì đó mà không ai lấy đi cả.

May mà lúc này A Nhĩ Ôn không ở đây, nếu có thì chắc nàng sẽ rất bi thương, nàng lại bị hai người lấy ra làm ví dụ.

"Mũ gì thế này, ý, xinh quá! Ta thích..." Chân Tiểu Yên lấy cái mũ xuống, vốn đang nói Diệp Lãng vì sao không nói trước một tiếng mà đã đội bậy mũ lên đầu mình, nhưng sau khi thấy mũ thì hai mắt nàng liền sáng lên!

Theo ánh mắt nàng có thể thấy được trình độ đáng yêu của cái mũ, vốn Chân Tiểu Yên chỉ thích ăn, không thích ăn mặc mấy, nàng có một lực miễn dịch nhất định với nhưng thứ như thế này.

Mà cái mũ này tựa hồ cũng thực thích hợp với Chân Tiểu Yên, tạo hình như một con chim nhỏ, vòng che đầu tròn tròn to to, rất đáng yêu.

"Diệp Lãng..." Hai mắt Chân Tiểu Yên lóe lóe sáng lên, nhìn Diệp Lãng, bộ dạng như khẩn cầu.

Diệp Lãng nhìn thấy Chân Tiểu Yên như vậy liền khoát tay nói: "Cái này tặng cho ngươi đấy, vốn đưa cho ngươi mà- chim nhỏ này cũng gần gần với bộ ngực của ngươi rồi..."

Chân Tiểu Yên nhất thời trầm mặc, trên mặt đỏ ừng, thầm khí trong lòng sao lại gần giống được, của ta rõ ràng là hai mà, còn nữa, sao ngươi vẫn còn nhớ ngực của ta.

Chân Tiểu Yên cũng không nói ra, đơn giản là nàng không muốn phát sinh cãi vả với Diệp Lãng ở chuyện này, ít nhất là dưới công chúng như vậy!

Loại chuyện này sao có thể nói trước công chúng được?

May mà không ai chú ý đến, nếu không mắc cỡ chết đi được!

Bất quá tựa hồ hết thảy cũng không trọng yếu với Chân Tiểu Yên, nàng càng để ý là Diệp Lãng nhớ đến mình, chuẩn bị lễ vật cho mình. Tuy rằng hắn cũng quên đưa ra, nhưng tối thiểu cũng chứng minh hắn từng nhớ tới còn gì.

"Coi như ngươi có lương tâm, còn nhớ tặng lễ vật cho ta đấy, không uổng công ta làm đồ ăn cho ngươi!" Chân Tiểu Yên có chút ngọt trong lòng nói cũng đội mũ lên đầu, làm dáng trước mặt Diệp Lãng một chút.

"Đương nhiên! Ta là người tốt rất có lương tâm mà!" Diệp Lãng rất hưởng thụ nói.

"Vậy ngươi nói xem sao ngươi lại nghĩ đến ta?" Chẩn Tiểu Yên thuận miệng hỏi nhưng rất nhanh nàng liền hối hận khi hỏi câu này, trước khi Diệp Lãng trả lời nàng đã hối hận rồi bởi nàng tin rằng câu trả lời của Diệp Lãng sẽ làm nàng rất bi thương!

"Lúc đó ta tùy tiện trả tiền, tùy tiện mua cái này xong thì nhớ đến ngươi!" Diệp Lãng cười nói nụ cười vô cùng sáng sủa.

Người bình thường mua đồ sẽ nhớ đến ai mới quyết định mua, mà Diệp Lãng thì hoàn toàn khác, hắn mua một đống, sau đó có khi nhìn kĩ mới nghĩ xem sẽ đưa cho ai làm quà.

"Ta biết mà..." Chân Tiểu Yên nhỏ giọng nói thầm một câu, cũng không nói gì nữa bởi nàng biết nói gì cũng vô dụng.

Ít nhất như vậy vẫn có thể chứng minh hắn có nhớ mình một chút...

Hai người tiếp tục xếp hàng, theo đoàn người nhích từng chút một về phía trước, thật sự quá nhiều người, Diệp Lãng đợi hơn hai giờ mới đến được phía trước.

Mà phía sau Diệp Lãng thì lại càng khủng bố hơn, phỏng chừng bốn năm giờ sau cũng không vào được nữa là!

Điều này làm cho Chân Tiểu Yên cảm thấy có chút may mắn, mình coi như đến sớm rồi, nếu muộn hơn một chút thì càng lâu hơn nữa...

Đây là sơ kỳ khi Thánh Thành vừa mở ra, nhiều người tiến vào mới có tình huống như vậy, cũng làm Thánh Thành chuẩn bị không kịp, họ không ngờ giáo đồ hành hương lại náo nhiệt đến vậy.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng thấy đúng thôi lần gần nhất Thánh Thành mở ra đã là mấy trăm năm trước, cơ hội này quả thật là trăm năm có một, hiển nhiên rất nhiều người muốn đến tham gia đợt náo nhiệt này.

Ngay khi Diệp Lãng sắp tới, khoảng cách còn mấy chục thước, vài thanh niên nam nữ thoạt nhìn rất cao ngạo đi đến bên cạnh Diệp Lãng, nhìn Diệp Lãng và Chân Tiểu Yên một chút, sau đó rất khinh thường ngẩng cao đầu lên.

Lúc này quần áo Diệp Lãng tương đối tùy ý, không giống như lúc trước toàn mặc cẩm y hoa phục. Y phục của hắn đã hiến hết cho nhưng người chịu khổ, quần áo lúc này trên người hắn toàn là sau này có người khác làm lại.

Tuy rằng cái này cũng tốt, nhưng so với ăn mặc trước đây của Diệp lãng thì vẫn có chênh lệch rất lớn, nói đơn giản hơn, cái này với quý tộc phú hào mà nói là có điều bình thường, thậm chí có chút kém cỏi.

Mà gần đây Diệp Lãng vẫn vội vội vàng vàng, hơn nữa thật sự hắn cũng không có đua đòi ăn mặc gì, trước kia mặc hàng cao cấp đều vì hắn phải bại gia mới đi mặc thứ tốt nhất chứ không phải hắn phải mặc thứ tốt nhất mới được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Cũng vì vậy mà hắn bị người khinh thường, mà Chân Tiểu Yên lại là quý tộc bình thường, chênh lệch rõ ràng hơn nữa so với mấy thanh niên nam nữ này.

Bởi vậy họ nhận được sự khinh bỉ của mấy nam nữ quý tộc cao cấp này.

Có điều gần đó có rất nhiều người kém hơn Diệp Lãng, cũng không biết là mấy nam nữ này tùy ý khinh thường và khinh bỉ hay là vì bộ dạng Diệp Lãng rất đẹp trai nên làm người ta đố kỵ nữa!

Đương nhiên, lý do sau là tự Diệp Lãng nghĩ ra.

Dù sao cũng không biết vì sao Diệp Lãng thực may mắn trúng thưởng, vài cái nam nữ này cắm phía trước đội ngũ Diệp Lãng, rất rõ ràng, họ muốn lợi dụng thân phận cao quý của mình để hưởng một ít đặc quyền.

"Hừ!"

Trong đó có một cái nữ còn rất khinh thường nhìn Chân Tiểu Yên so sánh một chút, cũng một chút mà thôi mà nàng lại không dám nhìn tiểu Nhị phía sau Chân Tiểu Yên bởi như vậy sẽ làm nàng thực tự ti.

Có điều, nàng càng so sánh với Chân Tiểu Yên lại càng phát hiện cũng làm nàng tự ti thêm!

Tuy chất liệu quẩn áo của Chân Tiểu Yên có điều bình thường một chút, nhưng cách ăn mặc của nàng lại có một cái hương vị khác, đây là thứ độc hữu của nàng, là một loại khí chất của nữ nhân, càng xem càng thấy thoải mái.

Tuy không phải loại hình vinh hoa phú quý nhưng rất thanh tú động lòng người, làm người ta cảm thấy mê muội!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv