Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 250: Ngân sắc song thương (2)




"Giống như cái gì?" Tạp Toa hỏi,

"Không có gì, đúng rồi, Ái Đức Hoa của ngươi đàu? Nếu hắn còn không hiện thân thì làm sao đây?" Cô gái kia tựa hồ không muốn nhiều lời ở đề tài này, thực nhanh chóng quay về chính đề.

"Ta cũng không biết, hắn nói hắn sẽ đến, có khi nào hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Nếu không nhất định hắn sẽ không thất ước." Tạp Toa có chút lo lắng nói.

"Yên tâm, nhìn Ái Đức Hoa không giống như là đoản mệnh quỷ, hẳn sẽ không xui xẻo như vậy đâu." Cô gái tùy tiện vỗ đầu Tạp Toa một chút, tỏ vẻ an ủi, đây cũng là phương thức an ủi của nàng.

"Hv vọng như thế!" Tạp Toa cười cười nói.

"Chúng ta xem tiếp đi, xem đám nam nhân này đấu chết đi sống lại vì ngươi cũng có chút ý tứ đấy, bất quá, bọn họ không biết ngươi lại không tuyển bất cứ ai trong bọn họ, cho dù bọn họ sống chết theo đuổi cũng vậy." Ánh mắt cô gái lại chuyển về giữa sân, đặt trên người Diệp Lãng.

Không chỉ vì bộ dạng Diệp Lãng rất giống người nào đó trong lòng nàng, còn có vì lúc này Diệp Lãng đã là trung tâm của sự kiện, không nhìn hắn thì nhìn ai?

"Văn Tư Khắc, nhân cấp bất giai Vũ Giả, thuộc tính Phong, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn." Một thiếu niên công tử rất có phong độ đi về phía Diệp Lãng, thi lễ với Diệp Lãng, sau đó rút kiếm tự báo thực lực.

"Bất giai Vũ Già? Thật sự không thể tưởng được, trong đồng lứa thậm chí có cao thủ như vậy, xem ra Văn Tư Khắc này tiền đồ vô lượng a."

Đối với việc bất giai Vũ Giả xuất hiện làm tất cả người ở đây đều kinh ngạc đôi chút, mặc dù trong đám thiếu niên quý tộc này, lục giai thất giai đâu đâu cũng có, nhưng bất giai lại thuộc hàng hiếm.

Tuy rằng chỉ kém một bậc, nhưng thực lực lại không phải có thể dùng con số để nói.

"Đánh nhau còn nói thực lực của mình cho người khác biết, thực đúng là ngu ngốc." Khi mọi người chờ Diệp Lãng đáp lời, lại không nghĩ tới lại chờ được một câu nói khinh thường như vậy.

"…"

"Vì mặt mũi sự ngu ngốc của ngươi, ta cho ngươi ra chiêu trước đấy!" Diệp Lãng cười cười nói với bất giai Vũ Giả Văn Tư Khắc kia, giống như không chút để ý. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Chẳng lẽ, hắn có thực lực ngoài bất giai rồi nên mới không sợ hãi gì?

" Vậy thì ta sẽ không khách khí." Văn Tư Khắc cũng không khách khí với Diệp Lãng, đạo lý chiếm tiên cơ này hắn vẫn hiểu rất rõ, biết khi chiến đấu nhất định phải tiên phát chế nhân.

Văn Tư Khắc huy kiếm, kiếm mang theo quang mang nhàn nhạt, một đạo phong nhận có thể nhìn thấy bằng mắt thường xuất hiện giữa không trung, bay về phía Diệp Lãng.

Trước tiên dùng đấu khí kỹ thử hư thật của địch nhân đôi khi rất quan trọng, bởi vì như vậy không cần phải tiếp cận địch nhân, có thể hạ thấp sự ngoài ý muốn đến cực điểm.

Khi đấu khí bay về phía Diệp Lãng, hắn xoay người một cái, rất hoa lệ tránh khỏi đạo phong nhận kia.

Mà sau khi nó lướt qua bên người Diệp Lãng, rất nhanh đánh lên ngọn đèn ở phía sau, kết quả chẻ ngọn đèn làm hai.

Điều này làm mọi người hít một hơi lạnh, xem ra dù là Phơng Hệ đấu khí kỹ trụ cột nhất này cũng không thể để trúng vào người được, nếu không cũng khó mà giữ được cái mạng nhỏ, mà không chỉ Phong Hệ, những hệ khác cũng vậy.

Nhưng người thi triển được kỹ năng cao cấp cũng không tính là cao thủ chân chính, cao thủ chân chính hẳn là sẽ phát huy kỹ năng bình thường ra hiệu quả không bình thường.

"May mà thân thủ của ta coi như được." Diệp Lãng vỗ vỗ lồng ngực của mình, tựa hồ có điểm nghĩ mà sợ, có điều trong mắt mọi người lại giống như hắn đang đùa giỡn đối thủ.

Văn Tư Khắc nhíu mày, sau đó tiếp tục sử dụng chiêu đó, đơn giản là vì động tác vừa rồi của Diệp Lãng không có một tia đấu khí, làm hắn không nhìn ra được hư thật.

"Còn à, ta nhảy…"

Diệp Lãng như đang chơi đùa, nhảy tới nhảy lui tránh né Phong Nhận, lại không một cái có thể đánh trúng, mà hắn tựa hồ chơi đùa rất vui vẻ.

Thậm chí hắn còn sơ hở để lộ hậu tâm ra cho Văn Tư Khắc.

"Xem chiêu." Dưới tình huống như vậy, Văn Tư Khắc tự nhiên sẽ bắt được cái sơ hở này, lấy tốc độ nhanh nhất đến gần Diệp Lãng, mắt thấy sắp tiếp cận Diệp Lãng, sắp chế phục được hắn rồi…

Ý, đây là cái gì?

Văn Tư Khắc đột nhiên phát hiện dưới chân của mình có một vật gì đó, tròn tròn, dẹp dẹp, giống như một cái dĩa sắt vậy, tựa hồ Diệp Lãng vừa thừa dịp thả xuống.

Mà bây giờ hắn lại vừa hay dẫm phải.

Dĩa sắt phát ra quang mang thần bí, hiện ra một cái luyện kim trận cực kỳ phức tạp…

Không tốt, cái này nhất định là luyện kim bom.

"Oanh!"

Khi Văn Tư Khắc phát hiện vấn đề đã không kịp rồi hắn vẫn bị nổ trúng, bất quá may mà hắn là một cao thủ, có thể tránh đi yếu hại có điều vẫn bị một ít thương tích ngoài da.

Nhưng mà hiệu quả bom của Diệp Lãng lại không đơn giản như vậy, khi Văn Tư Khắc bị tạc bay ra ngoài trong nhất thời thân thể không thể tự chủ.

"Hắc hắc…" Diệp Lãng nỡ nụ cười, lấy ra luyện kim đại pháo của hắn, phóng một phát vào Văn Tư Khắc.

"Dựa vào, lần này thực mất mặt…" Văn Tư Khắc nhìn luyện kim đại pháo đã sáng sáng lên, nói một câu như vậy, sau đó bị một phát pháo oanh bay, bất tỉnh nhân sự.

"Thu phục một tên." Diệp Lãng cầm luyện kim đại pháo kia, thực không thèm để ý nói. Mà lúc này, người chung quanh cũng đã trợn mắt há hốc mồm, nhìn Diệp Lãng thật lâu không nói nên lời.

Khi nhìn thấy Diệp Lãng lấy ra luyện kim đại pháo, mọi người cũng đã bắt đầu ngẩn người rồi thẩm nghĩ trong lòng không biết đây là thứ gì, là dạng vũ khí như thế nào.

Kết quả, khi nhìn thấy uy lực của luyện kim đại pháo này, bọn họ càng thêm ngây người.

Một cái bát giai cao thủ lại bị xử lý dễ dàng như vậy, cái này quả thật làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn, trước đó không ai sẽ nghĩ đến kết quả như vậy.

Bất quá, cũng không ai cảm thấy Diệp Lãng rất mạnh, chỉ cảm thấy hắn càng thêm đê tiện.

Luyện kim bom vừa rồi, còn có luyện kim đại pháo đều là công kích xuất kỳ bất ý, làm người ta khó lòng phòng bị, nếu trước đó Văn Tư Khắc biết thì chiến quả chắc đã hoàn toàn khác rồi.

"Đê tiện, ngươi lại sử dụng luyện kim vũ khí."

Sau khi kịp phản ứng, tất cả mọi người tiến hành công khai lên án Diệp Lãng, trong đó có cả cô gái Phi Phi, nàng nhìn thấy khuôn mặt Diệp Lãng đã cảm thấy khó chịu rồi có xúc động muốn đánh người.

Đối với những lời lên án này, Diệp Lãng thực bình tĩnh, nói một câu làm mọi người câm họng, không còn dị nghị gì với luyện kim vũ khí nữa —

"Nói nhảm, ta là một luyện kim thuật sĩ, ta không dùng luyện kim vũ khí thì dùng cái gì?"

"…"

Tất cả mọi người im lặng, nếu lời Diệp Lãng là thật thì quả thật không có vấn đề, luyện kim thuật sĩ đương nhiên dùng luyện kim vũ khí rồi, bọn họ không am hiểu vũ kỹ ma pháp, bọn họ chỉ am hiểu luyện kim thuật của chính bọn họ.

Có điều, người trước mặt này thật sự là một luyện kim thuật sĩ sao? Đối với điều này, mọi người đều tỏ vẻ hoài nghi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv