Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 154: Sát thủ (1)




"Vậy là tốt rồi, đợi tên Lãnh Huyết Ngũ kia đi rồi các ngươi làm ngay đấy."

"Sao ta cảm thấy chúng ta bị tiểu tử nhà ngươi trêu đùa?" Mọi người có một loại cảm giác như mình bị lừa vậy, bất quá nhìn Diệp Lãng lại cảm thấy không phải.

Đầu tiên đưa ra một chuyện không có khả năng, sau đó lại đưa ra một việc khó nhưng vẫn có thể làm được, cái này tựa hồ là một sách lược! Nếu ngay từ đầu Diệp Lãng trực tiếp yêu cầu tay gấu kho tàu vân vân thì khẳng định bọn họ sẽ cự tuyệt, nhưng bây giờ bọn họ lại cảm thấy vui mừng quá đỗi mà đáp ứng.

Quả nhiên là phải ra giá trên trời, như vậy khi trả giá xuống mới bán giá cao được!

Chờ, chờ Lãnh Huyết Ngũ đi ra, tất cả mọi người đều cho rằng hẳn là rất nhanh, kết quả phát hiện không phải như vậy, lần này Lãnh Huyết Ngũ không giống bình thường, thời gian dần dần trôi qua nhưng vẫn chưa có dấu hiệu đi ra!

"Sao còn chưa ra, ta sắp chết đói rồi đây!" Diệp Lãng có chút không nhịn nổi, hắn mới mặc kệ người ở trong là ai, cho dù là lão tặc thiên xuống đây cũng phải đứng qua một bên cho ta.

Dân dĩ thực vi thiên!

"Cái gì! Phất Lan Khắc, ngươi chờ một chút!"

Khi mọi người kịp phản ứng thì Diệp lãng đã ở cửa phòng bếp rồi, mở cửa đi vào, lúc này đã không ai dám đi ngăn trở nữa.

Cho dù Diệp Lãng chưa đến cửa bếp thì chưa chắc những người này sẽ mạo hiểm đi ngăn cản bởi dù sao quan hệ của bọn họ với hắn cũng chưa tốt tới mức như vậy, chỉ là quen biết bình thường mà thôi, còn chưa quen đến trình độ kia.

Mà đối với bọn hắn, quanh phòng bếp ba thước là mảnh đất rất nguy hiểm, tùy thời có thể mất mạng.

Lúc này có người cảm thấy kỳ quái, vừa rồi sao Diệp Lãng lại đi nhanh như vậy, giống như chỉ trong nháy mắt liền đến rồi.

Chẳng lẽ là mình ngẩn người lâu lắm nên không chú ý đến hắn sao?

"A? Thơm quá!" Diệp Lãng vừa mở cửa liền nghe một mùi thơm xộc vào mũi làm bụng hắn đã đói giờ càng đói hơn, nước miếng bắt đầu chảy ròng ròng.

"?!" Trong phòng bếp, một người đang trông lửa, nhìn thấy Diệp Lãng đột nhiên xuất hiện làm hắn cảm thấy rất ngoài ý muốn, hắn tuyệt đối không nghĩ tới sẽ có người đi vào đây.

Mà người này cũng là một người duy nhất trong phòng bếp, tuy phòng bếp lớn nhưng có thể nhìn là hiểu ngay, vì thế, trên lý luận, người này hẳn là Lãnh Huyết Ngũ!

"Oa oa, đây là cái gì? Ta có thể ăn không? Ngươi không nói gì có nghĩa là được." Diệp Lãng cũng mặc kệ người này có phải là Lãnh Huyết Ngũ hay không, hắn chỉ nhìn thức ăn trên bàn mà thôi.

Một bàn thức ăn tinh xảo kia thoạt nhìn rất ngon, làm cho Diệp Lãng hoàn toàn mặc kệ sự tồn tại của người này, càng mặc kệ những đồ ăn này là thứ gì!

Đừng quên, ở đây chỉ có một mình Lãnh Huyết Ngũ, dựa theo hiểu biết của mọi người với Lãnh Huyết Ngũ, đồ ăn này nhất định có vấn đề, nhất định là công cụ mà hắn dùng để giết người.

Có mấy lần hắn lợi dụng mỹ thực hấp dẫn người, mà trong đám mỹ thực này có độc dược của Lãnh Huyết Thập Tam, một loại độc dược không ai có thể giải được.

Nói đơn giản hơn, bàn mỹ thực này rất có thể là công cụ hắn dùng để giết người!

Tất cả mọi người ở đây, không ai dám ăn mấy thứ này, cho dù là Lãnh Huyết Nhất cũng vậy, hắn không dám ăn thứ mà Lãnh Huyết Nhất làm, cho dù Lãnh Huyết Nhất nói không có độc hắn cũng chưa chắc dám ăn.

Ở đây chắc cũng chỉ có mình Diệp Lãng mới dám ăn, không cần suy nghĩ hậu quả, mà nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng không cần để ý làm gì vì hắn là bách độc bất xâm, sự hiểu biết của hắn với độc dược quả thật không kém ai cả.

Trên thực tế, Diệp Lãng căn bản không suy nghĩ gì, trực tiếp ăn trước rồi tính sau.

"Ừ, mùi vị không tệ, tuy kém hơn mụ béo một chút nhưng cũng có thể xem như mỹ vị nhân gian!" DIệp Lãng vừa ăn vừa khen.

Mà lúc này Lãnh Huyết Ngũ nhìn mặt Diệp Lãng cũng đã "ngu ra", tựa hồ hắn chưa từng nghĩ qua có người lớn mật như vậy, dám đi vào đây, còn ăn những thứ trên bàn nữa.

"Ngươi là ai?!" Lãnh Huyết Ngũ nhìn Diệp Lãng hỏi, ngữ khí rất băng lãnh, băng lãnh làm người ta cảm thấy lạnh thấu xương!

Đây là một loại sát khí sẽ làm người ta cảm thấy sợ hãi, tràn ngập tử vong!

Nhưng Diệp Lãng lại không có cảm giác gì cả!

"Ta gọi là... bọn họ gọi ta là Phất Lan Khắc, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy." Diệp Lãng đáp.

"Phất Lan Khắc? Vì sao ta chưa từng nghe qua?" Lãnh Huyết Ngũ cố gắng nghĩ nghĩ một chút, nhưng kiểu gì cũng không nghĩ ra được: "Quên đi, hẳn là ngươi mới tới nên không biết ta là ai mới to gan như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Nguyên bản Lãnh Huyết Ngũ muốn buông tha Diệp Lãng vì người không biết không có tội, nhưng không nghĩ tới...

"Ta biết ngươi là ai, ngươi là Lãnh Huyết Ngũ, bọn họ đều nói ngươi ở trong này, vốn có ngươi ở trong ta cũng không vào đâu, chẳng qua bụng của ta đói quá. Những món này đều là ngươi nấu sao, thật không nghĩ tới ngươi có tài như vậy, sau này ta có thể đi theo ăn cơm của ngươi không?" Diệp Lãng vừa ăn vừa nói, không có chút sợ hãi nào.

"Lá gan của ngươi rất lớn!" Lãnh Huyết Ngũ lạnh lùng nói.

"Ta không biết lá gan của ta lớn hay không nhưng người khác đều bảo ta ngốc, không biết sợ cái gì cả." Diệp Lãng cười nói, tựa hồ lấy ngốc làm vinh quang.

Lãnh Huyết Ngũ ngây người một hồi, nhìn Diệp Lãng nói: "Ngươi quả thật rất ngốc, sao ngươi lại đến đây?"

Trong Lãnh Huyết Tổ lại xuất hiện một người như Diệp Lãng làm Lãnh Huyết Ngũ cảm thấy rất kỳ quái, đây không phải là làm cho mọi người nguy hiểm sao, sau khi Diệp Lãng ra ngoài còn không giũ sạch bí mật ở đây ra à?

"Lãnh Huyết Thập Tam mang ta đến, hắn nói phải nghiên cứu thể chất của ta." Diệp Lãng đáp, không có chút giấu diếm gì.

"À, hóa ra là như vậy, thể chất của ngươi có gì đặc biệt?" Lãnh Huyết Ngũ vô tình hỏi, hắn biết người như Diệp Lãng ở trong tay Lãnh Huyết Thập Tam không biết bao nhiêu nên cũng không cảm thấy kỳ quái. Mà hắn vẻn vẹn chỉ là thuận tiện hỏi mà thôi, biết hay không cũng không quan trọng.

"Không có gì đặc biệt a, chỉ là bách độc bất xâm, còn có một thể chất vô thuộc tính mà thôi." Diệp Lãng vẫn ăn thức ăn, thuận miệng trả lời, nếu có người nhìn thấy Lãnh Huyết Ngũ nhàn thoại với hắn chắc sẽ rớt cằm xuống đất quá.

Lãnh Huyết Ngũ a, đây là một sát thủ lãnh huyết được cả Lãnh Huyết Tổ công nhận lại đi tán gẫu với một tiểu tử, có thể tưởng tượng ra tình huống này lạ đến dường nào!

"Cái gì?! Ngươi vừa nói cái gì?" Sau khi Lãnh Huyết Ngũ nghe thấy lời Diệp Lãng nói có chút giật mình kinh hô, đây là biểu tình rất ít khi xuất hiện trên mặt hắn, vẻ mặt của hắn trên cơ bản chỉ là hai chữ - băng lãnh!

Mà hắn lộ ra biểu tình như vậy có thể chứng minh lời Diệp Lãng nói làm hắn ngoài ý muốn đến mức nào.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv