Tôn gia lần này ra tay với Yến gia, thời điểm quá mức trùng hợp, ngay lúc Yến gia vừa mới đổi chủ không bao lâu, lúc trước lại tổn thất một đống hàng hóa lớn, chính là thời điểm trong ngoài đều gặp khó, nhìn thế nào cũng thấy có mùi âm mưu.
Lúc trước phụ thân của Yến Tử đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, thương đội của Yến gia lại gặp tập kích, có lẽ mọi chuyện đều có chút liên quan đến Tôn gia này.
"Thật sự là họa vô đơn chí!" Thiết Kiên nhịn không được thở dài một tiếng.
Ngoài ra, tên luyện kiếm sư kia của Tôn gia xem ra cũng không phải loại dễ ăn, nếu không phải như vậy, Trần Quang đại sư há lại nóng lòng luyện chế thượng phẩm pháp kiếm.
Hôm nay Trần Quang đại sư bị thương, Yến gia lần này sợ là thật lành ít dữ nhiều.
Vừa nghĩ tới lúc mới gặp gỡ Yến Tử, khi đó nàng mặc một bộ đồ màu trắng mỉm cười dịu dàng, trong lòng Thiết Kiên bất giác có chút không nỡ.
"Thượng phẩm pháp kiếm. . . Không bằng ta làm thử xem a. . ."
Hắn lẩm bẩm tự nói một tiếng, trong đôi mắt phát ra một vòng sáng rực rỡ.
. . .
Ban đêm.
Trên tiểu lâu ở hậu viện của Kiếm Phô, mặt Trần Quang trắng bệch, trên người khoác một chiếc áo khoác trắng như tuyết, dựa vào lan can nhìn về vầng trăng tròn trên bầu trời bao la, trong mắt hiện lên đầy vẻ sầu lo.
"Sư phụ, người nên sớm nghỉ ngơi a. . ." Ở sau lưng, Diêu Bân hơi lo lắng nói.
Trần Quang nghe vậy, chậm rãi thu hồi ánh mắt, khóe mắt tựa hồ khẽ liếc về tiền viện của Hiết Sơn đại điện, còn có một vài ngọn đuốc đang cháy rực, hơi sững sờ, rồi không để ý nữa, đem ánh mắt dời về trong phòng.
Hắn nhìn người đệ tử đã đi theo mình hơn 5 năm, ánh mắt lóe lên, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Thiên tư đúng là vẫn còn kém, tới tận bây giờ cũng chỉ có thể miễn cường luyện chế hạ phẩm pháp kiếm mà thôi, hơn nữa xác xuất thành công thấp đến đáng thương.
Trần Quang mặc dù không nói rõ điều gì, Diêu Bân vẫn từ sâu trong đáy mắt của sư phụ mình, thấy được một tia thất vọng, trong lòng có chút căng thẳng, nhịn không được nảy sinh cảm giác bi thương.
Giờ phút này, trong điện thờ phụ của Hiết Sơn đại điện, đang có trận trận thanh âm búa rèn không ngừng vang lên.
Giờ phút này trong tay thuận của Thiết Kiên đang cầm một cây búa rèn sắt màu đen, một tầng quang mang đỏ đậm bao bọc phía trên cây búa, không ngừng dùng búa nện xuống cái đe sắt, làm bắn tung tóe cả mảng lớn hoả tinh. Mà ở phía trên cái đe sắt, một khối kiếm phôi dài mảnh đã từ từ thành hình.
Ước chừng sau chừng nửa khắc*, chỉ nghe "Xoẹt" vang một tiếng.
*nửa khắc=1 giờ 10 phút
Bên cạnh cái đe sắt một thùng gỗ đựng đầy dịch thể màu đỏ đậm, liên tục tỏa ra luồng khí màu trắng.
Trong tay Thiết Kiên cầm lấy một thanh kiếm phôi dài đến 3 thước màu đỏ sậm, từ từ nhấc nó ra khỏi thùng gỗ.
Dịch thủy dính trên kiếm phôi nhanh chóng bốc hơi, hóa thành những làn hơi trắng rồi biến mất không thấy gì nữa.
Hắn tự tay lau lau mồ hôi trên trán, trở lại ngồi bên bàn tròn, đặt kiếm phôi nằm ngang trên đầu gối, từ trên bàn cầm lấy một thanh đao khắc Khai Linh mới tinh, bắt đầu khắc hoạ trên kiếm phôi.
Theo động tác tay không ngừng biến hóa, hào quang của tinh thạch đỏ sậm trên chuôi thanh đao khắc nhanh chóng trở nên ảm đạm. Cũng tương ứng theo đó, kiếm phôi màu đỏ sậm tức thì từng điểm một, hiện ra một đường hoa văn hỏa diễm tương đối phức tạp.
Hoa văn này tên là "Diễm Linh phù văn", là một loại phù văn tam cấp phẩm chất tương đối cao, so với "Lưu Hỏa phù văn" lúc trước Thiết Kiên từng khắc hoạ cao hơn hẳn một bậc, đương nhiên cũng khó khắc phức tạp hơn gấp mấy lần.
Vẻ mặt Thiết Kiên chăm chú, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điểm khắc phù, động tác trên tay cực kỳ ổn định, gần như ngay cả nửa điểm dư thừa run rẩy cũng không có.
Nhưng ngay vào lúc đã minh khắc được một nửa đường hoa văn hỏa diễm, đột nhiên quang mang sáng ngời, trở nên vô cùng nóng bỏng.
Chỉ nghe "Bùm" một tiếng vang dội.
Đạo Phù văn trên kiếm phôi đột nhiên nổ tung, thanh âm mặc dù không lớn, lực lượng trùng kích từ trong tuôn ra lại rất mạnh.
Thiết Kiên thầm nghĩ một tiếng "không tốt", trên người nhất thời sáng lên một tầng quang mang đỏ đậm.
Linh quang hộ thể của hắn vừa mới phóng thích, cỗ lực lượng khổng lồ cũng đã trùng kích đến, đánh mạnh lên cơ thể của hắn, cả người bay ra ngoài, đập bốp bốp lên trên đống than củi.
Còn thanh kiếm phôi này thì rớt xuống đất, phát ra một âm thanh thanh thúy, đứt gãy.
Thiết Kiên chịu đựng cơn đau kịch liệt khắp cơ thể, bò đứng dâỵ, xoay người nhặt thanh kiếm phôi đứt rời lên, tỉ mỉ tra xét.
Chợt nhìn lại, hắn phát hiện điểm đứt gãy trên kiếm phôi cũng không ngay ngắn, đường hoa văn đứt gãy chủ yếu là dọc theo Diễm Linh phù văn.
Cũng may đã tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng 8, nếu không bị giộng 1 phát này, chỉ sợ cũng rơi vào kết cục bị thương nặng. Thiết Kiên xoa nhẹ bộ ngực có chút khó chịu, cười khổ một tiếng. Giờ hắn mới giật mình hiểu được, vì sao lúc trước Trần Quang muốn rèn đúc kiếm phôi ngày càng tốt hơn, tìm kiếm lò rèn phẩm chất tốt nhất, nguyên lai chính để tiến hành một bước khắc phù Khai Linh này.
Chỉ có kiếm phôi đủ cứng cỏi bền bỉ đạt tới yêu cầu để rèn thượng phẩm pháp kiếm, mới có thể chịu đựng nổi khi minh khắc phù văn đẳng cấp cao, nếu không cho dù liên tục đổi kiếm phôi, Nguyên Thạch trên đao khắc Khai Linh cũng nhất định sẽ bạo nổ.
"Chẳng lẽ lại phải dựa vào Dị Hỏa đến gia tăng phẩm chất của kiếm phôi?" Thiết Kiên lẩm bẩm rồi lắc đầu, cái loại thống khổ kinh mạch thiêu cháy này, nếu không phải thực sự không có cách nào, hắn thật không muốn tùy tiện thử nghiệm.
"Tối nay xem ra là không thể tiếp tục, đợi đến đêm mai lại thử một lần. Thực sự không được. . ." Đem kiếm phôi đứt gãy đặt ở một bên, rảo bước đi tới cạnh giường, chậm rãi nằm xuống.
Sau lần đó, liên tục trong mấy đêm, bên trong điện thờ phụ, đều luân phiên vang lên tiếng nổ trầm muộn cùng tiếng hét thảm cố kìm nén.
Vào một buổi sáng sớm hơn nửa tháng sau, trên chân trời xa xa đã nổi lên màu trắng bạc*(hừng đông), trong sân Hiết Sơn đại điện, lại vang lên trận trận tiếng cười không kìm được.
Chỉ thấy ở giữa điện thờ phụ, Thiết Kiên mặt đầy mỏi mệt, ngồi liệt dưới chân tường, trong mắt tràn đầy niềm vui mừng.
Giờ phút này toàn thân hắn chảy mồ hôi ròng ròng, nhẹ nhàng xoa nắn ngón trỏ phải có chút ửng đỏ, liếc qua thứ vừa ném bỏ ở bên cạnh, một thanh Khai Linh khắc đao đã hỏng, chầm chậm đều chỉnh nhịp tinh đang đập loạn xạ.
Trải qua nhiều ngày không ngừng thử nghiệm, trải qua bao thất bại, sau khi lãng phí phần lớn tài liệu vừa thu thập, Thiết Kiên cuối cùng luyện chế được ba thanh trường kiếm mỏng manh hình dáng tương đồng, thuộc tính lại hoàn toàn bất đồng.
Trong đó một thanh - thân kiếm trong suốt như tuyết, lại lạnh như băng tinh, đặt ở nơi nào cũng sẽ có từng luồng từng luồng hàn khí tràn ra, một thanh kiếm khác thì đỏ rực như lửa, mặt ngoài mơ hồ có hỏa diễm bay lên, thanh cuối cùng thì thân kiếm xanh đậm, phía trên có thanh phong vờn quanh.
Chúng nó mặc dù thuộc tính hoàn toàn không giống nhau, nhưng để ở chung một chỗ lại cũng không hề có bất kỳ xung đột, trái lại hỗ trợ lẫn nhau, làm cho người ta có một loại cảm giác hợp thành một thể.
Nhìn pháp kiếm vừa được luyện chế thành, cho dù tâm trí Thiết Kiên kiên định, cũng không kìm nén được niềm vui trong lòng.
Hắn nhẹ nhàng đưa Pháp lực vào 3 thanh pháp kiếm, trong Thiên Điện dị tượng lập tức thay nhau xuất hiện. Trong đó những cơn lốc màu xanh đang gào thét, diễm hỏa màu hồng lập tức bộc phát, đã vậy trong lửa còn lóe ra nhiều vô số tinh thể óng ánh, chính là cực hàn chi băng mà thanh Băng Tinh Kiếm này tản mát ra.
Thiết Kiên dùng sức vung pháp kiếm trong tay về phía hư không, chỉ thấy diễm hỏa, hàn băng, gió cuốn, ba thứ luân phiên xuất hiện. Trong lúc nhất thời trong phòng kiếm khí tuỳ ý tung hoành, cắt chém trong không khí phát ra nhiều vô số tiếng rít bén nhọn, một mảnh thiên địa nho nhỏ này tựa hồ thì đều sắp bị cắt ra.
"Phanh!" một tiếng, toàn bộ Thiên Điện quanh quẩn lên một tiếng vang thật lớn, thật giống như hạn lôi* đánh vào mặt đất, khiến cho tấm Cách Âm phù ở giữa nóng lạnh đan xen tan thành tro bụi.
*hạn lôi: sét đánh giữa trời nắng
Mà Thiết Kiên cũng bị lực phản chấn này trực tiếp kích văng ra mấy bước, khóe miệng chảy 1 ngụm máu.
Thiết Kiên không lo ngược lại vui mừng.
Vì luyện chế ba thanh pháp kiếm này, tại thời điểm Thiết Kiên dung luyện tài liệu, vận dụng Dị Hỏa trong thể nội, loại bỏ toàn bộ tạp chất trong tài liệu. Sau khi thành phôi mỗi lần rèn, hắn đều lấy pháp lực bao bọc búa rèn, dung nhập Pháp lực bản thân, từng giọt từng giọt vào trong thân kiếm.
Bởi vậy, 3 thanh kiếm phôi pháp kiếm đều có được tính bền dẻo tuyệt hảo, cho nên thời điểm lựa chọn phù văn để minh khắc, Thiết Kiên liền trực tiếp lựa chọn bao gồm 3 loại phù văn phẩm chất cực cao trong đó có "Diễm Linh phù văn", luyện chế thành bộ ba "Tam Tài pháp kiếm".
Trong 3 thanh pháp kiếm, bất kỳ thanh nào, xách riêng ra ngoài đều là thượng phẩm pháp kiếm phẩm chất cực tốt, mà kết hợp lại với nhau, tức thì có thể thi triển Tam Tài kiếm trận, khiến cho uy lực đại tăng.
Nếu như người sử dụng kiếm có thể vận dụng hợp lý, thúc giục băng - hỏa - phong 3 loại thuộc tính đến mức tận cùng, thậm chí Thiết Kiên tin tưởng uy lực của nó rất có thể không thấp hơn cực phẩm pháp kiếm trong truyền thuyết.
Nhìn giữa khe cửa sổ đã có ánh nắng sớm chiếu vào, Thiết Kiên mới ngồi dậy.
Hắn lấy ra một vỏ kiếm làm bằng gỗ mun đã chuẩn bị sẵn, so với vỏ kiếm bình thường có vẻ dày hơn một chút, phía trên không có hoa văn trang trí, nhìn có phần chất phác tự nhiên.
Rồi sau đó, hắn đặt ba thanh kiếm kề lên nhau, tam trọng phù văn trên thân kiếm cùng lúc sáng lên, thân kiếm hoà hợp lại với nhau, hóa thành một thanh trường kiếm 3 màu có chút cổ quái.
Thiết Kiên trên dưới đánh giá một chút trường kiếm 3 màu, hài lòng nhẹ gật đầu, sau khi bỏ vào trong vỏ kiếm, giấu ở giường dưới giường của mình.
Rồi sau đó, hắn lại dọn sạch sẽ tro tàn bên trong lò than, lấy than củi tới che lại.
Sau khi cẩn thận rửa sạch hết những dấu vết khác, Thiết Kiên mới lết tấm thân mệt mỏi lên giường.
Không bao lâu, liền có một hồi tiếng ngáy đều đặn rất nhỏ, vang lên trong phòng.
Mấy đêm liên tiếp luyện kiếm, bất luận là thể lực, pháp lực, còn là tâm thần của Thiết Kiên đều đã tiêu hao cực lớn, giấc ngủ này kéo dài suốt một ngày một đêm. Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, phải vang lên một trận tiếng gõ cửa dồn dập, mới đánh thức hắn từ trong giấc ngủ.
Thiết Kiên xoa nhẹ đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, từ trên giường đứng dậy mở cửa phòng.
Chợt ánh mặt trời có phần chói mắt từ ngoài chiếu vào, hắn vô thức đưa lên tay che lại đôi mắt.
Nhìn ngược chiều ánh sáng, thì trông thấy Tiểu Toán Bàn đang đứng ở ngoài cửa, trên mặt hơi kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên là không ngờ hắn đến giờ này còn chưa chịu dậy.
"Sở đại ca, giờ là lúc nào rồi mà huynh vẫn ngủ được!"
"Ra là Tiểu Toán Bàn a, làm sao vậy? Lại có chuyện gì phát sinh sao?" Thiết Kiên mở miệng hỏi.
"Hôm nay chính là ngày Tôn gia khiêu chiến luyện kiếm, Thiết đại ca huynh quên rồi sao?" Tiểu Toán Bàn yếu ớt hỏi.
Thiết Kiên lập tức giật mình một cái, nhất thời hoàn toàn thanh tỉnh.
"Sao, giờ phải lên đường sao?" Hắn mở miệng hỏi.
"Ừ, tiểu thư đi tiểu lâu bên kia đón Trần Quang đại sư, bảo muội thuận tiện gọi huynh." Tiểu Toán Bàn nhẹ gật đầu.
"Cô nương đợi chút." Thiết Kiên nói một câu, lập tức "đùng" một tiếng khép cửa phòng lại.
Sau một lát, dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của Tiểu Toán Bàn, cửa phòng lại mở ra lần nữa, lúc này Thiết Kiên đã thay một bộ đồ bằng vải thô ngắn tay sạch sẽ.
Lúc này, 3 người Trần Quang cũng đã xuyên qua lâm viên cỡ nhỏ, đi ra từ một khoán môn.
Thiết Kiên liếc mắt liền thấy được Yến Tử đi ở bên trái.
Hôm nay Yến Tử mặc một bộ trường bào trắng như tuyết, thân thể mảnh mai, đường cong lả lướt, mái tóc đen dài như thác nước được buộc lên, lên đỉnh đầu cột thành một búi tóc, đâm mấy cái châu trâm (cài tóc) màu trắng bạc, toàn thân trông giống như một đóa Tuyết Liên hoa băng thanh ngọc khiết.
So với lần trước gặp mặt, Thiết Kiên cảm thấy Yến Tử lúc này tựa hồ ít đi vài phần khí tức thiếu nữ, trong cử chỉ thần thái lại nhiều thêm vài phần ung dung bình tĩnh, nhưng ở sâu trong đáy mắt lại mơ hồ có chút ưu sầu.
Mà ở bên cạnh, trên người Trần Quang khoác một chiếc áo khoác màu đen, sắc mặt nhìn qua có hơi trắng bệch, tựa hồ lần trước bị thương vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Ánh mắt của hắn thấp rất thấp, hình như tâm sự khá nặng nề.
Về phần Diêu Bân đi theo sau 2 người, lại trừng mắt nghiến răng nhìn Thiết Kiên và Tiểu Toán Bàn, trong ánh mắt đã bắn ra tia lửa. Nếu không phải có 2 người Trần Quang ở đây, chỉ sợ đã xông lên giáo huấn tên gia hỏa khiến người chán ghét này.