“Thôi giả vờ đi. Ngươi bày ra trận chiến này nguyên nhân muốn nghiên cứu công pháp của ta, không sai chứ?” Lời này âm trầm xuyên qua kẽ răng, Lôi Tiêu trừng mắt phẫn nộ.
Tốt xấu gì đối phương vẫn là một trên Thần cảnh, để lão trừng trừng quan sát thêm ít lâu thì dù là Thiên cấp công pháp cũng bị xem thấu đôi ba phần thâm ảo.
Trần Huyễn vẫn trơ nguyên sắc diện, lên tiếng chối cãi. “Chuyện này là khúc mắc giữa ngươi và thiếu chủ liên quan gì lão phu.”
Biết đấu khẩu chỉ thêm vô ít, huống hồ, Lôi Tiêu chỉ là suy đoán bản thân, không bằng không cớ. Không muốn tiếp tục dây dưa, lớn tiếng quát. “Ta chẳng quản việc này do ai âm mưu. Chỉ cần ngươi y lời đã hứa, thả ta và vị huynh đệ này rời khỏi.” Ngẫm nghĩ, lại bồi thêm một câu. “Ta cam đoan việc hôm nay ngoài mấy người chúng ta tuyệt không có kẻ khác biết được.”
Trần Huyền khó hiểu nói. “Lôi công tử nhầm lẫn phải không. giao hẹn là thắng bại phân minh, hiện tại, thiếu chủ sống lưng thẳng tấp. Sao tính là bại?”
Đoán trước lão sẽ lật lộng, Lôi Tiêu chỉ ôm nửa phần hy vọng đi thử. Nhưng, cách nói này rõ cậy thế hiếp người. Lôi Tiêu không kiềm chế nổi tâm tình, chỉ muốn một chưởng đánh chết lão, mắng ra. “Ngươi biết hắn trúng tinh thần công kích, như cây khô, gỗ mục, không thể cử động, mơ mơ hồ hồ, rõ là đã bại. Còn nếu ta thu công thì ngươi lại nói chiến cuộc chưa phân. Vậy phải đánh đến khi nào. Chẳng lẽ, muốn ta nhất kiếm giết chết hắn ngươi mới công nhận.”
“Vậy thì giết đi.”
Một chữ “giết” này nghe lạnh như hàn tuyết vạn năm lại nói hết sức bình thản như cắt cổ gà. Lôi Tiêu nghe cũng biến sắc, đại não chạy loạn suy đoán.
Tại thời điểm này không khí đẩy lên cao cực độ, song phương im lặng tới mức nghe được tiếng kim rơi.
Bỗng nhiên, Trần Huyền ồ lên một tiếng kinh ngạc, ngón trỏ già nua cong cong chỉ về trước, giễu cợt nói. “Lôi công tử, ngươi xem, thiếu chủ tỉnh rồi.”
“Không có khả năng.” Lôi Tiêu nói như chém đinh chặt sắt.
Mê Ảo Âm Ba Công này liệt vào Thiên cấp công pháp, trước từng chấn nhiếp loại yêu nghiệt khủng bố Thiên Tuyệt cũng phải rơi vào mờ mịt. Nương theo tu vi Lôi Tiêu tăng tiến lại càng cường hãn uy năng, tên kém cõi Vũ Văn Thương Hải kia nhanh nhất cũng phải ba khắc mới có thể tự hành giải khai phong cấm.
Nhưng, thực tế vẫn luôn phát sinh điều không tưởng.
Lôi Tiêu vừa mới xoay người đã thấy mũi kiếm lạnh lẽo đâm thẳng. Tư duy nhạy bén phản ứng ngay, lách người xuống bên dưới tránh đi.
Nhất kích thất bại thì tiếp một chiêu, mũi chân vừa chạm Vũ Văn Thương Hải mượn lực vút bay, xông tới, muốn cận thân áp chiến. Kiếm chiêu của hắn điên cuồng mạnh bạo, uy như vạn mã tề xuất không thể cản đường, bỏ mặc khắp người lộ ra sơ hở, lấy công bù thủ, trái ngược hoàn toàn với kiếm pháp nghiêm cẩn lúc trước, đánh tới mức Lôi Tiêu tối tăm mặt mày.
“Thần Long Luyện Nguyệt.”
Vũ Văn Thương Hải quát lớn, trường kiếm chém ngang.
Tốc độ chiêu này nhanh như trường hồng, thiểm điện, vừa thấy long đầu thấp thoáng thì long trảo đã câu ngay trước ngực.
Lôi Tiêu bị xé ra ba vết máu dài, lui gần chục bước rồi gục xuống.
“Lôi công tử, đừng nói ngươi chỉ có như vậy nhé.” Trần Huyền chế giễu.
“Khốn nạn.” Lôi Tiêu nghiến chặt răng, ánh mắt sòng sọc như dã thú nhìn lão.
Nhưng, Vũ Văn Thương Hải lại đến.
Lôi Tiêu hiện tại biết nếu tiếp tục ẩn nhẫn sợ không trụ được bao lâu, từ trong giới chỉ tế xuất Thuần Hàn Kiếm, mạnh mẽ đối chiến.
Thời điểm kiếm kia xuất hiện ánh mắt Trần Huyền lại loé lên tia tham lam. “Không ngờ lại là Địa cấp trung phẩm. Rất có ý tứ!”
“Phụ thân, sau đêm nay chẳng phải tất cả bảo vật trên người hắn đều thuộc về chúng ta sao.” Trần Hoàng phụ hoạ.
Nghe được lời này, chân mày Trần Huyền hơi nhíu lại, đanh giọng. “Của ta.”
“Phải phải phải. Tất cả đều của phụ thân.” Trần Hoàng sợ hãi, như chó con liên tục vẫy đuôi xu nịnh.
Vì không muốn lộ tiếp bất cứ thứ gì, Lôi Tiêu chỉ dùng vài đường kiếm pháp căn bản, đón đỡ kiếm chiêu mạnh bạo. Với sự trợ giúp của Thuần Hàn Kiếm miễn cưỡng cầm đồng.
“Oanh…”
Một tiếng kim thiết va chạm tê minh xướng lên.
Thuần Hàn Kiếm phá qua Hoàn Mỹ Bảo Hộ, xuyên thủng Hộ Tâm Giáp, đâm sâu vào bả vai Vũ Văn Thương Hải. Còn không tiếc phát lực rạch một đường dài.
Tuy nhiên, Vũ Văn Thương Hải tựa như một tên điên vô cảm vô tình, không màng bả vai máu tươi chảy như suối mà vung kiếm ngắm thẳng yết hầu người đối diện mà đâm.
Lôi Tiêu đồng tử cấp tốc thu lại, quyết đoán buông ra Thuần Hàn Kiếm, lui mạnh về sau.
Vũ Văn Thương Hải xem hoàng kiếm thành lệnh tiễn, nhất chưởng vỗ vào phần chui, một kiếm ghim sâu vào người Lôi Tiêu. Đáng tiếc, không trúng vị trí yếu hại, nhưng vẫn đủ để đối phương phun ngụm nghịch huyết, thê thảm ngã gục trên đất.
Khi này, Vũ Văn Thương Hải không tiếp tục đoạt công mà trơ nguyên đứng ngây dại tại chỗ, không buồn rút ra thanh trường kiếm ghim ở bã vai.
Chờ đợi qua gần mười nhịp hô hấp Lôi Tiêu vẫn không có động tĩnh gì. Trần Hoàng suốt ruột nói. “Không phải chết rồi chứ?”
“Không. Chỉ là linh lực khô kiệt quá nhanh, không kịp điều động chữa trị vết thương. Tạm thời mất đi thần trí.” Trần Huyền phán. Ánh mắt âm hiểm lướt qua, bàn tay già nua khẽ câu một phát liền nắm chặt cổ Mặc Lân. “Đến lúc con tốt thí ngươi phát huy tác dụng rồi.” Nói đoạn, lão ném thanh niên đi như tấm giẻ rách.
Mặc Lân từ đầu bị phong toả huyệt vị, chẳng thể nói năng gì, đành giương mắt nhìn đồng bạn thương càng thêm thương. Vừa ra lập tức chẳng màng đau đớn trên thân, lao ngay tới phía sau Lôi Tiêu, hai bàn tay áp lưng, linh lực điên cuồng rót vào thể nội đối phương.
Qua năm nhịp hô hấp, Lôi Tiêu nhịp thở đã khôi phục bình thường, đưa tay quẹt vết máu, nhưng, đột nhiên đại não vang lên tiếng nói.
“Đừng động. Chúng ta kéo thêm chút thời gian đã.”
Mặc Lân ngầm truyền âm.
Lại nói.
“Tên Vũ Văn Thương Hải kia hiện bị khống chế, giống với con khôi lỗi, ngươi có cắt tay chém chân hắn cũng chẳng thấy ngứa. Ngược lại cho đối phương cơ hội nắm lấy nhược điểm.”
“Sao ngươi biết chuyện này?” Lôi Tiêu kinh ngạc.
“Thiên Tuyệt tham vọng to lớn, hành sự tỉ mỉ, trước khi đánh trận này đã đem phụ cận thế lực tra xét một lượt. Phát hiện Cửu Long Đảo tàng trữ một loại bí thuật tên Cửu Long Đồng Mệnh, năng lực đem lực lượng chín người dung một chỗ. Bọn hắn trước khi đánh đã thí thuật này.”
Lôi Tiêu hiểu ngọn nguồn luồng linh lực hùng hậu, từ đây sắc mặt bắt đầu sa sầm. “Đấu với một tên Thần cảnh, chúng ta có thể thắng sao?”
“Chắc chắn sẽ chết.” Mặc Lân đáp ngay. “Cho dù chúng ta nhảy múa thế nào thì khi mặt trời chiếu xuống lão cũng sẽ giết chết hai ta, cho chuyện này vô thanh vô tức chìm thuyền.”
Tâm trạng Lôi Tiêu thật sự chua xót, giống như rơi xuống đáy vực thẳm. Hắn cảm nhận sâu sắc đối mặt với một tên Thần cảnh cường giả bản thân nhỏ yếu tới mức nào, bày đủ mọi thủ đoạn vẫn chỉ làm thứ mua vui, một bàn tay liền bị chộp chết. Hắn cũng hiểu ra dù sau lưng có bối cảnh kinh diễm thế nào, có bao nhiêu cường giả thủ hộ thì bản thân y nguyên vẫn yếu nhược. Muốn có năng lực tự vệ, muốn có năng lực bảo vệ thân nhân, bằng hữu thì phải tiếp tục mạnh hơn nữa, phải có thực lực viễn siêu tất thảy.
Đáng tiếc, mọi thứ vào thời khắc này đều là lời thừa, mặt trời chỉ còn một canh giờ nữa sẽ lên, đồng nghĩa với việc hắn chỉ còn một canh giờ để sống.
Chán nãn truyền âm. “Mặc Lân, trước khi ngươi đi theo ta ta từng hứa rằng sẽ để lão phụ thân che chở ngươi, để ngươi sống một đời vô âu vô lo. Xem ra, lời này ta thất tín rồi.”
Mặc Lân âm trầm thật lâu rồi mới bình thản đáp. “Con chim sắp chết kêu tiếng bị thương, người sắp chết nói lời chân thật. Đoạn thời gian ở bên ngươi tuy không dài nhưng so với lúc ta phải tắm máu cầu sinh vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn, tự do hơn nhiều.”
“Sau khi thôn làng bị giết ta sống không mục đích, cứ tồn tại qua ngày, nghĩ rằng chỉ cần còn tồn tại thì mọi chuyện khác chẳng cần bận tâm. Nhưng, mấy hôm trước ta trông thấy một con côn trùng nhỏ mắt vào lưới nhện, nó cứ kịch liệt vẩy vùng để thoát ra. Ta đã ngộ ra rằng có rất nhiều sinh mệnh chỉ sống đúng một ngày, thậm chí là vài canh giờ nhưng bọn nó vẫn liều mạng bay lượn, liều mạng vẫy vùng vì mục đích của bản thân mà không chịu từ bỏ.”
“Khi thấy ngươi vì đám người phía sau mà chiến đấu, mà vẫy vùng, ta nghĩ bản thân tìm ra mục đích của mình chứ là trở thành bằng hữu của ngươi, theo cạnh ngươi tới chân trời góc bể.”
Lôi Tiêu đột nhiên cảm giác khoé mũi bắt đầu hơi cay. Hắn trước này không ra khỏi cửa, vậy mà chuyến đi này đã gặp một được Huyễn Điệp Nhi vì hắn rơi lệ, gặp được một tên bằng hữu chí giao Mặc Lân này thật đã cực kỳ hạnh phúc. Nuối tiếc duy nhất là không thể giúp vị sư tôn tiện nghi kia báo thù mà ngược lại bỏ mạng dưới tay địch nhân.
Đột nhiên, Lôi Tiêu đứng bật dậy, nắm chặt thanh kiếm ghim sâu vào người một lượt rút ra, vận khởi linh lực phong bế miệng vết thương, bóng lưng thẳng tấp. “Mấy lời của ngươi nói rất hay. Ta thích. Nếu tiến lên cũng là chết, lui lại cũng là chết vậy chi bằng hôm nay chúng ta đánh một trận thống khoái rồi chết cũng nhắm mắt.” Nói đoạn, ném thanh trường kiếm về phía sau.
Mặc Lân tiếp kiếm cười vang. “Hảo huynh đệ, chúng ta liên thủ đánh cho lão già khốn khiếp kia một trận ra trò.”
Khí thế hừng hực giữa hai người hiện thời chỉ hận không có bát rượu nào để đập.
Bên kia trận tuyến Trần Huyền cũng bước lên, nghiêm nghị, âm lãnh nói. “Tốt. Hôm nay lão phu cũng muốn xem hai con kiến hôi các ngươi náo ra được động tĩnh gì.” Theo từng chữ nói ra linh lực trên người lão lan tràn bốn phía, hoá thành gió bão thổi tung bộ quần áo trên người, mái tóc tung xoã lộ ra khuôn mặt dữ dằn như ác quỷ.