Nhìn thấy Lôi Tiêu động dung Tôn Cương hứng chí cùng tự hào nhưng nguỵ trang thành bình thản, nhàn nhã nói. “Thời điểm nhìn trúng đoạn ghi chép kia ta cũng kinh ngạc khó tin. Bất quá, di huấn tổ tiên buộc các đời tông chủ nhất định phải ra sức. Ta bỏ hai mươi năm khổ công cuối cùng thành tựu đem vũ khí Phàm cấp nâng thành Hoàng cấp. Nay, đem Hoàng cấp tiến hoá Huyền cấp đã được tới mức lô hoả thuần thanh. Đáng tiếc, thiên tư ta thấp kém thuỷ chung vẫn vô lực từ Huyền hoá Địa. Từ đây, dám vỗ ngực cam đoan ngươi cái này tuyệt đối chân thật.”
Lôi Tiêu rơi vào trầm ngâm tính toán. Thứ hắn cần nhất hiện tại không phải công pháp tuyệt thế hay bảo vật chí cao gì mà chính xác một món vũ khí thuận tay. Thuần Hàn kiếm là Địa cấp trung phẩm lực lượng tuyệt là kinh thế nhưng cũng không thể mỗi thời mỗi khắc đều lấy ra.
Có câu, phàm nhân vô tội, hoài bích kỳ tội Lôi Tiêu dựa vào đại danh Lôi Thần Cung, dựa vào lão cha dám cam đoan hơn phân nửa tông môn thế lực không có gan vì một thanh kiếm mà chính diện gây sự với mình. Nhưng, thiên hạ tồn tại ngàn đời chia âm dương lưỡng đạo, đám ma tu cường giả khi hành sự tuyệt không kiêng nể, cũng không rảnh hỏi lão cha ngươi là ai.
Hắn biết rất nhiều người ỷ mình thiên tư cao, ỷ mình chỗ dựa mạnh mà tự toả sáng như mặt trời, kết quả bị vạn người tính toán, thứ còn lại cuối cùng là cả tông môn, gia tộc bị diệt sạch, bản thân rơi vào bước vạn kiếp bất phục. Trần Thiên Huyền chính là đại diện sống sờ sờ.
Hạ quyết tâm sau hôm nay phai theo thủ pháp này tự mình luyện ra một thanh binh khí thuận tay.
Hai người giả, trẻ cứ thế say sưa trao đổi, cảm nhận đối phương giống lão bằng hữu mấy chục năm mới gặp lại, nói câu nào thì hợp nhau câu đó. Tới mức thời gian bị bỏ sang một bên, màn đêm buông xuống lúc nào chả hay biết.
Sau mấy canh giờ ngồi suốt thì bộ xương già của Tôn Cương truyền đến đợt đau đớn như kim châm đâm vào đốt sống lưng, đau đớn đứng dậy hoạt động tay chân. Nhưng, chợt thấy sau gáy bị đại lực đập nện, chỉ kịp rên khẽ một tiếng rồi tê liệt đại não, mơ hồ ngã ngang.
“Ai…” Lôi Tiêu chấn kinh hét lên muốn chạy nhanh ra ngoài cầu cứu thì đột nhiên nhận lãnh áp lực như chục ngọn cự sơn trấn áp, trực tiếp ngã sấp xuống đất như một con sâu kiến.
Vốn nghĩ nội tạng sẽ bị chấn thương một hồi nhưng khi sắp va chạm lại thấy cực kỳ mềm mại, như có nệm bông mềm mại đỡ lấy. Bất luận kẻ ra tay là ai thì lúc này khẳng định chưa muốn lấy mạng hắn.
Dịch chuyển ánh mắt từ đôi ủng đen kéo khuôn mặt già nua phủ quá nửa trong bộ cẩm y dạ hành. Đối phương còn đang cười đạm nhạt với hắn, chính xác lão hồ ly Trần Huyền.
Trần Huyền chìa ra một bàn tay, nói bằng giọng mỉa mai. “Lôi công tử, cách một ngày không gặp sao ngươi lại biến thành cái bộ dạng này. Có cần lão phu giúp không.”
Lôi Tiêu đã minh bạch chuyện gì xảy ra, cái lão quỷ này rõ ràng nhắm vào hắn mà đến nên mới ra ta nhanh gọn đến vậy chỉ một kích liền chế trụ một tên Thần cảnh. Loại hành động không kiêng dè bất kỳ ai này mười phần trùng khớp với miêu tả của Liễu Thuần Thanh về Cửu Long Đảo.
Hắn dám chắc chỉ cần bản thân la lên một tiếng liền biến thành phấn vụn ngay lập tức. Đành thuận theo lão đề thâm dò trước rồi tính sau. “Trần trưởng lão, là ngài sao. Tốt quá rồi. Vừa rồi có thích khách tấn công Tôn lão, rồi đè áp ta. Ngươi mau đuổi theo hắn.”
Trần Huyền lắc đầu, cười cười nói. “Lôi tam thiếu, ngươi không cần giả ngốc. Lão phu lần này trở lại là theo lệnh công tử mời ngươi đến một nơi.”
“Ây da. Trần trưởng lão, ngại quá chút nữa ta có hẹn phải tới chỗ Hoa bá bá. Thứ lỗi không thể đi cùng ngươi.” Lôi Tiêu dùng chất giọng nghiêm túc đáp.
Trần Huyền nghe ra ý tứ đe doạ nhưng chẳng chút nhíu mày, loại người đã từng kinh qua sống chết như lão dám xuất đầu lộ diện thì nắm chắc phải hơn chín thành. Chậm rãi lấy từ trong người ra một mảnh vải vứt đến trước mặt Lôi Tiêu, nhoẻn miệng cười. “Ngươi xem cái này trước khi quyết định có đi cùng lão phu không.”
Vừa thấy mãnh vải kia đồng tử Lôi Tiêu lập tức rụt lại, không tiếp tục kiềm chế mà quát lớn. “Mặc Lân, các ngươi đã làm gì hắn?”
Trần Huyền âm độc đáp lời. “Hiện tại thì chưa nhưng sau một canh giờ nữa ta đoán chắc cánh tay phải của hắn sẽ bị đoạn mất.”
“Cẩu vật.” Lôi Tiêu thật muốn mắng ra nhưng vẫn cố nén lại. Hắn biết kích động lúc này sợ chỉ có con đường chết, đành thuận theo dòng nước nghe theo lão rồi tuỳ thời ứng biến. “Được. Ta đi theo ngươi.”
Trần Huyền cười như không cười rồi ngón tay hướng Tôn Cương vung vẩy đặt xuống từng đạo pháp chú huyền ảo. Xong, hai người mới lén lút men theo đường mòn sau núi mà đi.
Sở dĩ lão quỷ này không trực tiếp cưỡng ép bắt mình hay ngự không phi hành mà phải lòng vòng phí công thì Lôi Tiêu phán đoán lão đang cố gắng che giấu khí tức trước tầm mắt Hoa lão.
Một lúc sau cả hai người lên tới đỉnh Hoả Nham Sơn, lúc này Trần Huyền đột nhiên chuyển hướng, rẽ vào một cái hắc động nằm khuất tầm mắt mọi người, nếu không cẩn thận dò xét tuyệt chẳng thể phát hiện.
“Không cần sợ. Chỗ này là một cái thông đạo bí mật lão phu tìm thấy khi trốn chạy. Công tử gia đang ở bên trong đợi ngươi.” Trần Huyền trấn an.
Lôi Tiêu nhíu mày thật sâu, đại não liên tục chạy số, chẳng biết điều quái quỷ gì chờ đợi nhưng vì vị huynh đệ kia, vì cái mạng nhỏ của bản thân đành nhắm mắt đưa chân.
Hắc động này cũng chẳng đặc biệt bao nhiêu có chăng là nhiều hơn chỗ khác mấy tầng thạch nhũ. Có điều, loại thạch nhũ này sắc nhọn cực kỳ, giống như một bãi chông treo lơ lửng trên đầu, lỏng lẻo tới mức không nghi ngờ một hành động sơ suất đủ dẫn rơi tất cả, đoạt mạng tên ngu ngốc nào đi ngang trong một hơi thở.
Nhưng, theo bước chân chậm chậm tiến Lôi Tiêu sắc mặt dần dần biến hoá theo chiều hướng nghiêm trọng.
Một cỗ nhiệt lực khủng khiếp từ sâu xa truyền đến chiếm trọn không gian, dưới sự ảnh hưởng Lôi Tiêu cảm giác nội thể linh lực tự hành dị động, tán loạn xuyên qua da thịt rồi nhanh chóng bốc hơi hoá thành từng đạo sương mù hư ảo vây quanh cơ thể.
May mắn hắn trước học được tị hoả thuật nên miễn cưỡng không bị đốt thành heo quay. Nhưng, bất cập ở chỗ càng cố gắng thì linh lực càng cấp tốc bốc hơi, đi chừng năm trăm bước đã phải vận khởi Âm Dương Quyết chống đỡ.
Liếc mắt sang bên Trần Huyền cũng xảy ra tình huống tương tự, có điều, luồng sương mù quanh lão đậm đặc, ngưng thực hơn nhiều,
Kỉ lưỡng thám trắc mới phát giác kể cả thiên địa linh khí hùng hồn nhất, vô hạn vô tận khi tiếp xúc cỗ nhiệt năng này cũng rất nhanh tiêu tán, nồng độ linh khí đã suy giảm gần năm thành. Tình huống kỳ quái rõ là có quỷ.
Đi chừng ba trăm bước nữa thì Trần Huyền khàn khàn thông báo một tiếng. “Tới rồi.”
Lúc này, Lôi Tiêu nội tâm kinh hoảng, xung quanh lấy một màu đỏ cam loá mắt làm chủ chiếu đến vách đá bản nguyên đen kịt cũng bị nhuộm ra màu sắc vui vẻ, náo nhiệt của một buổi hỉ sự. Chỉ là, cái hỷ phòng này quá mức nóng rồi, phải giống như lò hâm bánh bao.
Mà thật tế không khác biệt, bên dưới đang sôi sục một hồ nham tương đáng sợ, từng tảng đá rơi xuống tức tốc bị nấu chảy.
Lôi Tiêu giờ khắc này hiểu ra tại sao chỗ này lấy tên Hoả Nham Sơn, rõ là một ngọn núi lửa chưa từng dập tắt. Ước đoán với lượng nham tương này đồng thời tuông trào sợ rằng cả hòn đảo lớn chỉ sống sót không tới một thành sinh mệnh.
“Tiêu lão đệ đến đón bằng hữu sao?” Vũ Văn Thương Hải cười ha hả bước tới.
Lôi Tiêu bỏ qua người này, ánh mắt chiếu đến thân ảnh bị dây thừng buộc chặt như chiếc bánh, đau khổ quỳ trên đất, ngang cổ hắn kề một thanh cương kiếm sắt bén chiếu hào quang lành lạnh mà chui đao được nắm bởi hoàng bào nam tử Trần Hoàng. Có điều, theo tình trạng thân thể suy đoán hắn cũng không bị làm khó nhiều. Tức giận quát. "Các ngươi muốn gì đây chứ?”
Vũ Văn Thương Hải cười lớn một tràng, bước lên đối diện Lôi Tiêu, ngữ khí mười phần kiêu ngạo không kiên nể bất cứ thứ gì mà nói thẳng. “Bản công tử trước không thuận mắt nhị ca ngươi. Sau, lại tới thêm ngươi làm ta mất mặt. Thật muốn đem cả hai ngươi ngàn đao chém chết. Đáng tiếc, tên khốn Lôi Minh kia tiếng tăm quá lớn, dính dáng với quá nhiều thế lực. Ta thật đụng vào hắn thì sợ rằng khuôn mặt lão phụ thân sẽ biến hoá rất khó xem. Đành mượn ngươi trút giận vậy.”
Hắn nói không sai, mẫu thân Lôi Minh kỳ thật là công chúa một cái thế lực cự đại ,tuy không bằng đỉnh tiêm thế lực nhưng tuyệt đối siêu việt nhất lưu thế lực, càng thêm, rất nhiều lão quái muốn thu hắn làm đệ tử. Nói đơn giản một chút chỉ cần Lôi Minh xảy ra chuyện thì một con giun con dế cũng bị tra hỏi, bằng chứng dưới trăm tấc đất cũng bị đào lên.
Ngược lại, Vũ Văn Thương Hải cho rằng tên tam thiếu chưa từng nghe chút tiếng tăm này có thể là con ngoài ý muốn của Lôi Cuồng với một nữ tỳ nào đó mới nhốt hắn trong Lôi Thần Cung lâu vậy. Thiết nghĩ, nếu giết tên vô danh này khéo một chút sẽ chẳng ai truy cứu, cùng lắm thì xuất ra một chút đại giới liền giải quyết. Bởi điểm này hắn mới dám hành động lớn như đêm nay.
Lôi Tiêu đối chiến ánh mắt với Vũ Văn Thương Hải, lạnh lẽo nói. “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Vũ Văn Thương Hải nghe vào tai đột nhiên biểu lộ khinh miệt, nham hiểm cười. “Ngươi ngốc thật hay giả ngốc vậy. Bản công tử muốn đánh ngươi. Muốn cùng ngươi giao chiến một trận. Ngươi thắng thì ta thả đi cả hai. Ngươi thua, thì lưu lại cái mạng là được."
Lôi Tiêu thật sự sững sờ, đêm qua người này bị mình một chưởng đánh thương rõ phải đọc được chênh lệch song phương. Nay, nắm nhiều lợi thế trong tay lại đơn giản đòi đơn đã độc đấu. Chẳng biết đang ủ âm mưu gì phía sau.
Nhưng, loại chuyện nghĩ không thông vậy thì trực tiếp không cần nghĩ, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, hắn dưới mắt một tên Thần cảnh việc làm được chỉ là thuận theo dòng nước. Cũng cầu may thời gian kéo dài thêm chút sẽ có người phát hiện khác lạ, chỉ cần Hoa lão bùng nổ thần thức thì lão già Trần Huyền có trốn đằng trời.
Nghĩ vây, Lôi Tiêu hạ xuống quyết định, khẳng khái đáp ứng. “ Được, ta thật muốn lãnh giáo Cửu Long Đảo bộ Cửu Long kiếm pháp rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng.”
Nói rồi, cả hai rơi vào thế giương cùng bạt kiếm, Vũ Văn Thương Hải trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh trường kiếm óng ánh hoàng quang, thân kiếm còn điêu khắc long thân uốn lượn, từ khí tứ đã nhìn thấu là Hoàng cấp thượng phẩm.
Lôi Tiêu không chuẩn bị gì chỉ đơn giản bày ra thế thủ.