Thiên vực, mạt danh địa phương.
Một nữ nhân mặc hồng y khoé miệng động vết máu tươi do nàng tức ggiận đến cắn chặc môi mà gây ra, khuôn mặt xinh đẹp vốn ngập tràn sát cơ biến thành xám xịt, hoảng sợ đào tẩu, bàn tay liên tục phóng xuất ngân châm nhanh như thiểm điện.
Bên kia chiến tuyến, Huyễn Điệp Nhi khí định thần nhàn, môi hồng cong vút, bộ thải y rách nát theo thân thể chuyển động mà nhẹ nhàng phiêu phù trong gió. Động tác của nàng quá mức tuyệt mỹ, còn đẹp hơn vũ cơ mấy lần, ngọc thủ mô phỏng cánh hoa, khép rồi lại mở, nở rồi tới tàn, không dư thừa nửa điểm, hoàn toàn là khiêu vũ chứ không giống chút nào kịch chiến. Nhưng mà, khiến người ta khiếp sợ chính là hàng ngàn con hồ điệp đủ màu sắc, rực rỡ như bức tranh bao phủ bốn phía sau lưng nàng vậy mà kết hợp lại thành đội quân cực kỳ trật tự, theo chỉ thị từng đoàn công kích nữ nhân Bán thần cảnh kia, đem ngân châm đánh thành bụi phấn trong thời gian chớp mắt.
Sau khi màn tử quang bên ngoài bị phá, Huyễn Điệp Nhi phục hồi thực lực, một bàn tay lật ngược tình thế, đem nữ nhân kia đánh đến thảm thương.Nên nhớ nàng là chân chính nhị giai Thần cấp, căn bản không phải thứ Bán thần nhỏ nhoi mơ tưởng chọc ghẹo.
“Đi.” Huyễn Điệp Nhi bất ngờ hư không nhất điểm, trăm ngàn con hồ điệp xoay tròn tạo thành long quyển phong cuống tới nữ nhân Bán Thần.
Chênh lệch giữa hai bên nghiên trời lệch đất, nữ nhân Bán Thần ngoài việc cố gắng dẫy giũa mấy hơi thở thì không thể làm được gì, cuối cùng bị vô số hồ điệp đem hút thành cái xác khô.
Lần đầu giết người đương nhiên mang đến chấn động không nhỏ, lại càng đặc biệt nhấc lên sóng dữ trong lòng một tiểu cô nương lương thiện, đôi mắt trong như làn Thu thuỷ bị mờ đục mấy phần. Nhưng qua vài nhịp hô hấp thanh tâm phục hồi yên tĩnh. Huyễn Điệp Nhi sau khi kinh lịch sự tình ở Vô Thiên Hải lại nghe thêm Hoa lão kể chuyện độc ác đám hắc y nhân đã làm liền minh bạch thiên hạ vốn không phải màu hồng giống trong mắt mấy hài đơn thuần tưởng tượng. Đôi khi nhẫn tâm chút giết đi một tên ác bá sẽ cứu được vô số người vô tội khác.
Vì vậy, Huyễn Điệp Nhi từ chỗ Hoa lão cố gắng học được không ít kỹ thuật chiến đấu, đem thực lực vững chắc ở Thần cảnh nhị giai, không như lúc trước căn cơ mỏng như sương khói. Tuy nhiên, bằng nàng hiện tại trong Thần cảnh nhị giai vẫn xếp ở chót bảng, may mắn nữ nhân kia nhập Thần chưa lâu, bằng không khổ chiến thêm mấy ngày ắt chưa dám định thắng bại.
Lại đến một bên chiến đấu khác.
Hai người Hoa thần y, Tôn Cương đã hồi phục tới năm thành, từng bước tiến đến trước song vương.
Tôn Cương muốn chém xuống nhát kiếm thì bị ngăn cản.
“Tôn huynh, chờ ta đem bọn hắn hỏi ra cái thế lực đứng sau trước rồi giết cũng không muộn.” Hoa lão đạm mặc nói. Lão đối với biểu hiện lần này của song vương càng thêm kiên kỵ cái thế lực đứng trong bóng tối kia kiên kỵ thật sâu, đã đem hoá thành nguy cơ chí mạng, thật thủ tiêu từ trong trứng nước ắt bình yên hiện tại sẽ phá diệt trong nay mai, máu tanh tưới vạn thảo.
Tôn Cương hiểu ý lão bằng hữu này, lui ra phía sau thủ hộ.
“Hừ. Muốn giết liền giết. Nghĩ ta sợ hai lão già sắp chết các ngươi à?” Cuồng Nộ Vương quát ầm lên, bằng hắn tính cách dù có chết cũng liều mạng với địch nhân nhưng mà hiện tại nội thương quá mức trầm trọng, đứng dậy còn khó, chỉ biết mở miệng mắng người.
Bi Thống Vương thì không nói, hai mắt nhắm nghiền, bề ngoài giống như nhận mệnh nhưng kỳ thật bên trong linh lực điều động nhanh đến mức làm mấy mạch máu chịu không nổi mà phát nổ. Kiên trì thêm một khắc hắn cam đoan có thủ đoạn đem hai người mình trốn thoát dưới tay hai lão quái này.
Hoa lão mĩm cười, loại phản kháng kia có thể đoán được. Đưa tay lấy ra một gốc Chân Ngôn thảo, đưa đến miệng Cuồng Nộ Vương, chỉ cần thứ này nuốt xuống lão cam đoan dù là Thần cảnh cũng không có sức thoát khỏi lòng bàn tay mình.
Khi ngọn Chân Ngôn thảo gần tới miệng Cuồng Nộ Vương thì hư không trống rỗng xuất hiện một bàn tay đen kịt hất Hoa thần y lui hơn mấy bước.
Tôn Cương thấy vậy lửa giận sôi trào, huy kiếm xông tới tới.
“Tôn huynh, đừng động.” Hoa lão khẩn trương nhắc nhở.
Tôn Cương nhíu đôi lông mày, khó hiểu nói. “Sao vậy chứ? Nếu không chém bọn hắn lúc này sẽ mất cơ hộ đó.” Lão căn bản không kịp nhìn rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, chỉ biết lão bằng hữu bị đẩy lui liền theo bản năng hành động.
Hoa lão như không nghe thấy, chằm chằm nhìn về vị trí kia.
Không gian khắc này từ xuất hiện từng đạo vết nứt, xé mở thông đạo vừa đủ một người đi qua.
Kẻ đến cũng không phải thực thể mà giống với song vương lúc trước đều là bóng đen mờ ảo. Khác biệt ở chỗ hắc ảnh nhân này trên mặt đeo vào một chiếc mặt nạ thực chất hình dáng mặt người đang cười. Chất liệu lấy ngọc thạch đúc thành, một màu trắng đục làm chủ đạo khiến nụ cười lộ ra chút đáng sợ, giống yêu ma trong đêm tối trêu chọc nhân loại mà đắc chí.
Sỡ dĩ ngăn cản Tôn Cương bởi Hoa lão vừa rồi thông qua cái hất tay đã cảm nhận một cỗ lực lượng tà ác cực kỳ sung mãn truyền đến thân, so sánh ra phải hơn bản nguyên Hủy Diệt đôi ba phần. Hai người mình toàn thịnh thì không nói nhưng hiện tại đều là nỏ mạnh hết đà, thật phát sinh tiếp chiến đấu sợ khó lòng bảo toàn trở ra.
Khi người đeo mặt nạ này xuất hiện song vương mặt lộ hồng quang, biết chắc chắn hôm nay lão Diêm Vương phải thúc thủ vô sách. Nhưng mà, khi bọn hắn nhìn đến chiếc mặt nạ cổ quái kia sắc diện hung hăng biến đổi, thần tình bất định rồi trầm mặc không nói.
“Người đến là ai, xưng tên đi?” Hoa lão lạnh lẽo nói ra, tay trái để sau người âm thầm vận chuyển linh lực chờ đợi biến hoá liền suất thủ.
Hắc ảnh nhân kia trước tiên một trận cuồng tiếu, sau mới nói. “Hắc hắc hắc. Tại hạ Hoan Hỉ Vương. Cầu Hoa thần y ngươi giơ cao đánh khẽ, thả cho hai tên đệ đệ ngu ngốc của ta một con đường sống. Ngày sau tương kiến trên chiến trường sẽ dễ nói chuyện hơn nhiều.”
Hoa lão đồng tử siết chặc, kéo lên cực độ cảnh giác. Lão không ngờ người này cũng là một vị trong tứ vương, lại còn vô thanh vô tức xuất hiện, nói không chừng hắn sớm quan sát mọi sự, chờ đến lúc tối hậu quan đầu này mới xuất thủ. Cẩn trọng dùng linh lực đem không gian xung quanh kỉ lưỡng dò xét một lần, nếu thật bọn hắn còn người ẩn nấp mưu tính đánh lén thì xem như lão ở vào trạng thái đỉnh phong cũng là bỏ mạng như thường.
Sau ba nhịp hô hấp xác minh an toàn Hoa lão mới mở miệng. “Hôm nay bọn hắn vô sự lại đến ngày tốt của bằng hữu ta náo ra động tĩnh lớn như vậy, sợ rằng bên dưới chết không đệ tử. Dựa vào một câu nói dễ nghe mà đòi chuyện lớn quá nhỏ. Có chút không thoả đáng. Muốn đề phòng ngày sau chiến trường gặp mặt chi bằng đem ba người các ngươi tại đây lưu lại cái mạng chẳng phải hơn sao.”
“Hắc hắc hắc…….” Hoan Hỉ Vương như nghe chuyện cười lớn nhất trên thế gian, ôm bụng không ngừng cười vang, vốn không phải biểu hiện chuẩn mực Thần cảnh nên có. “Y sư lấy cứu người làm thiên chức vậy mà ngài lại nói chữ giết nhẹ tựa lông hồng, xem mạng người như ngọn cỏ. Khiến ta mở mang tầm mắt.”
“Hừ. Nói theo đạo lý của các ngươi là hy sinh cái nhỏ đổi lấy cái lớn. Ba mạng vẫn hơn ba ngàn, ba vạn, ba trăm vạn mạng người.” Hoa lão sắc bén lý luận.
“Hắc hắc hắc. Xem ra ngài khó lòng dễ dàng buông tha bọn ta rồi. Lại nói chủ trương của ta là thiên hạ thái bình, không thích chém chém giết giết……Hay vầy đi. Ta nói ra một cái bí mật đổi mạng hai người bọn hắn. Ngươi xem có được không?”
Hoa lão nghe rõ ý tứ ngạo mạn của đối phương, tuy bề ngoài hắn điệu thấp nhưng bằng vào một cái bí mật đòi đổi hai mạng Thần cấp vụ làm ăn này nhìn thế nào cũng thấy lỗ vốn. Huống hồ, ở vị trí như Hoa lão loại bí mật qua được pháp nhãn lão chỉ đến trên đầu ngón tay.
“Gào……..”
Một tiếng long ngâm vang vọng, tay trái hoá long đầu cắn tới Hoan Hỉ Vương, Hoa lão đem hành động biểu thị ý tứ.
“Hắc hắc hắc. Người già tính nóng vậy không sợ nộ hoả công tâm sao?” Hoan Hỉ Vương tiếng cười lớn đến mức khiến không gian rung chấn. Tay phải vung lên bắn ra một đạo hắc quang u ám.
Long đầu chỉ mới bị hắc quang chiếu trúng lập tức đau đớn kêu thảm, cắt đứt liên hệ với Hoa lão, rơi xuống đất lăn lộn trong ba nhịp hô hấp rồi tiêu tán vào hư không.
“Cái đó là?” Tôn Cương trợn mắt há mồm, biểu thị khó tin đông cứng khuôn mặt già nua của lão như bức thạch cao. Lão là Luyện khí sư cảm ứng với vũ khí bén nhọn hơn người thường, từ đạo hắc quang khí tức rõ ràng đọc được vật tồn tại bên trong siêu việt Thần cấp, Phá Thần Kiếm trong tay quá nhiều, cấp bậc cơ bản không thể nhìn ra.
“Hắc hắc hắc.” Hoan Hỉ Vương phất tay làm tán đi hắc quang.
Ở giữa song phương lúc này trôi nổi một cái quan tài kim thiết, bốn mặt chạm khắc hoa văn chín loại quái xà uốn lượn, mềm mại tới mức khó tin, sống động như thật, khi bất giác khéo mắt còn hư ảo thấy xà thân đang chầm chậm di chuyển. Loại thủ pháp không thuộc nhân gian này khiến cả Tôn Cương dù đạt được Thần sư vị trí vẫn cúi đầu, tự thẹn kém cõi. Mặt trên quan tài chen chút cổ lão văn tự kỳ dị, căn bản không cùng chữ viết của thế giới này đồng nhất. Từ chín đạo hoàng kim xiềng xích chồng chéo nhau quấn chặc đến mức không tìm thấy một khe hở cho con kiến lọt đủ nhìn ra độ quan trọng của thứ chứa bên trong.
“Luân Hồi Quan.” Hoa lão từ trong đoạn ký ức xa xôi bất giác nghĩ tới một cái tên khiến bản thân toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt sắp đến bước không còn nữa điểm huyết sắc
“Nhận ra rồi sao?” Hoan Hỉ Vương trông hai cái biểu tình kinh tâm động phách mà tiếng cười thêm phần đắc chí. Cái quan kia chính là vốn liếng để cho hắn có tự tin đi trao đổi với cường giả trên Thần bảng.