Sau khi ổn định mọi người Lôi Tiêu bắt đầu nói. “Hà huynh, ta bảo ngươi đi kiểm tra quân số ngươi đã làm chưa?”
Hà Phi bước lên báo cáo. “Ta từ trên xuống dưới điểm qua cực kỳ tỉ mỉ, số đệ tử Phá Sơn Tông còn sống sót là tám trăm người, đệ tử Thiên Tuyền Tông, Hàn Nguyệt Cung bằng nhau hai trăm. Cửu Long Đảo ba trăm, còn lại thuộc về mấy cái tông môn khác. Tổng cộng sống sót hai ngàn sáu trăm người, nhưng bên trong bị thương cực nặng, tay cụt chân đứt có đến bốn trăm, lại phái ra hai trăm người chuyên chữa trị. Còn lại chiến lực dùng được vỏn vẹn hai ngàn người.”
Lôi Tiêu thoáng ngẫm nghĩ rồi nói. “Vậy địch nhân chúng ta có bao nhiêu.”
Hà Phi nghiêm trọng đáp. “Số lượng rất lớn, khó lòng tính toán, ước chừng hai mươi ngàn.”
“Cái gì?” Đám người trong sảnh đồng loạt thất thanh, chân mày nhíu chặc. Sớm tính ra đối phương con số rất lớn, nhưng loại này gấp mười lần thì quá mức khủng bố, chưa đánh đã đè ép sĩ khí một phen. Không ai nguyện tin dưới tình huống chênh lệch lớn bằng trời vậy có người có thể phản bại thành thắng.
Lôi Tiêu tinh ý thấy biểu hiện kia lập tức quát lớn, kéo lên chiến ý. “Hừ! Chỉ là một đám con tốt thí không quan trọng. Có nhiều hơn nữa cũng chẳng làm nên trò trống gì.”
“Kiến nhiều cắn chết voi đó.” Trần Hoàng lập tức chăm chọc, hắn tuy đã kinh sợ thật sâu trong tâm nhưng nhất thời vẫn không thể bỏ cái thói quen nói móc người khác lây nhiễm từ Vũ Văn Thương Hải.
Lôi Tiêu liếc đến, mĩm cười độc ác. “Trần Hoàng ngươi có nhiều ý kiến thật. Ta xem thực lực tỷ lệ thuận với khẩu khí. Người Cửu Long Đảo ngươi chi bằng đảm nhiệm tiên phong đi.”
“Cái gì chứ?” Trần Hoàng kinh hoảng, nhưng nhìn đến vô số ánh mắt lang sói nhìn đến cùng cái người đáng sợ như yêu ma trước mặt trợn mắt trừng trừng thì đành ngậm đắng, cụp đuôi quay đầu.
“Nếu Trần Hoàng huynh đệ không có ý kiến vậy chuyện này quyết vậy.” Lôi Tiêu nói ra.
Quyết định lần này thật có chút công báo tư thù, tính toán trục lợi. Muốn mượn tay hắc y nhân diệt sát Cửu Long Đảo đệ tử, nhưng cũng thật có ý để bọn họ làm tiên phong. Theo hắn quan sát đám người kia tu vi trung bình là tốt hơn rất nhiều so với đám Phá Sơn Tông, Hàn Nguyệt Cung, mở màn cuộc chiến là thoả đáng nhất.
Mọi người đều vui mừng vì tránh được mũi nhọn, riêng Trần Hoàng sắc diện u ám mây đen, trong lòng kéo ra từng đợt lo lắng.
Cái này sự tình đệ tử Cửu Long Đảo toàn bộ lưu lại do cha hắn Trần Huyền bố trí, lão mục đích chuyến đi đương nhiên muốn câu dẫn quan hệ với Tôn Cương, nhưng bên trên trách nhiệm bảo hộ Vũ Văn Thương Hải không dám khinh suất. Trực tiếp đánh ra quyết định để hắn trấn thủ nơi này, vừa khéo đôi đường.
Nhưng nếu hắn tại đây hại chết tất thảy thì hậu quả kia thật quá mức chịu đựng rồi. Tuy phụ thân sẽ không để hắn chết nhưng ắt cũng không dễ chịu với lão tông chủ.
Lôi Tiêu lại nói với Hà Phi. “Món binh khí ta bảo ngươi để năm trăm đề tử đi luyện chế sao rồi?”
Hà Phi nói. “Theo lời ngươi, bọn họ không quãng mệt mỏi, sau khi nhận được tài liệu có người còn chẳng màn trị thương lập tức luyện chế. Thành quả đến giờ thu được gần hai trăm khoả Phích Lịch Lôi Đạn.”
“Quá ít. Mình ta bỏ ra một đêm có thể nhẹ nhàng cầm ra hai mươi viên. Các ngươi năm trăm người lại chỉ gần hai trăm. Tích cực hơn đi.” Lôi Tiêu khẽ trách.
Hà Phi có chút xấu hổ lại xen lẫn không muốn tin. Đệ tử đi luyện Phích Lịch Lôi Đạn chính là những người có thiên phú khí đạo cực cao trong tông bọn hắn, trung bình đều là đệ tử nội môn được cao tầng Phá Sơn Tông tích cực chỉ dạy. Vậy mà khắc này bị chê bai yếu kém chậm chạp, cái này thật sự có hơi hướng vũ nhục. Nhưng, hắn nguyện tất thảy tin tưởng Lôi Tiêu, quyết không cho rằng đối phương khích nhóm người mình.
Lôi Minh nghe thấy Phích Lịch Lôi Đạn cũng có chút giật mình, khẽ nói vào tai Lôi Tiêu. “Lão tam, ngươi cái này đưa bọn họ chân chính phương thức luyện ra Lôi Thần Cung ta vũ khí đặc thù. Cái này có chút quá phận rồi. Nếu sau này….”
Lôi Tiêu cắt lời. “Nếu hiện tại chúng ta toàn thể chết ở đây sẽ không có cái gọi là sau này cho ngươi lo sợ. Huống hồ, cái ta đưa là bản cũ, uy lực so với lôi đạn ta nghiên cứu kém xa.”
Lại nói với Hà Phi. “Ngươi hiện tại nhanh bốc ra ba trăm người có thực lực nhất lưu, sáu trăm người có thực lực nhị lưu, chuẩn bị nghe điều động.”
“Nghe rõ.” Hà Phi lập tức bước nhanh nhưng bị gọi lại.
Lôi Tiêu lấy ra một cái lọ thuỷ tinh nhỏ, bên trong đựng tử dịch sôi sùng sục, ghé sát tai Hà Phi dặn dò. “Khi luyện chế vũ khí thì cố tình bỏ vào thứ này.”
Hà Phi ngây ngốc không biết bên trong là thứ gì, cứ đành bỏ vào người, mang đi.
Sau, hướng Lôi Minh thần bí nói. “Nhị ca, huynh an bài chuyện ta nói huynh làm tới đâu rồi?”
“Chuẩn bị hoàn hảo, tuỳ thời phát động.” Lôi Minh đáp.
“Tốt. Giờ chỉ còn nhờ mấy vị huynh đệ Thiên Tuyền Tông, Hàn Nguyệt Cung chuẩn bị cho ta ba cái chuông đồng thật lớn có được không.”
Nam tử Thiên Tuyền Tông ngây ngốc nói. “Ngươi cần chuông đồng làm gì chứ?”
“Ngày mai ngươi sẽ biết.” Lôi Tiêu lại khôi phục thần bí.
Lôi Tiêu sau đó phân phối chút chuyện vặt cho mấy cái tông môn không quan trọng rồi nhanh chóng hướng về nơi xa.
Đỉnh núi Hoả Nham Sơn, gió lạnh thổi từng đợt, Lôi Tiêu đứng tại chỗ cao nhất, bộ bạch y theo gió phiêu động. Tuy hắn dung mạo không quá mức xinh đẹp nhưng cái bộ dáng tiêu dao tự tại, không nhiễm bụi trần kia có chút ý tứ.
Lôi Tiêu tại vị trí này đem tất thảy vạn sự vạn vật thu vào tầm mắt, hắn thấy rõ đám hắc y nhân cũng đang tích cực bày bố trận pháp, trong lòng u sầu cho trận chiến sắp tới, khẳng định sáng mai sẽ diễn ra một màn gió tanh mưa máu. Sau, lại lặng nhìn thiên không, từ trong vô số tinh tú như muốn kiếm tìm một bóng hình.
Bên trong Thiên vực, một cái vòng eo tuyệt mỹ liên tục lắc lư, bộ pháp nhẹ nhàng như hồ điệp xuyên hoa tránh thoát chục đạo hồng châm hiểm độc phóng xuất.
Tại đây không phân ngày đêm, không có nhật nguyệt, chỉ vô tận một mảnh chiến trường, Huyễn Điệp Nhi cùng Bán Thần nữ tử chiến đấu sắp ba ngày ba đêm, bộ thải y trên người rách nát tơi tả, sắc diện nhợt nhạt thấy rõ. Nàng tuy có thực lực viễn siêu nhưng thực chiến quá kém, bị nữ nhân Bán Thần cảnh áp chế đến chạy đông chạy tây.
“Đừng giãy giụa nữa, ngươi không thể thắng được ta đâu.” Nữ nhân Bán Thần khiêu khích.
Huyễn Điệp Nhi cứng rắn đáp. “Đừng có mơ tưởng. Ta lần này dù có mất mạng cũng sẽ không như lúc trước bỏ chạy. Bên ngoài kia vẫn còn một tên ngốc cần ta đi tìm, tuyệt đối sẽ không ở nơi này vẫn lạc.”
Trăm con hò điệp đập cánh nhắm hướng nữ Bán Thần bay đến rồi bạo nổ, chấn động vượt xa Phích Lịch Lôi Đạn, đem một toà núi lớn bỗng chốc phá toái.
“Ngu xuẩn.” Nữ nhân Bán Thần cắn răng nghiến lợi, cuồng oanh loạn tạc.
Cách đó không xa, giữa một mảnh vô tận đất trống, nhìn vết tích dường như mới bị phá toái đây, Hoa lão và Tôn Cương đang ngồi tại trung tâm, tựa lưng vào nhau, từng hơi thổ nạp, hấp thụ linh khí thiên địa chữa trị thương thế trên người, đối diện, song vương tình trạng chẳng thể khá hơn, trên người lưu lại chi chít vết thương.
Đội ngũ hai bên đều là chiến lực đỉnh tiêm nhất, công kích phát ra cực kỳ hung hiểm mỗi chiêu mỗi thức phá toái mảnh lớn địa phương. Kết quả mới chật vật giống hiện tại.
Hai người Hoa lão đều là luyện sư không lấy bách chiến luyện thân nhưng tuổi tác vượt xa, thủ đoạn thâm sâu mạc trắc, chiến đấu có phần áp chế, chỉ tiếc dưới tác dùng màn sáng tử sắc vẫn vô lực chấn sát địch nhân.
“Tôn thần sư, ngươi xem bọn ta có ý tốt đến đưa lễ cuối cùng lại kéo ra chiến đấu, tất thảy đều thương đến mức độ này. Có đáng không chứ? Nếu ngươi đổi ý hiện tại có thể theo ta đến gặp Thần tôn đại nhân, nói không chừng ông sẽ đổi ý đó.” Bi Thống Vương nói.
“Hỗn đản nhà ngươi căm miệng cho ta, lão tử hồi phục sẽ chém chết ngươi đầu tiên, Sau mới phanh thây tên tiểu tạp chủng kia.” Tôn Cương tức giận mắng chửi.
“Tôn huynh đừng nóng vội, hắn ta chính muốn quấy nhiễu ngươi điều khí, nếu lọn lần nữa sợ rằng linh khí sẽ mất kiểm soát, rơi vào bẫy của hắn ta.” Hoa Thần Y nhắm mặt dưỡng thần vẫn mở miệng cảnh báo.
Tôn Cương một thoáng sững sờ, hắn trong chiến đấu đánh giá tên Bi Thống Vương trước mặt tu vi chẳng những rất thâm sâu mà đến cả tâm kế cũng rất lợi hại, mấy lần chỉ dùng lời nói đã kích lão trúng kế. Càng thêm khuôn mặt luôn treo nụ cười giả tạo khiến người không thể phòng bị.
Bốn tên Thần cảnh cứ vậy rơi vào trầm mặc, nhưng không gian bốn phía lại kéo lên từng trận chấn động, Thần uy song phương hoá thành gợn sóng ầm ầm đập vào nhau.