Hải dương mênh mông vô cùng tận lại đang trôi nổi một cái thân người.
Lôi Tiêu bị sóng nước xô đẩy qua thật lâu thời gian cuối cùng dạt vào một toà cự đảo. Lại tiếp tục bỏ ra thời gian nữa ngày mới hồi tỉnh, trước tiên dò xét thân thể qua một lượt, xác nhân hoàn hảo vô khuyết, thầm cảm tạ tổ tiên giữ lại cái mạng nhỏ. Nhớ lúc nhận phải Hỗn Thế Chương Ngư nhất kích đã bay rất xa, dường như còn xuyên qua một cái hắc động quái dị, sau, mới hạ lạc hải dương, may mắn hắn bám được khúc cây khô mới bình an trôi dạt, bằng không sớm thành mồi cho cá.
Nghĩ ngợi thật lâu, Lôi Tiêu sau mới chú ý xung quanh, mục trừng khẩu ngốc, chấn động tâm can. Quan cảnh nơi đây thật sự kinh thế hải tục, cự thụ cao ngàn mét tán lá cực đại che khuất cả thiên không, hàng hàng lớp lớp xếp chỉnh tề, thật giống có người cố tình bày bố, tạo thành vô tận sâm lâm. Thảo mộc nơi đây cũng dị thường phát triển, kích thước trung bình đều vượt lên ba mét, Lôi Tiêu miễn cưỡng chỉ đứng đến quá nửa.
“Thật thú vị nha. Chẳng những giữ được cái mạng còn đến được nơi thú vị này, phải đi xem thử một phen, kể lại cho nhị ca nhất định khiến hắn kinh ngạc không thôi.” Lôi Tiêu tự nhủ. Sự tình trước mắt tuy quái dị nhưng phí thường kích thích thiếu niên tính tò mò.
Đi chừng chục dặm, Lôi Tiêu càng thêm hứng thú sôi trào, nơi đây và hắn như một thế giới khác, vạn vật vạn sự ngoài hình dáng to lớn còn có bộ dáng cực kỳ quái dị, khác lạ, đương thời chưa từng có. Lại độc hành thêm mấy dặm mặt đất dưới chân đột nhiên rung động, tuy rất nhỏ, nhưng, vẫn có thể cảm nhận được, giống như đại đội nhân mã đang hành quân, từng hồi nhịp điệu nối nhau đều răm rấp.
“Là con kiến…..” Lôi Tiêu há hốc mồm, nhanh chóng nắp sau bụi cỏ. Trước mắt một đàn kiến đen đang nối nhau đi chuyển, chỉ thấy một mảng đen kịt vô tận không thể tín được có mấy ngàn con.
Đàn kiến kích thước từng con phải bằng cỗ chiến xa loại lớn, có con còn vượt lên gấp đôi, toàn thân chúng giống được người cố tình dùng kim thiết đúc ra, tinh thuần đen tuyền, sáng bóng, sáu cái chân như gậy sắc, chèo chống cơ thể to lớn tiến lên phía trước, nhưng, chuyển động mấy phần khô cứng. Ở cái kích thước này từng chiếc lông tơ mỏng manh đều phi thường chân thực, sắt bén không khác ngân châm. Bầy kiến cứ vậy mà đi, nhưng, đột nhiên có một con tự ý rời khỏi, hướng phía Lôi Tiêu đi đến.
Ban đầu, còn nghĩ con kiến chỉ có hứng thú vật gì đó, không còn nhìn đến hắn, nhưng, khi phát hiện ý nghĩ bản thân mười phần ngu xuẩn thì đã quá trễ. Con kiến đối diện Lôi Tiêu, cập càng sắt ma sát kêu từng tiếng “ken két”, cặp mắt lớn nhìn chằm chằm như muốn đánh giá hương vị món ăn này.
Lôi Tiêu nội tâm kêu thảm, thân thể tự mình hành động, phía xa chạy nhanh.
Một người một kiến cứ vậy, ngươi chạy ta đuổi, không biết qua bao lâu, đến khi Lôi Tiêu mắc vào một rễ cây lớn, ngã nhào trên đất thì con kiến vừa vặn lao tới.
“Đại ca, ngươi, đừng có ăn ta mà, ta chỉ tiện đường đi ngang không có ý xấu, hương vị cũng không ngon, cầu xin ngươi đừng ăn ta.” Lôi Tiêu không ngừng cầu xin con cự thú.
Con quái vật vẫn ngây ngốc, dường như nghe không hiểu lời Lôi Tiêu, dần dần mở rộng đôi càng, để lộ cái miệng ghê tởm liên tục liếm láp.
“Phập.” cặp càng to lớn đâm mạnh, nhưng, Lôi Tiêu vừa vặn tránh thoát nên ghim sâu vào mặt đất, con kiến vất vã muốn kéo ra.
Lôi Tiêu nhận thấy cơ hội đến, cười lớn rồi quay người bỏ chạy. “Kiến đại ca, ta đi trước, huynh cứ ở đó mà chơi đi.”
Chạy không ngoài mười trượng Lôi Tiêu đã thấy con kiến dùng đại lực mạnh mẽ xúc lên lớp đất, lần nữa đuổi theo.
Khoảng cách song phương theo tốc độ con kiến bạo tăng thật nhanh thu hẹp, cặp càng sắt đã đến sát sau lưng, liên tục chém ra, cắt nát bộ quần áo. Lôi Tiêu hoảng loạn kinh hô. “Cứu mạng với, ai đấy nhanh cứu ta thoát khỏi con quái vật này, dù phải làm trâu làm ngựa Lôi Tiêu này nhất định báo đáp.”
“Ngươi nói có thật không?”
Giữa chốn rộng rậm hoang vu bất giác bật lại thanh âm hồi đáp, đối phương là đang dùng truyền âm thuật, bốn phương tám hướng đều có, chẳng thể xác định được gì.
Lôi Tiêu thời khắc suy nghĩ đình chỉ lại vớ được bùa cứu mạng, không cần phân biệt đối phương là chính hay tà, lớn tiếng đồng ý.
Đối phương không đáp chỉ phát ra tiếng cười, sau, Lôi Tiêu cảm giác một trên gió nhẹ xược qua ngang mặt, tiếp theo, nghe được tiếng kim thiết giao nhau chát chúa một tiếng.
Quay đầu nhìn xem, vừa vặn thấy được cự kiến to lớn tức thì vô lực ngã ngang, toàn thân cứng đờ không còn động tĩnh, tỉ mỉ chút mới thấy giữa trán ghim sâu một cái ám khí hình lông công. Nội tâm Lôi Tiêu chấn kinh, chỉ bằng một đạo ám khí không lớn hơn bàn tay đã nhẹ nhàng giết chết con quái thú toàn thân thiết giáp trang bị, đối phương thật sự quá mức đáng sợ.
“Cái này…..” Lôi Tiêu ngây ngốc cả người.
“Nó đã chết rồi.” Thanh âm kia lần nữa lên tiếng.
Từ sau lớp thảo mộc phía xa dần dần đi ra một nhân ảnh.
Người đến thân thể gầy gò, đơn sơ một bộ bạch y, mái tóc y buông xoã chia thành hai nửa, không gió mà bay khiến người đối diện cảm thấy cực kỳ phong, trần tiêu sái. Khuôn mặt y sắc bén đường nét, thần tình đạm nhạt treo nụ cười hờ, đôi mắt như làn thu thuỷ, xanh biếc, xinh đẹp, lại lắng động nỗi buồn thật sau bên dưới. Có điều, sắc diện y cực điểm không tốt, sinh khí trầm trọng thiếu hụt, nước da nhợt nhạt hơn tờ giấy, đến cả đôi môi đỏ nhất trên người cũng trắng bệch, biểu tình này chỉ thường thấy ở người mang bệnh lâu năm. Dường như đôi chân cũng có vấn đề, đang phải ngồi trên chiếc xe lăn bằng kim thiết, chầm chậm tiến đến Lôi Tiêu phía này.
Bạch y nam tử trước tiên mở lời. “Ta đã giúp ngươi đánh chết con súc sinh kia, vậy được rồi chứ?”
“Được, thật sự rất tốt, ta thật lòng đa tạ ngươi.” Lôi Tiêu huy quyền, cúi đầu.
“Lời khách khí bỏ đi, chỉ cần ngươi giữ đúng lời nói. Chỗ ta vừa khéo cần hạ nhân, ngươi đến giúp đỡ ba tháng ân tình này xoá sạch.” Bạch y nam tử đạm mạt trả lời, quay người bỏ đi.
Lôi Tiêu tức khắc gọi vọng. “Đại ca, ta chỉ theo bản năng cầu cứu…..” Lời chưa nói dứt đã bị chen ngang.
“Ngươi không muốn đến?”
Lôi Tiêu vội vàng giải thích. “Không phải, không phải. Ta thật không có ý đó, chỉ là tử nhỏ đã sống trong nuông chiều, chưa từng thử qua mấy việc nặng nhọc, sợ rằng sẽ chẳng giúp ích được cho ngươi.”
Bạch y nam tử vẫn tiếp tục tiến lên, quăng lại câu nói. “Ta chỉ sống một mình hai chân tàng phế nên có chút sinh hoạt lộ ra khó khăn, mấy cái công việc vặt trong nhà quá nhất cũng không đến mức như làm trâu làm ngựa.” Đến đây, giọng nói đột nhiên pha chút sinh khí, trêu đùa. “Vã lại, nếu thật ngươi mệt chết chỗ ta vẫn đảm bảo thi thể nguyên vẹn, bằng ngược lại, đi lung tung trong rừng này, khẳng định chẳng quá nửa ngày sẽ bị đám hung thú cắn nuốt, xương cốt không còn.”
Vừa nghe đe doạ Lôi Tiêu lập tức nghó nghiêng bốn phía, rùng mình chạy nhanh đến bên bạch y nam tử. Hai người cứ thế đồng hành.
Đi suốt quãng đường Lôi Tiêu tính tình hoạt náo luôn miệng luyên thuyên đủ thứ sự tình trên đời, bạch y nam tử kia thì hoàn toàn trái ngược, lạnh lẽo như khối băng, hỏi gì cũng không đáp, thỉnh thoảng cùng hắn liếc mắt mấy cái hoặc ậm ờ cho qua, chả biết có thèm quan tâm hay không nữa.
Nhưng, sức chịu đựng vốn có giới hạn, bạch y nam tử nghe mấy câu chuyện cười nhạt nhẽo, mấy lời sáo rỗng chẳng đâu vào đâu, chan mày đã nhíu thật sâu, gằn giọng quát. “Ngươi đủ chưa vậy? Mau im miệng cho ta.”
Lôi Tiêu khoé miệng lộ ra nụ cười. “Ngươi cuối cùng đã chịu quan tâm ta.”
“Ngươi thật sự muốn gì?” Bạch y nam tử giọng nói đanh thép.
“Tốt, tốt, tốt, ta bị ngươi nhìn thấu. Thật ra, khi lên cái đảo quái dị này mọi chuyện với ta đều quá mức quái dị, chỉ muốn đào ra chút thông tin, khi trở về còn có thứ kể lại.” Lôi Tiêu cười gian tà.
Bạch y nam tử thoáng do dự rồi hừ lạnh, đáp. “Ta trả lời ngươi ba câu, nhưng, phải hứa sẽ không làm phiền ta.”
Lôi Tiêu đạt thành đại kế, cười thoả mãn. “Trước tiên nói tên ngươi đã.”
“Liễu Thuần Thanh.” Bạch y nam tử lạnh lẽo phun ra ba chữ
Lôi Tiêu nhận biểu tình kia vẫn không khó chịu chỉ khẽ cong khoé môi, lại tiếp. “Nơi đây rốt cuộc là nơi nào, tại sao mọi thứ đều to lớn vậy chứ?”
Liễu Thuần Thanh hỏi gì đáp nấy. “ Nơi đây gọi Tử Hồn đảo, vạn vật hữu linh, qua vạn nam tuế nguyệt hấp thụ thiên địa linh khí nồng đậm vượt mức phát triển không có gì dị thường.”
Lôi Tiêu nghe nói mới nhớ đến, hắn cùng con kiến thật lâu chạy hết nửa ngày vẫn không có cảm giác mệt mỏi, nguyên nhân thì ra chính ở luồng không khí nơi này, hít vào một hơi liền thấy thần tình sảng khoái, huyết mạch khai thông. Kích động nói. “Thiên hạ lại còn có phúc địa lợi hại vậy, nếu được ta thật muốn ở đây thật lâu. Nói không chừng sẽ cường đại như con kiến kia.”
Liễu Thuần Thanh chợt nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý. “Nếu ngươi thật sự biết nơi đây là đâu sợ sẽ hối hận vì nói ra lời này. Ngày trước cũng từ có rất nhiều kẻ trôi dạt đến đây, nhưng, chung quy tất thảy chỉ có hai kết quả, một là trực tiếp bỏ chạy rồi chết giữa đại hải mênh mông, những kẻ khác cố gắng cầm cự thì kết cụ cũng không sống nổi qua một trăm ngày, bị linh khí nồng đậm trên đảo phá nát thân thể, tự bạo mà chết.”
Mấy lời nói đáng sợ mười phần vậy được thần sắc lạnh nhạt như không của Liễu Thuần Thanh biểu diễn càng tăng thêm hiệu ứng doạ người, hắn nói như thể việc bỏ mạng tại đây vốn nên là chuyện tất nhiên.
Lôi Tiêu cũng hư thực hỏi ra. “Sẽ không phải tàn ác đến vậy chứ? Cái Tử Hồn đảo này rốt cuộc có thứ gì ghê ghớm đây? Chẳng phải còn có ngươi là người sống sao?”
Liễu Thuần Thanh mỉm cười. “Tự mình xem đi.”