Lúc này, ở biên cảnh Tề Châu, một đạo quân hung mạnh mười nghìn người đang hành quân trên con đường quanh co.
Khôi giáp của đạo quân nhiễm huyết, đao kiếm tổn hại, vừa mới chinh chiến ở nước Đông Lăng trở về, khí thế như hồng, đằng đằng sát khí.
Người dẫn đầu là Lục Khải Sơn!
Cường giả Động Thiên cảnh!
Giờ phút này, trên tay hắn ta cầm bản đồ, sắc mặt âm trầm như máu, tiếng nói trầm thấp mang theo sát ý khát máu.
“Từ Dương! Thiên Lam Tông, ngày mai chính là ngày ngươi diệt vong.”
Phó tướng Lục Khai Thương ở bên cạnh, kỳ quái nhìn bốn phía, nói: “Đại nhân, chúng ta có phải đi nhầm chỗ rồi hay không? Nếu chúng ta hướng về phía này thì sẽ đến Tề Châu nước ta.”
Lục Khải Sơn thu hồi bản đồ, thở sâu nói: “Không nhầm, chúng ta chính là đi đến Tề Châu.”
“Nhưng mệnh lệnh của Hoàng Thượng là kêu chúng ta hồi Hoàng Đô. Chúng ta tới Tề Châu làm gì.” Phó tướng có chút nghi hoặc hỏi.
“Giết một người!”
Tiếng nói vừa dứt, khí thế của Lục Khải Sơn đại biến, sát ý ngưng thực quanh quẩn bên người, khiến cho người khác hít thở không thông!
Phó tướng bị sát ý nồng đậm làm cho sửng sốt. Cho dù là trên chiến trường, Lục Khải Sơn cũng không có sát ý nồng đậm như thế!
Trong lòng không khỏi nhủ thầm, là vị chủ nhân nào của Tề Châu đã đắc tội Lục Khải Sơn và đắc tội như thế nào mới khiến Lục Khải Sơn một cường giả Động Thiên cảnh lại dám vi phạm thánh ý của Hoàng Thượng, lén lút đi đường vòng về Tề Châu, chỉ để tới giết hắn? ……
Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Dương vừa mới từ trên giường đứng dậy, đã nghe thấy giọng tên Phương Viêm kia hô to gọi nhỏ.
“Từ Lão Tổ, không tốt rồi, chúng ta bị một đạo quân vây quanh, một mảnh người đen nghìn nghịt. Hiện tại những người đó đang tấn công đại trận hộ sơn của chúng ta, đại trận hộ sơn của chúng ta cũng sắp bị phá hỏng!”
“Cái gì”
Từ Dương nghe vậy sửng sốt nhanh chóng đứng dậy chạy đến trước sơn môn.
Đại trận hộ sơn có thể chống cự mười mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ công kích, vậy mà hiện tại lại sắp bị phá hỏng.
Từ Dương chạy tới trước sơn môn, quả nhiên dưới chân núi Thiên Lam Tông, tất cả đều là binh sĩ mang khôi giáp, một mảnh người đen nghìn nghịt, ước chừng có trên mười nghìn người.
Đương nhiên, những người đó không quan trọng, quan trọng là, ở trên trời còn có mấy chục tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Người cầm đầu một thân hắc bào, tay cầm trường thương, mắt ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thiên Lam Tông.
Hắn ta đã ở cảnh giới Động Thiên!
Chỉ là Từ Dương cảm giác tên tu sĩ Động Thiên cảnh này có chút quen mặt.
Nhìn kỹ, tức khắc nhớ tới hắn là ai: “Lục Khải Sơn, là ngươi.” Từ Dương mỉm cười nói.
Lục Khải Sơn nghe vậy, cũng cười vài tiếng, nói: “Ha ha ha ha, không nghĩ tới ngươi còn nhớ rõ ta. Nếu ngươi nhớ rõ ta, vì sao không chạy!”
Lục Khải Sơn vừa nói vừa đi về phía Từ Dương.
Vung tay lên, oanh một tiếng, đại trận hộ sơn của Thiên Lam Tông tức khắc biến mất vào hư vô.
Lục Khải Sơn đi tới trước mặt Từ Dương, nhìn chằm chằm vào Từ Dương, trong con ngươi tràn đầy lửa giận báo thù!
“Nếu ta là ngươi thì đã mang theo đệ tử Thiên Lam Tông của ngươi chạy thật xa rồi!”
……
Ở bên trong Thiên Lam Tông, không ít đệ tử đều bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, trên người Lục Khải Sơn phát ra khí thế, càng làm cho bọn họ có cảm giác run rẩy.
Tuy rằng Lăng Thanh Thù cũng cảm giác sởn tóc gáy, giống như con chuột trên mặt đất bị mèo theo dõi, từ tận đáy lòng toát ra sơ hãi nhưng vẫn cố đè nén tâm tình xuống, trấn an đệ tử Thiên Lam Tông.
Bỗng nhiên, một vị trưởng lão Kim Đan kỳ chạy ra tới, trên mặt không chút sợ hãi, lớn tiếng nói.
“Ta là Trương Đông, nếu như không có lão tổ chỉ sợ hiện tại vẫn là một tên Trúc Cơ kỳ, ta tưởng các ngươi cũng giống như ta!”
“Thiên Lam Tông đối với chúng ta ân trọng như núi! Hiện tại tông môn gặp nạn! Chúng ta nên vì tông môn mà chặt tất cả gai góc đi! Cùng lắm thì sống cùng Thiên Lam Tông chết cùng Thiên Lam Tông!”
“Đúng vậy sợ cái gì, cùng lắm thì người chết trứng hướng lên trời! Ai dám tới Thiên Lam Tông ta gây sự! Lưu Đan ta là người đầu tiên không đồng ý!”
“Ta nói hai người các ngươi vì sao lại nói bi quan như vậy làm gì. Lão tổ của chúng ta không gì không làm được, dù cho hắn ta phái tới mười nghìn người cũng tính là gì! Coi như bọn họ tới một triệu người, ta cũng tin tưởng lão tổ!”
Mấy tu sĩ Kim Đan kỳ được Từ Dương giúp tăng lên tu vi cũng sôi nổi đứng ra, trấn an cảm xúc của đệ tử Thiên Lam Tông khác.
Thực mau, Thiên Lam Tông đang ồn ào náo loạn đã bình tĩnh lại.
Bọn họ chịu ân huệ to lớn của Thiên Lam Tông, vào lúc Thiên Lam Tông nguy hiểm họ đoàn kết lại với nhau thành một sợi dây thừng!
Không ai chạy trốn, cùng Thiên Lam Tông sống chết!
Từ Dương quay đầu, nhìn về phía những vẻ mặt bi tráng đó của mọi người, khóe miệng giật giật.
“Bình tĩnh.”
Từ Dương nhẹ giọng nói, giống như có ma lực nào đó, giọng nói rơi vào trong tai đệ tử Thiên Lam Tông, bọn họ quả nhiên bình tĩnh lại.
Từ Dương lại quay đầu nhìn về phía Lục Khải Sơn, tùy tay lấy ra một quả màu đỏ vừa ăn vừa nói: “Đi sao, não của ta cũng không bị hỏng, vì sao phải đi?”
Từ Dương lại nhìn Lục Khải Sơn, tấm tắc nói: “Nhưng thật ra ngươi, nếu như ta là ngươi thì hiện tại phỏng chừng đã chạy thoát khỏi Tề Châu càng xa càng tốt. Vậy mà ngươi lại ngàn dặm xa xôi chạy tới đây đưa đầu người?” Từ Dương nhìn hắn ta với vẻ mặt khinh thường, hoàn toàn không đem hắn ta đặt ở trong mắt. Lục Khải Sơn siết chặt nắm tay, trong lòng lửa giận hừng hực thiêu đốt.
Lạnh lùng hừ một tiếng, thân hình cực nhanh từ trời cao lao xuống xuống dưới.
“Hừ, chết đã đến nơi còn dõng dạc. Hôm nay, ta sẽ báo thù cho các đệ tử Vân Sơn tông đã chết!” Tiếng nói vừa dứt, nắm tay phải cường tráng bỗng nhiên giơ lên cao, một đoàn hỏa cầu mãnh liệt nhanh chóng ngưng tụ ở trên tay hắn ta.
Khôi giáp trên người Lục Khải Sơn đều bị nhiệt độ siêu cao của hỏa cầu này thiêu đều đỏ bừng, phát ra tiếng răng rắc.
Từ Dương nhìn Lục Khải Sơn công tới, trong lòng cười lạnh, thân mình nhẹ nhàng tránh thoát khỏi hỏa cầu của Lục Khải Sơn.
“Hừ, mặc cho ngươi lợi hại như thế nào thì một Thiên Lam Tông nho nhỏ có tính là gì, làm sao có thể là đối thủ của tu sĩ Động Thiên cảnh như ta chứ!”
Lục Khải Sơn thấy Từ Dương né tránh, không hề sốt ruột, bàn tay còn lại bỗng nhiên rút ra một thanh trường đao ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt.
Trường đao như vũ bão, ngọn lửa đỏ rực không thể xuyên thủng, nhuộm đỏ cả một phương. Ngọn lửa rơi trên mặt đất, trong khoảnh khắc, nửa Thiên Lam Tông biến thành biển lửa!
Ngay cả phiến đá xanh trên mặt đất, đều bị lửa cực nóng hòa tan thành dung nham.
Long mày Từ Dương nhảy dựng, trong lòng bốc lên lửa giận vô biên!
“Ngươi muốn chết!”
Từ Dương quát lớn một tiếng, một bước bước ra!
Giây tiếp theo, Từ Dương xuất hiện ở phía sau Lục Khải Sơn.
Oanh!
Từ Dương xuất ra một quyền, trong không khí phát ra tiếng rít sắc bén giống như Tử Thần thét chói tai!
Da đầu Lục Khải Sơn tức khắc nổ tung!
Đến từ sự nhận thức của một tu sĩ Động Thiên cảnh đã cho hắn ta biết đây là thời khắc nguy cấp liên quan đến sinh tử tồn vong!
Hắn vừa mới muốn tránh né, ở ngay lúc này, đột nhiên cảm giác ngực đau xót, chóp mũi ngửi thấy được một cổ mùi máu tươi.
Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy ngực hắn ta đã có một lỗ thủng lớn.
Máu chảy ra làm sinh cơ nhanh chóng xói mòn.
“Này…… Ngươi là Nguyên Thần cảnh?” Lục Khải Sơn cúi đầu, lẩm bẩm tự nói, dần dần thanh âm đê mê, tràn ngập không thể tin được.
Giờ phút này Lục Khải Sơn tràn ngập khiếp sợ!
“Một Tề Châu nho nhỏ! Vậy mà có cường giả Nguyên Thần cảnh!” Nói xong câu đó, Lục Khải Sơn đã mất đi sinh cơ.