Không ai ngờ rằng hắn chính là Đỗ Đại Bằng!
Lục Hương Xuyên cười nói:
- Giá như lúc này Lão Bá có mặt ở đây tất phải kinh dị lắm. Cho đến chết hắn vẫn tin rằng tôi cấu kết với chính Vạn Bằng Vương và không ngờ ở Thập Nhị Phi Bằng bang còn một nhân vật khác đáng sợ hơn Vạn Bằng Vương nhiều.
Đỗ Đại Bằng gật đầu không nói.
Như vậy hắn mặc nhiên thừa nhận lời tán thưởng của Lục Hương Xuyên.
Quả tình lời tán thưởng đó không xa sự thật là bao.
Tôn Kiếm, Hàn Đường là những thủ hạ thân tín và lợi hại nhất của Lão Bá đều bị giết hoặc trọng thương bởi tay Đỗ Đại Bằng. Hiển nhiên trong thành công của hắn có sự giúp đỡ của Lục Hương Xuyên cung cấp tin tức bí mật nhất.
Một năm qua, hàng trăm thủ hạ và bằng hữu của Lão Bá đều bị sát hại, Lão Bá bị đánh tơi tả hầu như không còn khả năng hoàn thủ cũng bởi lực lượng của Đỗ Đại Bằng.
Chẳng những hắn là kẻ nguy hiểm nhất trong Thập Nhị Phi Bằng bang mà quyền lực cũng rất lớn, bởi Vạn Bằng Vương hoàn toàn tín nhiệm, trao hết quyền lực cho hắn.
Vạn Bằng Vương cũng như Lão Bá không bao giờ ngờ tới dụng ý thực của tên thủ hạ thân tín nhất của mình.
“Hắn càng tín nhiệm ngươi, ngươi càng có cơ hội thuận tiện hơn để giết hắn!”
Lục Hương Xuyên theo phương châm đó. Đỗ Đại Bằng cũng theo phương châm đó.
Cả hai phối hợp nhau công kích đối phương khiến cả hai chủ nhân càng tín nhiệm và lệ thuộc vào chúng.
Hai tên này tuy tình huống không giống nhau nhưng có cùng mục đích.
Kế hoạch là do Lục Hương Xuyên khởi xướng, và đó là kế hoạch tuyệt diệu, đến quỷ thần cũng không lường nổi.
Trước tiên hắn cố tình chọc giận Vạn Bằng Vương bằng cách giết con ngựa quý báu của Vạn Bằng Vương khiêu chiến với Lão Bá.
Mặc dù chưa biết kết quả cuộc chiến này Lão Bá hay Vạn Bằng Vương thắng lợi, nhưng bất cứ ai thắng ai bại thì chiến thắng của Lục Hương Xuyên cũng đã được xác định.
Hắn cười nói với tên bằng hữu:
- Tiếc rằng Vạn Bằng Vương vĩnh viễn không bao giờ biết được mình đóng vai gì trong vở kịch này!
Đỗ Đại Bằng tiếp lời:
- Có lẽ trước khi chết tôi sẽ cho hắn biết. Hắn thường tự cho mình là anh hùng nhất thế, nhưng thật ra chỉ là quân cờ trong tay chúng ta thôi.
Lục Hương Xuyên hỏi:
- Huynh định khi nào thì hành động?
Đỗ Đại Bằng đáp:
- Bây giờ Lão Bá đã chết, còn Vạn Bằng Vương chỉ là thứ vô dụng mà thôi. Ta lúc này cũng có thể hành động được, thậm chí ngay ngày mai.
Lục Hương Xuyên lắc đầu:
- Ngày mai thì không được. Ít ra phải chờ đến ngày mồng tám.
Đỗ Đại Bằng ngạc nhiên hỏi:
- Sao phải thế?
- Vì mồng bảy là sinh nhật Lão Bá. Hắn đã dự định đúng ngày đó tấn công Phi Bằng bảo.
Đỗ Đại Bằng gật đầu:
- Ta biết.
- Nhưng huynh đâu biết hắn định dùng lực lượng nào để tấn công.
- Hình như toàn bộ lực lượng của hắn chỉ còn bảy mươi tên tinh nhuệ.
- Chẳng lẽ huynh không thấy có gì lạ sao?
Đỗ Đại Bằng lắc đầu:
- Ta chỉ ngạc nhiên rằng Lão Bá đánh giá Vạn Bằng Vương quá thấp.
- Điểm mạnh nhất của Lão Bá là chưa bao giờ đánh giá thấp đối phương.
Đỗ Đại Bằng cười nói:
- Nếu vậy thì hắn đã tự đánh giá mình quá cao. Chỉ với bảy mươi tên mà định tấn công Phi Bằng bảo thì đúng là tự lao vào cõi chết.
- Mặc dù Lão Bá chẳng trọng thị mạng người, nhưng chưa bao giờ để thuộc hạ mình chết một cách uổng phí.
Đỗ Đại Bằng nhíu mày hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn còn quỷ kế gì hoặc lực lượng bí mật nào khác?
Lục Hương Xuyên đáp:
- Cái đó thì chưa rõ, nhưng Lão Bá xưa nay không làm gì mà không cầm chắc.
- Vậy ngươi có suy đoán gì không?
- Tôi cho rằng bảy mươi người này chỉ là những con tốt của Lão Bá mà thôi, họ là vật hy sinh, mặc dù không phải là hy sinh một cách uổng phí. Họ sẽ tấn công vào chính diện Phi Bằng bảo để thu hút lực lượng, còn chính Lão Bá tự tay sẽ xuất lĩnh lực lượng khác từ hậu bảo đánh vào, bằng hai gọng kìm tấn công Vạn Bằng Vương.
Đỗ Đại Bằng hỏi:
- Vậy ngươi cho rằng Lão Bá sẽ dùng kế dương đông kích tây?
Lục Hương Xuyên gật đầu:
- Đó chính là sở trường của Lão Bá.
Đỗ Đại Bằng trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Cũng có thể do hắn bí thế nên liều mạng tung ra một cuộc phản kích cuối cùng trong tuyệt vọng.
Lục Hương Xuyên lắc đầu:
- Không ai hiểu rõ Lão Bá bằng tôi, sự suy đoán của tôi quyết không sai đâu. Huống gì hắn chưa tới nước phải liều mạng. Dù thế nào thì nước cờ của Lão Bá luôn tạo ra được yếu tố bất ngờ.
- Nhưng bây giờ hắn đã chết...
- Dẫu thế nào cũng không phải không nguy hiểm.
- Vậy chúng ta nên làm thế nào?
- Bởi chúng ta chưa hiểu rõ nên phải chờ cho tới ngày mồng tám. Bởi vì Lão Bá đã ước định với người của hắn đúng ngọ ngày mồng bảy thì hành động.
- Sao nữa?
Lục Hương Xuyên nói tiếp:
- Việc Lão Bá chết, bây giờ trừ hai chúng ta còn chưa ai biết cả. Lực lượng bí mật của Lão Bá đương nhiên cũng chưa biết.
Đỗ Đại Bằng chăm chú nghe, gật đầu nói:
- Đúng thế.
Lục Hương Xuyên nói tiếp:
- Bởi vậy đúng ngọ mồng bảy, chúng sẽ đồng loạt tấn công theo kế hoạch.
- Không sai.
- Nhưng không còn ai tiếp ứng chúng nữa vì Lão Bá cùng bảy mươi tên tấn công chính diện đã chết. Khi đó Đỗ huynh chỉ việc đón chúng như những tấm bia sống.
Đỗ Đại Bằng cười nói:
- Không sai! Và ta sẽ tiếp đón chúng thật chu đáo.
Lục Hương Xuyên tiếp:
- Tuy vậy việc đối phó với bọn này không quá dễ dàng đâu, vì đó là lực lượng chủ yếu cuối cùng của Lão Bá. Bọn này bị tiêu diệt có nghĩa là Lão Bá thực sự bị xóa sổ.
Đỗ Đại Bằng tiếp giọng:
- Chính thế. Khi đó chúng ta sẽ cao gối ngủ kỹ không lo nghĩ gì nữa.
Lục Hương Xuyên cười nói:
- Mối lợi của chúng ta là tọa sơn quan hổ đấu. Trong cuộc chiến tối hậu này, lực lượng của Lão Bá sẽ bị tiêu diệt đến người cuối cùng, đồng thời những kẻ phòng bị ở Phi Bằng bảo lại là thủ hạ thân tín của Vạn Bằng Vương cũng sẽ tổn thất nặng nề. Đó là điều có lợi cho Đỗ huynh.
Đỗ Đại Bằng vỗ tay cười lớn:
- Bây giờ ta mới biết rõ ngươi lợi hại đến thế nào. Và căn bản điểm mạnh nhất của ngươi là chỉ nghĩ đến mối lợi cho mình. Nếu ngươi có thịt ăn, ta không đến nỗi phải nhịn thèm!
Lục Hương Xuyên cũng cười:
- Đó cũng là vì bản thân! Khi đó người ta sẽ được ăn nhiều bữa thịt!
Đỗ Đại Bằng chợt trầm ngâm nói:
- Hôm nay là ngày mồng năm... tới mồng tám chỉ còn ba ngày nữa.
Lục Hương Xuyên gật đầu:
- Đúng thế, đó là thời gian không dài. Tuy vậy không có gì phải vội.
Bấy giờ đã gần sáng, cuộc đàm đạo cũng kết thúc.
Đỗ Đại Bằng rời khỏi tửu điếm trước, sau đó không lâu, Lục Hương Xuyên cũng lên ngựa trở về.
Hắn nhìn con đường thẳng tắp trước mắt, lòng lâng lâng khi nghĩ rằng mục đích của mình cũng sắp đạt tới.
Chợt có tiếng xe ngựa từ trong rừng phóng ra chặn ngang đường của Lục Hương Xuyên.
Từ trong kiệu xe kín mít thò ra một bàn tay trắng muốt với những ngón tay mảnh như những cánh hoa huệ.
Lục Hương Xuyên dừng ngựa lại cau mày nhìn bàn tay đưa ra vẫy mình, nhưng không biểu lộ tình cảm nào.
Hắn đã nhận ra bàn tay đó của ai.
Một khi bàn tay đó đã thò ra thì ít khi thu lại mà không lấy được vật gì.
- Đưa đây!
Hai tiếng đó phát ra không được dễ nghe cho lắm, tuy vậy giọng nói trong trẻo làm cho mệnh lệnh này đỡ nặng nề hơn.
Lục Hương Xuyên hỏi:
- Cô cần gì?
Người trong xe đáp:
- Ngươi quá biết ta cần gì mà!
- Nhưng đây không phải chỗ mà cô đòi hỏi.
- Ta chờ tin ngươi quá lâu, và hình như ngươi cố tình tránh mặt.
- Vì thế nên cô cần đợi thêm nữa.
Người trong xe cất một chuỗi cười lanh lảnh rồi nói:
- Ngươi định đùa ta sao? Ta biết rằng ngươi đang có những tin tức tốt lành nhất.
Lục Hương Xuyên xuống ngựa kéo cửa xe nhảy vào bên trong.
Người trong xe là Cao lão đại.
Lục Hương Xuyên nhìn ánh mắt long lanh của Cao lão đại, cười hỏi:
- Cô lại uống rượu ư?
Cao lão đại xẵng giọng hỏi lại:
- Huynh cho rằng tôi uống rượu mới dám tới đây sao?
Lục Hương Xuyên không trả lời, chỉ nói:
- Rượu thường làm người ta can đảm hơn.
- Không uống rượu tôi cũng đến. Bất cứ ai đã hứa với tôi điều gì, bắt buộc phải thực hiện.
Lục Hương Xuyên hỏi:
- Tôi đã hứa với cô điều gì chứ?
- Huynh quên thật sao?
- Cô cứ nhắc lại xem!
Cao lão đại phóng tia mắt không chút thiện cảm nhìn đối phương, nói dằn từng chữ:
- Thôi được, tôi sẽ nhắc lại. Huynh đã hứa với tôi rằng khi Lão Bá chết thì sẽ giao Khoái Hoạt Lâm vĩnh viễn cho tôi.
Lục Hương Xuyên cười nhạt nói:
- Theo giọng điệu của cô thì hình như tôi bắt buộc phải chấp nhận!
Cao lão đại thản nhiên gật đầu:
- Đương nhiên!
- Nhưng quyền sở hữu chỗ đất đó hiện còn nằm trong tay tôi!
- Tôi lại không sợ huynh không trao nó cho tôi.
- Cô có vẻ tin chắc?
- Nếu không tin chắc tôi đã không tới đây!
Lục Hương Xuyên nhíu mày hỏi:
- Cô có biết đây là nơi nào không?
- Đương nhiên biết! Trước đây nó là địa phận của Lão Bá, còn giờ là của huynh.
- Cô không sợ bị tôi giết sao?
Cao lão đại cười khiêu khích:
- Có giỏi thì cứ thử xem!
Nói thế nhưng Cao lão đại không tỏ ra chút gì đề phòng, vẫn ngồi nguyên tư thế cũ, sắc mặt vẫn không đổi.
Lục Hương Xuyên nhìn Cao lão đại thách thức, nhưng thị vẫn thản nhiên nhìn lại cũng bằng ánh mắt như thế.
Chiếc xe ngựa đã khởi hành, hướng về phía hoa viên của Lão Bá.
Lục Hương Xuyên hỏi:
- Cô muốn tôi quay về?
- Thì chẳng phải huynh đang quay về là gì?
- Nhưng cô đang muốn giải quyết việc đất đai?
- Việc đó thì giải quyết ở đâu chẳng được.
Lục Hương Xuyên chợt cười nói:
- Quả nhiên cô không sợ tôi gì cả.
Cao lão đại thản nhiên đáp:
- Nếu sợ thì ngay từ đầu tôi đã không bàn chuyện buôn bán với huynh!
Lục Hương Xuyên nói:
- Cuộc làm ăn này có vẻ không thiệt thòi gì.
Cao lão đại trả miếng:
- Nhưng cũng chẳng lời lãi gì cho lắm. Chính huynh mới là người đắc lợi.
Thị cười nhạt nói thêm:
- Tôi hy sinh Mạnh Tinh Hồn, hy sinh cả Phượng Phượng chỉ đổi lấy mảnh đất, còn huynh thì mất gì chứ?
Lục Hương Xuyên đột nhiên phá lên cười.
Cao lão đại không giấu sự bực tức:
- Huynh cười gì?
Lục Hương Xuyên vẫn chưa dứt tiếng cười đáp:
- Lát nữa cô sẽ biết tôi cười gì.
Xe đã đi tới hoa viên rồi dừng lại.
Lục Hương Xuyên mở cửa xe xuống trước nói:
- Cô hãy theo tôi, tôi sẽ cho xem vật này.
Hắn dẫn Cao lão đại đi theo con đường nhỏ rải đá qua Cúc Hoa viên tới mật thất của lão Bá.
Lục Hương Xuyên mở khóa đi qua tiểu sảnh vào ngay phòng ngủ của Lão Bá. Trong phòng mọi việc vẫn như cũ với tấm phản vỡ tan chỉ có ngọn đèn đã tắt.
Bấy giờ trời đã sáng, chẳng cần đến đèn nữa, Cao lão đại vẫn dễ dàng thấy mật động bên dưới tấm phản vỡ tan.
Chắc rằng thị cố nén kích động mới hỏi câu sau đây:
- Huynh có ý kiến gì?
Lục Hương Xuyên không nhìn đối phương, trả lời:
- Cô thấy đấy, Lão Bá còn chưa chết.
- Hắn đã... trốn thoát theo mật đạo đó?
Lục Hương Xuyên gật đầu.
Cao lão đại lại hỏi:
- Huynh không đuổi theo sao?
- Không.
- Vì sao?
Lục Hương Xuyên bình thản đáp:
- Vì tôi biết việc đó là vô ích.
Cao lão đại tái mặt đi.
Đến lúc này thị mới biết Lục Hương Xuyên vì sao lại cười. Lão Bá chưa chết nghĩa là thị không bao giờ trở thành chủ nhân khu đất đó mà chỉ là người thuê đất thôi.
Thị đã hy sinh Mạnh Tinh Hồn, hy sinh cả Phượng Phượng, thế mà đến một bản văn tự cũng không lấy được.
Lục Hương Xuyên từ từ quay lại ngưng mục nhìn Cao lão đại nói:
- Lão Bá tuy chạy mất nhưng đám đất đó vẫn ở nguyên chỗ cũ, nghĩa là cô vẫn còn hy vọng. Chỉ cần cô mang đến một vật để đổi thì có thể trở thành chủ nhân mảnh đất đó.
Cao lão đại thốt hỏi:
- Tôi dùng vật gì để đổi?
- Chính bản thân cô!
Cao lão đại cắn môi hỏi:
- Huynh cho rằng... tôi đáng giá vậy sao?
Lục Hương Xuyên cười dâm dật:
- Tôi cũng là người buôn bán. Người buôn bán chân chính thì biết giá trị của món hàng và không bao giờ chịu bỏ qua mối lợi nào!
Hai bàn tay hắn đã bắt đầu rờ mó trên cơ thể Cao lão đại, cuối cùng dừng lại ở bộ ngực.
Cao lão đại không kháng cự mà chợt cười to lên.
Lục Hương Xuyên hỏi:
- Cô cười gì?
Cao lão đại đáp:
- Cười huynh... huynh có biết trước đây từng có người dùng hai cân thịt để mua thân thể tôi không?
- Cái đó không quan hệ gì! Giá trị của một nữ nhân có thể thay đổi từng lúc.
Cao lão đại tán thành:
- Không sai! Bất cứ ai chịu cho tôi một khu đất, tôi đều có thể cùng họ lên giường.
Thị bỗng sầm mặt lại, nói tiếp:
- Chỉ có ngươi là không được. Cho dù ngươi có đem tất cả những gì mình có cho ta cũng không được!
Lục Hương Xuyên ngẩn người hỏi:
- Vì sao thế?
- Bởi vì ngươi làm ta chán ghét!
Lục Hương Xuyên bỗng nhiên biến sắc.
Hắn ít khi biểu lộ tình cảm của mình ra mặt như thế.
Cao lão đại nói tiếp:
- Ta có thể bàn chuyện làm ăn với mọi hạng người, kể cả với kẻ ta chán ghét, nhưng không thể ngủ với hắn!
Lục Hương Xuyên bỗng gầm lên như thú dữ đưa tay giật mạnh làm văng cả hàng cúc áo Cao lão đại.
Chưa ai thấy Lục Hương Xuyên có lúc nào mất bình tĩnh đến thế, chỉ cần thấy ánh mắt hắn long lên sòng sọc và bộ mặt hắn méo đi chẳng khác gì thú dữ, nhất định làm bất cứ ai cũng phải khiếp sợ.
Có lẽ bản tính hắn vốn là dã thú, chẳng qua rất biết giấu mình mà thôi!
Cao lão đại vẫn ngồi bất động, chẳng buồn đưa tay khép lại bộ ngực lõa lồ.
Bộ ngực ấy vẫn còn rắn chắc như của thiếu nữ trẻ trung, trắng mướt và vô cùng hấp dẫn.
Lục Hương Xuyên mắt vằn những tia máu, điên cuồng cấu vào bộ ngực và bên dưới tiểu phúc của Cao lão đại.
Không những cấu xé mà hắn còn đấm túi bụi vào những bộ phận nhạy cảm đó.
Cao lão đại ngã xuống.
Lục Hương Xuyên đã phát điên không ngừng đấm đá, có lẽ ngày xưa hắn cũng hành hạ Tiểu Điệp như thế.
Cao lão đại không né tránh.
Lúc đầu thị nghiến chặt răng, sau đó mồ hôi túa ra rồi oằn người như con rắn.
Lục Hương Xuyên thôi không đấm đá nữa mà dùng cả tay lẫn miệng kích thích.
Lát sau cả hai cùng thở hồng hộc, xé tàn y phục rồi cuộn lấy nhau.
* * * * *
Cao lão đại đứng lên trước tiên, đưa mắt nhìn Lục Hương Xuyên.
Cái nhìn của thị lạnh lùng chuyển sang khinh bỉ, hồi lâu mới hỏi:
- Ngươi xong rồi chứ?
Lục Hương Xuyên mỉm cười.
Cao lão đại lại nói:
- Ngươi thỏa mãn, và chắc là rất đắc ý. Còn ta thì chán ghét, chán ghét đến tột độ!
Rồi thị từ từ quay đi nói:
- Bây giờ ta sẽ đi. Nhất định ngươi sẽ thèm muốn ta, thèm muốn được một khoái lạc như vừa rồi nhưng đừng có hòng. Ta sẽ không tới nữa đâu!
Lục Hương Xuyên nói với giọng tin tưởng:
- Ngươi sẽ đến, và không lâu nữa đâu!
Cao lão đại cười nhạt hỏi:
- Ngươi tưởng rằng ta thích ngươi?
- Đương nhiên! Bởi vì trong chuyện ấy không ai bằng ta. Chẳng nữ nhân nào không thích chuyện đó!
Hắn cười khả ố nói thêm:
- Cô còn sẽ đến, bởi vì mong muốn được ta dành cho cô nguồn khoái lạc như tiên!
Cao lão đại quay phắt lại, bất bình tát bốp vào mặt Lục Hương Xuyên, nghiến răng nói:
- Ngươi là đồ súc sinh! Rồi sẽ có ngày ta giết ngươi! Chớ tưởng bây giờ ngươi đã có tất cả!
Lục Hương Xuyên đưa tay bưng mặt, không tỏ ra giận dữ, chỉ ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi nói gì?
- Ta nói rằng cho dù Lão Bá đã chết, ngươi cũng đừng hòng bò lên được địa vị của ông ta...
- Vì sao?
_ Vì có người cản ngươi!
- Ai vậy?
- Ngươi cũng biết rằng Hàn Đường còn chưa chết. Còn thêm Thiết Thành Cương nữa.
Lục Hương Xuyên cười to nói:
- Hàn Đường bây giờ đã thành kẻ tàn phế, chỉ sợ giết một tên thuộc hàng nhị lưu còn không nổi. Thiết Thành Cương không đối phó nổi một chiêu của bất cứ ai trong Hoàng Sơn tam hữu, nói gì đến ta?
- Đó là chuyện của một năm về trước!
- Ta biết rằng Hàn Đường đã dốc lòng truyền thụ võ học cho Thiết Thành Cương, nhưng trong mắt ta hắn còn lâu mới xứng là đối thủ! Hơn nữa ngươi biết chúng ở đâu không?
Cao lão đại lắc đầu.
Lục Hương Xuyên nói:
- Hàn Đường thì chẳng khác gì một thây ma trong tay ta, còn Thiết Thành Cương thì theo lệnh Lão Bá đã cao chạy xa bay cùng Tôn Như Liễu rồi. Trước sau gì ta cũng tìm được.
Cao lão đại nói:
- Thực ra ta chỉ nhắc ngươi nhớ rằng bằng hữu của Lão Bá còn chưa tiêu diệt hết. Còn nhân vật nguy hiểm nhất chưa đến.
- Ai vậy?
- Tiểu Điệp và Mạnh Tinh Hồn.
Thị cười nói thêm:
- Và không chỉ hai người đó. Còn có Đỗ Đại Bằng, Lưu Kim Bằng, chỉ có Vạn Bằng Vương mới không phải là đối thủ cản đường ngươi thôi!
Lục Hương Xuyên sầm mặt nói:
- Ngươi cứ tiếp tục nói đi!
- Ta sợ gì chứ? Ta biết quá rõ ngươi không phải vì Vạn Bằng Vương mà phản Lão Bá, bởi vì làm như thế không tốt đẹp gì cho ngươi cả, chỉ có lợi cho Vạn Bằng Vương thôi. Ngươi chẳng đến nỗi ngu muội mà không hiểu điều này. Bởi thế nếu ngươi không cấu kết với Đỗ Đại Bằng thì nhất định với La Kim Bằng.
Lục Hương Xuyên hỏi:
- Vì sao?
Cao lão đại lại cười đáp:
- Ngươi còn giả vờ nữa ư? Ta nhìn được tận gan ruột ngươi! Bởi vì chỉ có hai tên đó mới đủ khả năng trừ đi Vạn Bằng Vương sau khi ngươi trừ khử Lão Bá. Nếu ngươi không cầm chắc điều này thì đã không hành động.
Thị cười cười, hỏi:
- Ta nói không sai chứ?
- Ngươi cứ nói tiếp đi!
- Đương nhiên bản lĩnh Đỗ Đại Bằng cao hơn La Kim Bằng, và đó là chính nỗi lo của ngươi bởi vì hắn không dễ đối phó.
Lục Hương Xuyên tò mò hỏi:
- Còn gì nữa?
Cao lão đại lại đáp:
- Sau khi Vạn Bằng Vương chết, Đỗ Đại Bằng không còn là bằng hữu của ngươi nữa. Trái lại các ngươi trở thành kẻ thù đối đầu nhau. Đương nhiên cả ngươi lẫn Đỗ Đại Bằng chẳng những tìm cách không cho đối phương thực hiện mục tiêu tối cao của mình mà sẵn sàng tìm cơ hội tiêu diệt nhau. Cho nên...
Cao lão đại dừng lại một lúc.
Lục Hương Xuyên sốt ruột hỏi:
- Ngươi nói “cho nên” gì?
Cao lão đại tiếp giọng:
- Cho nên ngươi nhất định tìm người giết Đỗ Đại Bằng.
Lục Hương Xuyên cười khan hỏi:
- Vì sao ta không tự mình hạ thủ chứ? Nếu ta không chắc giết được hắn thì ai lại để hắn đi thay thế Vạn Bằng Vương?
Cao lão đại cười đáp:
- Hiện tại có thể ngươi cầm chắc chuyện này, nhưng đến lúc đó tình hình sẽ thay đổi.
- Thay đổi như thế nào?
- Bởi vì hắn không phải là đồ ngốc. Lúc đó hắn sẽ đề phòng ngươi.
Lục Hương Xuyên lại cười.
Có lẽ Cao lão đại đã đi guốc trong bụng hắn.
Khi bị đối phương vạch rõ tâm địa của mình, cách che giấu khéo nhất là cười mà không phản bác.
Cao lão đại nói tiếp:
- Nếu ngươi muốn giết hắn, đương nhiên phải tìm đến ta!
- Vậy ư?
- Ta có thể khẳng định điều đó.
- Căn cứ vào đâu mà khẳng định như vậy? Ngươi nói xem!
Cao lão đại đưa một ngón tay lên nói:
- Thứ nhất, khi ngươi đã đến một địa vị đủ cao, bao giờ cũng đâm ra thích hưởng thụ, ăn nhậu và tìm mỹ nhân. Cả hai thứ đó đều không đâu bằng Khoái Hoạt Lâm của ta.
Ánh mắt Lục Hương Xuyên chợt sáng lên. Hắn cười nói:
- Ngươi quả là nữ nhân thông minh nhất trong số nữ nhân. Còn điều thứ hai?
Cao lão đại trầm tĩnh nói:
- Ngươi cũng thế. Lúc đó tự cho rằng tính mạng của mình rất đáng giá nên trước tiên thuê người giết Đỗ Đại Bằng. Nay Hàn Đường đã tàn phế, trên giang hồ không ai làm việc đó tốt hơn Mạnh Tinh Hồn. Ngươi muốn tìm hắn tất cũng phải gặp ta!
Lục Hương Xuyên trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Điều này thì ngươi sai rồi. Ta sẽ tự mình đi giết hắn!
Cao lão đại gật đầu:
- Ta chưa nói xong. Lý ra đáng phải như vậy. Nhưng Mạnh Tinh Hồn nay đã thành con rể Lão Bá, bởi thế hắn không bao giờ là đồng minh của ngươi nữa. Trái lại, trừ Đỗ Đại Bằng ra người kế tiếp mà ngươi muốn giết là Mạnh Tinh Hồn.
Thị đưa mắt nhìn Lục Hương Xuyên rồi chậm rãi nói:
- Với Mạnh Tinh Hồn, ngươi cũng không tự tin giết nổi hắn.
- Sao ngươi biết ta không tự tin?
Cao lão đại đáp:
- Ta là người nuôi hắn từ nhỏ đến lúc trưởng thành, vì thế hiểu rõ bản tính của hắn hơn bất kỳ ai. Trừ phi Mạnh Tinh Hồn không thích sống nữa, nếu không bất kỳ ai muốn giết hắn đều không dễ dàng.
Lục Hương Xuyên gật đầu:
- Ta cũng biết thân thủ hắn rất nhanh, nhưng đó không phải là tất cả...
Cao lão đại ngắt lời:
- Ngươi sai rồi! Hắn không những xuất thủ nhanh, chuẩn xác, tàn độc mà còn là người rất giảo hoạt!
- Giảo hoạt?
- Giảo hoạt ở đây ý là hắn biết lúc nào nên trốn tránh, ẩn mình ở đâu. Bởi vì hắn biết nhẫn nại, và khi không cầm chắc thành công thì không bao giờ xuất thủ!
Thị cười nói thêm:
- Khi hắn đã định trốn tránh thì không ai có thể tìm hắn, trừ một người.
- Đó là ngươi?
- Không sai! Bởi thế ta mới nói rằng đó là lý do thứ hai buộc ngươi đến tìm ta.
Lục Hương Xuyên trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Cô nói đúng. Quả thật tôi muốn nhờ cô tìm Mạnh Tinh Hồn, nhưng không phải để giết hắn mà chỉ nhờ hắn tìm Lão Bá.
Cao lão đại nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu:
- Phải. Chỉ có Mạnh Tinh Hồn mới đủ khả năng tìm được Lão Bá ở đâu. Nhưng...
Lục Hương Xuyên cười hỏi:
- Cô định ra điều kiện ư? Xin nói trước, tôi sẽ chấp nhận bất cứ điều kiện nào!
Cao lão đại cười khanh khách nói:
- Ngươi thật hiểu rõ ta!
- Lẽ ra hai ta là một đôi đất xe trời định mới phải! Bây giờ cô nói xem hắn đang ở đâu vậy?
- Gần đây thôi!
- Gần đây thôi? Cô có biết ai chủ nhân trong phạm vi trăm dặm quanh khu vực này không?
- Ngươi!
- Nếu vậy Mạnh Tinh Hồn ở trong khu vực đó, người biết trước nhất là tôi mới phải.
Cao lão đại cười:
- Đáng lý phải như thế. Nhưng ngươi lại không biết.
- Vì sao?
- Vì ngươi không hiểu rõ hắn bằng ta.
Lục Hương Xuyên phản đối:
- Nhưng tôi lại thông thuộc địa hình hơn cô.
- Địa hình là vật chết. Con người mới là vật sống. Ta biết rõ hắn cần trốn và làm cách nào để trốn tránh sự chú ý của người khác.
Lục Hương Xuyên đành chịu thua:
- Quả thật cô rất hiểu rõ tính nết và hành động của Mạnh Tinh Hồn.
Cao lão đại cười nhạt đáp:
- Đúng thế. Trên đời này không ai hiểu hắn bằng ta, cũng như không ai hiểu Lão Bá như ngươi vậy!
Lục Hương Xuyên bỗng thấp giọng nói:
- Cô gặp hắn khi nào?
- Ngay trước khi đến gặp ngươi. Chỉ biết nơi hắn ở chứ không gặp hắn.
- Cô chịu giúp tôi chứ?
- Ta đã hứa rồi. Nhưng ngươi muốn đến tìm hắn hay sao?
Lục Hương Xuyên gật đầu:
- Phải. Tôi đến, nghĩ cách nhờ hắn tìm giúp Lão Bá.
- Chẳng cần đâu!
Lục Hương Xuyên ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại thế?
- Bởi vì nhất định hắn sẽ tự tìm Lão Bá và tìm ngươi, có thể hắn đã lên đường rồi cũng nên.
- Cô nghĩ thế ư?
Cao lão đại cười nói:
- Bất cứ một nữ nhân nào, dù biết giữ bí mật đến đâu, sau một năm chung sống rất tâm đầu ý hợp với nam nhân thì giữa họ không còn điều gì giữ kín được nữa!
Lục Hương Xuyên làm như không để ý đến câu này, hỏi:
- Cô cho rằng hắn chỉ tới trong nay mai?
Cao lão đại quả quyết trả lời:
- Nhất định! Khi biết tin về Lão Bá, hắn lập tức tới đây. Và người đầu tiên hắn định tìm là ngươi!
Lục Hương Xuyên cười hỏi:
- Như vậy cô đã tiết lộ tin tức về Lão Bá cho hắn biết, đúng vậy không?
Cao lão đại chỉ cười, không đáp.
Nhìn thấy nụ cười của hai người này, chắc ai cũng nhận định họ là bằng hữu vô cùng thân thiết, thậm chí làm người xung quanh thấy ấm lòng, câm thấy cuộc sống tốt đẹp hơn và đáng yêu hơn.
Nhưng ở đời bao giờ cũng có người thận trọng. Họ sẽ nhận thấy nụ cười ẩn chứa dao sắc.
Ngoài Lục Hương Xuyên và Cao lão đại ra, trên thế gian còn rất nhiều kẻ chứa dao trong nụ cười như vậy.
Đó là những nụ cười giết người.
Một kiểu giết người không thấy máu!