Edit: Thi
Cô hơi sững sờ, như bị niệm chú, nghe người thanh niên nói với giọng điệu nhẹ nhàng và ngọt ngào: "Anh hẳn là nên lái máy bay đến đón em mới đúng. Đưa em lên cao bay xuyên qua mây tới cao nguyên miền núi, dưới chân là đại dương bao la. Chỉ có hai ta, thẳng tiến không lùi, bay đến tận cùng thế giới.”
Cổ họng Phùng Thế Chân nghẹn lại, cảm giác đau nhức xông lên mũi.
“Lừa gạt.” Thanh âm cô ngắt quãng: “Đến lúc đó người anh chở lại là vợ và con của mình, còn em chắc cũng đã có chồng chăm sóc. Như thế nào lại có thể đi cùng nhau?”
Khuôn mặt xán lạn của Dung Gia Thượng biến mất, nụ cười của anh ta đông cứng lại nơi khóe miệng.
“Ừm hưm, thật mất hứng.” Anh đưa tay lên siết chặt vành mũ, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không rõ ràng.
Phùng Thế Chân càng nói càng cảm thấy buồn, lảng sang chuyện khác: "Nói chung không cần nghĩ nhiều chi cho nhọc lòng. Không ai đoán trước được điều gì."
“Đúng vậy.” Dung Gia Thượng cười lạnh nhạt.
“Đi thôi.” Phùng Thế Chân nhìn khói bếp của chùa bay nghi ngút, “Bữa ăn chuẩn bị xong rồi.”
Cô dọc theo con đường từng đi qua, thật cẩn thận mà đi xuống dưới.
Sau lưng, một giọng nói nhẹ vang lên: "Vậy em có tin vào kiếp sau không?"
Phùng Thế Chân giật mình trượt chân, thân mình lảo đảo.
“Cẩn thận!” Dung Gia Thượng nhanh chóng dùng tay đỡ lấy cô, kéo cô lui về phía sau hai bước.
Phùng Thế Chân đỏ mặt, lan ra cả vành tai đều phiếm hồng. Ngày thường mình rõ ràng là một cô nàng tay chân lanh lẹ, sao hôm nay lại vụng về như một đứa con nít mới tập đi thế này, thậm chí giờ còn không bước đi được nữa?
Dung Gia Thượng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô, thở dài: "Đi thôi, xem ra đây là cách duy nhất!"
Phùng Thế Chân còn không rõ anh định làm gì, Dung Gia Thượng đã nửa ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cô.
“Leo lên đi.”
Phùng Thế Chân nhìn vai lưng vững chãi của chàng trai, nhất thời không biết phản ứng sao.
“Lên đi nha!” Dung Gia Thượng quay đầu lại thúc giục một tiếng, “Có việc gì cứ để học trò lo. Để học trò cõng cô giáo xuống nhé.”
Phùng Thế Chân cảm thấy mặt mình chắc còn đỏ hơn cả mông khỉ. Cô biết bản thân mình nên cự tuyệt mới tốt, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà tay lại duỗi ra, nhẹ nhàng đặt trên vai Dung Gia Thượng. Rõ ràng tối hôm qua lúc hôn môi tay chân còn hoạt động rất bình thường, thế mà giờ phút này giống như bi trói lại. Dung Gia Thượng chờ đến không kiên nhẫn, bắt lấy tay cô, cõng cô đứng lên.
Phùng Thế Chân hơi hoảng sợ, anh nâng cô lên cao trong phút chốc, theo phản xạ, cô vòng tay qua cổ của Dung Gia Thượng. Tay Dung Gia Thượng không biết có cố tình hay không mà đặt lên đùi cô, lướt nhẹ qua hông cô.
Phùng Thế Chân nhạy cảm hét lên, thân người nhún về phía trước, thân thể bám vào lưng của Dung Gia Thượng, cánh tay siết chặt cổ của anh hơn.
“Thế Chân, ọe ọe!” Dung Gia Thượng vội vàng cầu xin lòng thương xót, “Tay buông lỏng chút, anh thở không nổi!
Phùng Thế Chân nhanh chóng thả lỏng tay ra, quên mất mình còn ở trên lưng của người nam nhân.
Dung Gia Thượng ho một tiếng, vòng tay ôm chân người con gái ấy. Cơ thể Phùng Thế Chân rung lên, nhưng không thể bướng bĩnh nữa, vòng tay ôm cổ anh.
Mặt khuất mặt, Phùng Thế Chân không thể nhìn thấy sự phấn khích và nụ cười rộng đến mang tai trên khuôn mặt của Dung Gia Thượng, giống như một con khỉ ăn trộm được rượu, đôi mắt của anh bùng lên ánh sáng.
"Bám chắc vào. Đi thôi ..."
Một tiếng vui sướng hô to, chàng thanh niên hùng hổ chạy xuống núi. Anh là một đứa trẻ lớn lên ở thành phố núi Trùng Khánh, thêm nữa một trong những hạng mục quan trọng nhất trong quá trình huấn luyện ở trường quân sự là leo núi. Sườn đồi nhỏ này giống như mặt đất bằng phẳng dưới chân anh. Anh hoàn toàn không đi trên con đường đá, mà bước lên tảng đá đệm cỏ, nhảy những bước dài. Dù có người trên lưng, dáng người vẫn nhẹ như nai trên núi.
Phùng Thế Chân thì ngược lại, trưởng thành ở vùng đồng bằng trong thành phố, cô chỉ cảm thấy hành động này giống như bay qua mây mù, sợ hãi đến mức không dám thở mạnh. Lúc tưởng như sắp rơi xuống, Dung Gia Thượng lại luôn vững vàng. Mới an toàn đáp xuống, còn chưa kịp kêu anh chú ý cẩn thận chút thì anh đã nhảy sang chỗ khác.
Mãi cho đến khi nhảy ra ngoài, cô mới biết rằng mỗi khoảng trống ở đây cao bằng một người!
Phùng Thế Chân thật sự sợ hãi kêu lên một tiếng, nhắm mắt vùi mặt vào lưng của anh.
Chỉ nghe tiếng gió bên tai, cảm giác không trọng lượng khiến cả người như muốn chổng ngược. Ngay sau đó, thân thể cô nặng nề chìm xuống, cảm thấy như mình sắp ngã, nhưng luôn có một sức mạnh mềm mại và vững chắc chống đỡ cho mình.
“Không sao, đừng sợ!” Tiếng cười của Dung Gia Thượng tràn đầy khoái cảm đùa giỡn, lưng rung lên.
Phùng Thế Chân chật vật mở mắt. May mắn thay, cô nằm trên lưng của Dung Gia Thượng, còn Dung Gia Thượng cứ tiếp tục đi về phía trước. Trái tim như bị ném trên không trung lại rơi vào trong lồng ngực của cô, đập điên cuồng.
Dung Gia Thượng cõng Phùng Thế Chân trên lưng, lao xuống con dốc thoai thoải cuối cùng, tới cửa sau của ngôi đền.
“Được rồi, chúng ta tới rồi!” Dung Gia nói xong quay đầu lên, “Nhìn xem, bây giờ không phải thuận tiện hơn sao?
Phùng Thế Chân đang dựa vào vai anh, anh lại vừa lúc xoay mặt lại, hai khuôn mặt không hẹn mà gặp, ma sát lẫn nhau, kia gò má ấm áp mịn màng. Da thịt nhẹ nhàng mà vuốt ve một chút, kia xúc cảm tê tê dại dại, rần rần như có điện lan khắp cơ thể, đẹp đến mức khiến cả hai phải sững sờ.
“Thí chủ, ăn cơm thôi!” Chú tiểu đang tung tăng chạy tới, thấy thế hơi sững sờ, nghiêng đầu tò mò nhìn bọn họ.
Cả hai đều đỏ mặt xấu hổ, Phùng Thế Chân thấy tay chân mình đang quấn chặt lấy Dung Gia Thượng thì mắc cỡ không dám ngẩng đầu lên. Cô vội vàng xuống khỏi người Dung Gia Thượng, vùi đầu đi vào phía sân trong mà không nói một lời.
Dung Gia Thượng chỉnh lại quần áo cho tươm tất, xoa xoa đầu trọc của tiểu hòa thượng, cười toe toét bước theo Phùng Thế Chân.
Cả hai dùng bữa trong chùa, sau đó về nhà trọ. Trên đường đi, không ai nhắc gì đến chuyện sườn đồi. Dung Gia Thượng nhắm mắt lại chìm đắm trong suy nghĩ.
Vé về lúc 2 giờ 30 phút, Phùng Thế Chân thu dọn hành lý ngay khi trở về phòng, chuẩn bị đến sân ga.
Cô xách hành lý của mình đi xuống lầu, nhìn thấy Dung Gia Thượng đang nói chuyện với chưởng quầy. Thấy Phùng Thế Chân tới, Dung Gia Thượng tiếp đón một tiếng, nói: “Anh hỏi chưởng quầy về chuyện khi đó. Em không để ý chứ?”
Kỳ thật Phùng Thế Chân có để ý. Cô không thích người khác hỏi thăm về quá khứ của mình, càng không thích bị người khác dùng ánh mắt thương hại nhìn mình. Cô cảm thấy Dung Gia Thượng biết càng nhiều, sẽ bước vào cuộc sống của cô càng sâu , tương lai càng khó cùng anh đoạn tuyệt.
Vì vậy, cô ấy không vui: "Anh hỏi điều đó làm gì?"
“Em không muốn tìm người thân của mình sao?” Dung Gia Thượng hỏi, “Người thân của em cũng có thể đang tìm em.”
Khóe miệng Phùng Thế Chân co giật dữ dội, lồng ngực có một đợt tức giận cuộn trào. Nhưng cô là người biết kiềm chế, tiềm thức đè nén lửa giận, lạnh nhạt chê cười một tiếng, "Hai mươi năm, nếu muốn tìm em, cho dù có bò cũng đã bò đến rồi. Huống hồ thời gian lâu như vậy, chỉ sợ chưởng quầy cũng không nhớ được.”
“Nhớ rõ nha!” Chưởng quầy nói lớn bằng một giọng địa phương mạnh mẽ, “Tuy rằng Bạch Liễu là một trấn nhỏ, nhưng lúc nào cũng yên bình, chuyện trộm cắp chưa bao giờ xảy ra. Năm đó chuyện ấy đều làm người trong trấn sợ hãi! Nhà trọ chỉ cách lối vào thị trấn một dặm, lửa đốt đỏ nửa bầu trời. Tôi nhìn thấy tất cả mà. Tôi cũng là người gõ chuông khiến mọi người thức giấc, cùng đi dập lửa cháy!”
Dung Gia Thượng nghiêm túc nghe hết, hỏi: “Lúc ấy có ai nhìn được mặt bọn cướp không?”
Chưởng quầy lắc đầu, trả lời: “Không còn một ai sống sót, ngay cả hai vợ chồng chủ trọ cũng bị giết.. Trên cổ bị gạch một đường dài như vậy, làm sao mà la nổi.”
Chưởng quầy dùng bàn tay ở trên cổ khoa tay múa chân một chút, sắc mặt thậm chí còn mang theo một chút hoảng sợ. Có thể thấy được thảm án lúc trước đã khắc sâu nỗi ám ảnh vào ông.
Sắc mặt Phùng Thế Chân dần dần tối sầm, tựa như ngày mưa u ám, càng thêm có vẻ khó coi.
Dung Gia Thượng nắm bàn tay lạnh lẽo của cô để an ủi, tiếp tục hỏi chưởng quầy: "Ba người mẹ con kia, có ai trong trấn nhìn thấy không?"
Chưởng quầy nghĩ nghĩ, nói: “Họ đến từ phía Nam và đi về phía Đông Bắc. Cậu có thể đến quán trà bên Nam Kiều hỏi. Những người đi đường thích dừng lại ở quán của họ trước khi tiếp tục cuộc hành trình."
Nói đến đây, người chưởng quầy lại thở dài, "Cậu nói xem có oan không. Nhà trọ nhỏ như vậy, tính cả khách cũng không có bao nhiêu tiền, giết người rồi đốt nhà có đáng không?"
Sắc thái không kiên nhẫn trên mặt Phùng Thế Chân đã hiện lên thập phần rõ ràng. Dung Gia Thượng cho chưởng quầy rất nhiều tiền boa, nói một tiếng cảm ơn.
Chưởng quầy cười ha hả tiếp nhận tiền, nói với Phùng Thế Chân: “Tiểu thư cô đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời. Khí chất của cô xinh đẹp hơn người, lại còn có người bạn trai yêu thương mình như thế.”
Phùng Thế Chân định nói anh ta không phải bạn trai của tôi, nhưng cảm càng thấy giải thích lại càng phiền toái, đành cười từ thiện một cái, cắn răng cam chịu.
Dung Gia Thượng vui sướng hài lòng lôi kéo Phùng Thế Chân ra khỏi quán trọ, nói: “Bây giờ còn chưa đến hai giờ, trấn không lớn, chúng ta cũng có thể kịp thời đến Nam Kiều."
Phùng Thế Chân rốt cuộc không thể nhịn được nữa, vùng tay anh ra, “Sao anh lại cảm thấy hứng thú đối với chuyện này? Thích phá án vậy, sao không đi đến phòng tuần bộ?”
Dung Gia Thượng có chút kinh ngạc, tiếng nói nhẹ nhàng chút: “Anh chỉ là muốn giúp em, Thế Chân, anh không có ý định nhìn trộm về quá khứ của em. Nhưng gia đình thất lạc của em, có lẽ bọn họ vẫn luôn tìm em.”
“Người nhà của em chính là Phùng gia.” Phùng Thế Chân lạnh giọng nói, “Cha mẹ đã cứu em, nuôi nấng em, đối với em rất rất tốt. Hiện tại Phùng gia suy tàn. Em như thế nào? Lại ở đây tìm cha, ví dụ ông ta giàu có, em có thể đến nhận người thân phải không?”
“Đương nhiên không phải.” Dung Gia Thượng vội nói, “Em không phải người như vậy. Anh biết tình thương của em với Phùng gia rất lớn, nhưng em không định tìm lại người thân sao, không muốn tìm em trai của em sao? Em cũng không muốn biết hung thủ là ai sao?”
Phùng Thế Chân im lặng.
Cô chỉ có một mảnh nhỏ kí ức về em trai của mình, chỉ nhớ là một nhóc con còn quấn tã lót không ngừng khóc lớn. Khi còn là một đứa trẻ mới ba tuổi, cô đã trải qua một sự thay đổi lớn đến mức đáng lẽ phải quên đi mọi thứ, nhưng cô không làm được. Hai mươi mấy tuổi rồi, mỗi khi mơ thấy cảnh tượng tang thương năm đó, cô lại nghe thấy tiếng khóc xé lòng của em trai. Nhưng khi đó lửa quá dữ dội, cô hoảng sợ bỏ chạy, không kịp đưa em trai đi cùng.
“Em còn nhớ nhiều ít?”
Ngồi trong xe đang lái về phía Nam của thị trấn, Dung Gia Thượng hỏi.
Phùng Thế Chân mệt mỏi nhắm mắt, nói: “Lúc ấy quá nhỏ, chỉ còn lại ký ức mơ hồ, chỉ nhớ lúc đó mẹ cùng em và em trai ngồi trên chiếc xe đẩy, khi gặp được bọn xã hội đen, mẹ đã hét rất lớn kêu em chạy đi……”