Lưu Quang Chi Thành

Chương 92



Edit: Bơ

Nhà họ Phùng đã nhận được những thỏi vàng, ngay ngày hôm đó liền đổi thành tiền mặt, bỏ vào ngân hàng. Phùng Thế Chân quay trở về nhà liền đóng cửa không ra ngoài. Lúc Phùng phu nhân ra ngoài mua thức ăn đều chỉ có một mình.

“Bác sĩ Phùng nói, anh ấy phải cùng em gái trở về quê để quét dọn mộ.”

Giúp Dung Gia Thượng nghe ngóng tin tức là cô thư ký nhỏ của Phùng Thế Huân. Cô gái này cùng Dung Gia Thượng bất quá chỉ gặp mặt một lần, nhưng tâm hồn thiếu nữ. Dung Gia Thượng bỏ một chút ám thị, cô gái này liền thay anh làm nội ứng, thông qua Phùng Thế Huân nghe ngóng tin tức của nhà họ Phùng.

Nữ thư ký nói, “Bác sĩ Phùng để tôi đi mua hai vé xe lửa ngày kia, đi tới địa phương gần Gia Hưng gọi là Bạch Liễu, quét mộ cho một vị trưởng bối ở đó”

Dung Gia Thượng cúp điện thoại trầm ngâm chốc lát, sau đó gọi điện cho một vị viện trưởng của Bệnh viện Đỏ.

Vị viện trưởng kia là người Anh, là bằng hữu của Dung Định Khôn. Mặt mũi của đại thiếu gia nhà họ Dung, cũng phải bán đi vài phần.

Dung Gia Thượng tao nhã lễ phép nói: “Qúy viện có một bác sĩ tên là Phùng Thế Huân, là bạn tốt của tôi. Gần đây, anh ấy giúp tôi làm chút việc. Tôi muốn cảm ơn anh ấy. Cùng với một số bạn bè muốn tạo một sự bất ngờ vui mừng. Làm phiền ngài, có thể điều chỉnh lại một chút ngày trực ban của bác sĩ Phùng không?”

Viện trưởng nghĩ là người trẻ tuổi muốn vui đùa, cười ha hả đảm bảo tuyệt đối không có vấn đề, lại hỏi thăm Dung Định Khôn. Sau đó, mới cúp điện thoại.

Vì vậy, đến ngày thứ ba Phùng Thế Huân mới xong ca trực đêm, đang chuẩn bị tắm rửa. Sau đó, đi đến trạm xe lửa tụ họp cùng Phùng Thế Chân. Nhưng lại thông báo rằng có một cuộc phẩu thuật lớn, cần anh phụ tá.

Nói là mệnh lệnh của lãnh đạo không thể không đi, ca phẫu thuật này hết sức quan trọng. Còn có một vị bác sĩ được kính trọng trong giới y khoa tự mình cầm dao phẫu thuật. Trong bệnh viện, một đám người bác sĩ trẻ tuổi đều chậm chạp, chỉ có Phùng Thế Huân được may mắn chọn làm phụ tá.

Phùng Thế Huân quả thực không muốn bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Vò đầu bứt tai một hồi. Cuối cùng, lựa chọn phẫu thuật, mà không phải đi cùng em gái.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, Phùng Thế Huân đã viết một tờ giấy nhắn, giải thích rõ ràng cho Phùng Thế Chân, rồi để thư ký của mình đi đến trạm xe lửa.

Cô thư ký nhỏ cầm mẩu giấy, ra khỏi bệnh viện. Đi thẳng tới trước một chiếc xe nhỏ đậu bên đường.

Dung Gia Thượng cười hời hợt, nhận giấy giấy nhắn tin, thuận tiện đưa cho cô gái một cái hộp.

“Nước hoa!” Cô gái ngạc nhiên kêu lên, mặt vui mừng khôn xiết, “Dung đại thiếu gia, anh đối với tôi thật tốt!”

“Cô thích là tốt.” Dung Gia Thượng khẽ mỉm cười, kiếng xe nâng lên, che kín khuôn mặt tú tuấn của anh.

Phùng Thế Chân xách một rương hành lý nhỏ, ở trước sân ga đợi nửa ngày, đều không thấy Phùng Thế Huân đến. Tiếng còi huýt thúc giục, cô chỉ đành phải lên xe tàu trước.

Trong buồng nhỏ có bốn chỗ ngồi, đối diện là một cặp vợ chồng trẻ. Người đàn ông vóc dáng thấp bé, đầu trông giống như củ khoai tây vừa được nhổ dưới đất. Vợ anh ta ăn mặc khá quyết rũ, trang điểm đậm, chỉ kém người đàn ông nửa tuổi.

Cả hai vợ chồng đều mặc những bộ đồ mới và hiện đại, có thể thấy họ rất dư dả về tài chính.

Đôi mắt của người phụ nữ trẻ chuyển sang khuôn mặt xinh đẹp và bộ quần áo đơn giản của Phùng Thế Chân. Khinh thường mà đắc ý cười một cái, đợi Phùng Thế Chân cất xong rương hành lý rồi mới ngồi xuống. Nhiệt tình cũng cô chào hỏi.

“Hóa ra em gái cũng là đồng hương Gia Hưng của chúng tôi, khó trách nghe khẩu âm thật quen thuộc. Em gái một mình đi ra ngoài? Gia đình có thể yên tâm sao?”

Phùng Thế Chân mỉm cười: “Anh cả của em một lát nữa sẽ chạy tới.”

“Ây ya, vẫn là phải cẩn thận.” Thiếu phụ nói, “Nhà cậu chị ở Bạch Liễu, nói rằng cả năm, khắp nơi thường có người bắt cóc.Chớ đừng nhắc tới thời điểm loạn lạc năm xưa, chuyện giết người cướp của nhiều vô số.”

Mẹ ruột của Phùng Thế Chân chính là ở dọc đường bị những tên côn đồ giết hại. Phùng Thế Chân trong tâm không dễ chịu, nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, buồn bực anh cả thế nào còn chưa tới.

Tiếng còi tàu vang lên hai lần, báo hiệu sắp sửa rời ga. Phùng Thế Chân có chút bồn chồn, đang cân nhắc xuống xe. Trước tiên, sẽ đến bệnh viện tìm Phùng Thế Huân.

“Em gái,” thiếu phụ bỡn cợt cười một tiếng, “Chị thấy ‘anh trai’ này của em sợ là sẽ không tới rồi. Ây ya, đàn ông đều như vậy. Lúc hứa với em thì thiên ngôn loạn trụy, xoay đầu liền đem em vứt xuống ngoài chín tầng mây. Trời đông giá rét, còn không trở về nhà tính….”

Lời nói này chính là hiểu lầm mình cùng tình nhân muốn bỏ trốn sao? Phùng Thế Chân dở khóc dở cười, “Không phải….”

“Thật xin lỗi, đã đến trễ!” Cửa buồn xe được kéo ra, một bóng người cao gầy, mang theo một luồng khí lạnh ở bên ngoài đi vào. Người đàn ông tháo mũ xuống, lộ ra một gương mặt tuấn tú.

Những lời chưa nói của Phùng Thế Chân bị mắc nghẹn trong cổ họng. Thiếu phụ tròn mắt ngạc nhiên.

“Thật may là anh đã đuổi kịp.” Dung Gia Thượng hướng Phùng Thế Chân nở một nụ cười đầy dịu dàng, ngồi xuống bên cạnh cô một cách quen thuộc, đưa tờ giấy cho Phùng Thế Chân, “Bác sĩ Phùng nhờ anh chuyển cho em”.

Phùng Thế Chân hung hăng liếc nhìn anh, nhận lấy tờ giấy.

Dung Gia Thượng ung dung tháo đôi găng tay da cừu và khăn quàng cổ xuống. Hành động này thật ưu nhã. Thiếu phụ kia say mê nhìn anh, con ngươi đều muốn rơi xuống trước dáng vẻ của Dung Gia Thượng. Người chồng ở bên cạnh ra sức trợn mắt nhìn, cô ta đều không thấy.

Tiếng còi inh ỏi, cuối cùng cũng nổ máy, tàu bắt đầu chuyển động.

Phùng Thế Chân mặt không thay đổi, đem tờ giấy xếp lại, đều không nói một chữ với Dung Gia Thượng, bản thân nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Không khí trong buồng xe một lúc hạ xuống điểm thấp nhất.

Thiếu phụ nhìn ở trong mắt, trong đầu đã nghĩ ra bảy tám cảnh tượng tuyệt vời. Cô ta cũng không nhìn sắc mặt của người khác. Lúc này bỗng có tiếng rít rít phá vỡ không khí căng thẳng.

“Em gái, vậy người kia không đến cũng được đi. Em trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, không lo đàn ông tốt yêu thích chứ? Chị xem chàng thanh niên này không tệ nha. Ây ya, chị chưa bao giờ thấy ai sinh ra lại đẹp như vậy. Lúc trước, chị có nhìn thấy nôi sao điện ảnh Lý Minh Thiên tại buổi dạ hội, anh ta đều không có nửa điểm bằng chàng trai này đâu! Em nhìn xem một chút cậu thanh niên khí phái này, trang phụ này được làm….Ây ya, chiếc đồng hồ này thật sự rất đẹp! Mặt trên là được đính kim cương phải không? Một viên kim cương này cũng đáng giá mấy vạn rồi? Xin hỏi, cậu làm việc ở đâu vậy? Ây ya, tôi nhìn cậu khẳng định là một vị đại thiếu gia rồi. Không biết trong quý phủ…”

Dung Gia Thượng lạnh lùng liếc nhìn thiếu phụ, lấy trong ví ra một tờ mười đô, kẹp giữa hai ngón tay đưa cho người đàn ông.

“Tôi thấy đầu kia có chỗ trống, anh có thể đem phu nhân đi tới chỗ đó ngồi thanh tĩnh một chút.”

Người đàn ông sớm đã không thích vợ mình lao vào nói chuyện với người đàn ông khác như vậy, ngay lập tức cầm tiền. Một tay mang hành lý, một tay dẫn vợ, vội vã mà đi. Âm thanh than phiều của thiếu phụ kia dần dần đi xa. Cho đến khi Dung Gia Thượng đem cửa buồng khép lại, ngăn cách những tạp âm bên ngoài.

Trong buồng xe chỉ còn lại hai người cùng một mảnh lúng túng yên lặng.

Phùng Thế Chân đứng dậy, dời đến đối diện, nghiêng đâu nhìn khung cảnh bên ngoài.

Sắc trời khá tốt, những tia nắng mỏng manh của mùa đông chiếu vào gương mặt xinh đẹp tái nhợt của cô, khiến đôi mắt cô trong veo tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu.

“Em đã ốm nhiều rồi.” Dung Gia Thượng bỗng nhiên nói, “Không có nghỉ ngơi tốt sao?”

Phùng Thế Chân không nói gì. Vẻ mặt kiên quyết cùng đôi môi mím chặt, đều hướng nhìn về một người khác. Cô quyết tâm cự tuyệt nói chuyện.

Dung Gia Thượng ánh mắt đầy tình cảm, chăm chú nhìn cô nói, “Anh có ý gì khác, chỉ muốn cùng em ngồi chung một lát. Em không chịu gặp anh, vậy anh sẽ đến gặp em.”

Lông mi dài của Phùng Thế Chân run rẩy, tựa như có một người nhẹ nhàng đánh vào ngực cô một cái.

“Để anh đi cùng em, xem như là một người bạn. Dù sao bây giờ, bên cạnh em đều không có ai.” Dung Gia Thượng nhẹ giọng cầu xin. Là một người đàn ông bất lực, đang cầu xin một người phụ nữ nhẫn tâm.

“Mỗi ngày, anh đều cố gắng ít thích em vài phần. Sau một thời gian nữa, có lẽ anh sẽ không làm vướng víu em rồi. Em chỉ cần lấy sự kiên nhẫn đã thuần hóa anh. Chịu đựng anh trong một thời gian. Anh sẽ lễ phép tuân thủ nghiêm ngặt, sẽ không làm những chuyện mà em không thích.”

Đôi mắt trong veo của Phùng Thế Chân lóe lên một làn nước mỏng, cuối cùng cô đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện.

Dung Gia Thượng nhìn cô nở một nụ cười trong veo mà thản nhiên, “Chúng ta hãy tạo môt chút kỷ niệm đẹp đẽ sau cùng. Anh chỉ mong, sau này khi nghĩ đến anh, tất cả đều không phải là hận.”

Phùng Thế Chân mấp máy đôi môi, nói: “Em không hận anh, Gia Thượng.”

“Vậy càng tốt.” Dung Gia Thượng nắm lấy bàn tay cô, nhiệt tình hôn vào những đầu ngón tay lạnh như băng của cô, “Chúng ta hãy tạm khóa lại những sự việc đó vào trong rương. Em muốn anh làm học trò cũng được, muốn làm bạn bè cũng được. Cho dù làm một người hầu đi theo chân em, anh đều sẵn lòng. Thế Chân, anh chỉ cầu em mấy ngày. Em có thể thương hại anh, được không?”

Khuôn mặt là một cánh cửa khóa chặt, cương quyết phong bế thất tình lục dục. Nhưng luôn có dấu vết của tình yêu lưu luyến khoan thủng, giống như một bông hoa nở ra từ khe nứt trên đá. Mang đến cho sự im lặng ảm đạm và lạnh lẽo, một chút màu sắc trân quý.

Phùng Thế Chân cũng không nói gì, cô ngầm cho phép lời thỉnh cầu của Dung Gia Thượng.

Tiềng còi của tàu lửa lại hú lên, đưa hai người bọn họ băng qua vùng quê hoang vắng mùa đông, một đường hướng về nơi xa.

Dung Gia Thượng nói rằng anh sẽ cư xử tốt. Thực sự anh thể hiện một phong thái lịch sự. Đối với Phùng Thế Chân tao nhã lễ phép, ân tình thỏa đáng đúng lúc.

Dung Gia Thượng cho dù là lớn lên trong trường quân giáo, anh không được giáo dục nhiều ở các trường họ ở Thượng Hải. Nhưng chỉ cần anh cố ý nịnh nọt người nào, đều có thể làm tất cả mọi thứ.

Anh muốn một tách trà nóng từ người phục vụ. Không biết từ nơi nào, họ mang tới một ấm cà phê mới pha và một dĩa bánh ngọt lớn.

“Công ty xuất nhập cảng bên kia, mới đem tới cà phê Brazil, Thế Chân em muốn nếm thử một chút?”

Phùng Thế Chân sáng dậy sớm đi tới ga tàu, chưa kịp dùng bữa sáng. Đúng lúc đói bụng, cô cũng không giả bộ. Thỏa mái ăn uống.

“Khoản tiền kia, em định dùng làm việc gì?” Dung Gia Thượng hỏi.

Phùng Thế Chân nói: “Trước tiên, mua một căn nhà, ổn định cho cha mẹ, còn thừa lại làm sính lễ cho anh cả, tìm một cô chị dâu. Còn dư, sẽ là của hồi môn của em.”

“Chỉ những thứ này?” Dung Gia Thượng có chút thấy vọng.

Phùng Thế Chân cười nói: “Cuộc sống của những người dân bình thường, bất quá chỉ là cơm ăn áo mặc, nhà ở, đám cưới và tang ma. Có thể có chuyện gì mới mẻ.”

“Ví dụ như em có thể đi du học nước ngoài,” Dung Gia Thượng nói. Phùng Thế Chân sững sốt một chút, cười nói: “Đã lớn rồi không còn nhỏ, sớm dập tắt mơ mộng đi du học. Muốn học kiến thức, ở nơi nào mà không thể học?”

“Em không nên bị mai một như vậy.” Dung Gia Thượng nghiêm túc nói, “Em không chỉ dừng lại làm một giáo viên bình thường.”

“Ai nói em chỉ có thể làm cô giáo bình thường?” Phùng Thế Chân trợn mắt nhìn anh, “Nghe này, đại thiếu gia, anh cũng là thôi đi. Xem như là em xui xẻo. Em sẽ dạy ra những học sinh kinh tài tuyệt diễm, anh ở đó mà nhìn.”

Dung Gia Thượng không khỏi tức cười, giơ ly cà phê lên, “Vậy anh chúc cô giáo Phùng sẽ được đền bù như mong muốn.”

Hai người bọn họ cùng nhau tán gẫu, dùng hết bữa ăn sáng. Đợi đến khi nhân viên dọn các dĩa thức ăn, Dung Gia Thượng móc ra một bộ bài đặt ở trên bàn.

Phùng Thế Chân không khỏ nhướng mày cười, lộ ra nụ cười tinh nghịch.

Dung Gia Thượng nói: “Em dạy anh biết bao kiến thức như vậy. Thực ra, cái anh muốn học nhất, em lại không dạy cho anh. Anh đã nghe qua, em quả thật là trụ cột của Câu lạc bộ bài brit của Trường nữ sinh Kim Lăng. Bây giờ, trong trường học vẫn còn lưu truyền sự tích đại sát tứ phương chói lọi của em. Tại hạ, có ý muốn thỉnh giáo, xin Phùng tiên sinh vui lòng dạy bảo.”

Dung Gia Thượng cười híp mắt chắp tay ôm quyền, với dáng cười trên mặt như kiểu được hời khoe tài.

Phùng Thế Chân cười một tiếng: “Đây là kỹ năng tuyệt học của sư môn. Anh là đệ tử nửa mùa, là không đủ tư cách để học công phu này.”

“Trình độ còn thấp, nhưng đầu óc đủ dùng.” Dung Gia Thượng mặt dày nói, “Đều nói dạy bất kể gì đi chăng nữa, lại nói tùy theo tài năng tới đâu mà dạy. Đụng phải thiên tài như anh, tiên sinh không phải nên dốc lòng truyền lại mới đúng hay sao?”

Phùng Thế Chân liếc mắt, rút ra một quân bài, những ngón tay mảnh khảnh của cô linh hoạt xảo bài hai lần. Sau đó đặt trên bàn.”

“Đến đi. Chỉ dạy anh một lần! Mai sau đi ra ngoài, không cho phép báo danh của em!”

Lúc xe lửa đến Bạch Liễu trấn, trên không trung lại có mưa phùn bay bay. Trời xanh như màu tro bụi, không khí lạnh bức người.

Phùng Thế Chân từ buồng xe tàu lửa ấm áp bước lên ga tàu, không khí lạnh lẽo như tràn vào trong phổi khiến cô không kìm được mà hắt hơi.

Một chiếc ô lớn mở ra trên đầu cô, chắn mưa phùn, cũng che đi một mảnh sắc trời. Dung Gia Thượng phong độ nhẹ nhàng che ô hướng về Phùng Thế Chân.

“Anh từ nơi nào mà cầm ô ra ngoài?” Phùng Thế Chân buồn bực, theo thói quen khoác tay lên tay của anh. Rõ ràng nhìn thấy anh tay không xuống xe.

“Anh có ma thuật biến đổi.” Dung Gia Thượng mỉm cười.

Mặc Dù Bạch Liễu trấn vừa nhỏ vừa nát, nhưng trạm xe luôn có ba hoặc bốn người phu xe mời chào. Dung Gia Thượng không để ý tới bọn họ, mang Phùng Thế Chân đi tới giao lộ.

Một chiếc xe xinh đẹp hiếm có ở nơi nhỏ bé như vậy lái qua. Tài xế lái xe là vệ sĩ thường được sử dụng nhất của Dung Gia Thượng, người ngồi phụ lái là một vệ sĩ khác.

“Bạch long ngư phục, Càn Long hạ Giang Nam.” Phùng Thế Chân cảm thán.

“Mau vào đi, bên trong ấm áp hơn.” Dung Gia Thượng đem Phùng Thế Chân ngồi vào ghế sau, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.

“Cậu chủ, tiếp theo sẽ đi đâu?” Người lái xe hỏi.

Dung Gia Thượng nhìn Phùng Thế Chân.

Phùng Thế Chân nói: “Đầu cầu có một nhà trọ Đông Phong Lai, em mỗi lần đều sẽ nghỉ ngơi ở đó.”

“Vậy đi tới Đông Phong Lai.” Dung Gia Thượng phân phó.

Đông Phong Lai là một nơi có ba tầng lầu, ở một nơi nhỏ bé như Bạch Liễu trấn, nó cũng là một tòa nhà khá tráng lệ. Ngôi nhà hơi cũ kỹ, là một tòa nhà bằng gỗ. Người bên trong đi lại, sàn nhà kêu cót két. Một chút gió thổi cỏ lay đều có thể rõ ràng nghe thấy.

Tất nhiên, Dung Gia Thượng đã mở miệng yêu cầu hai phòng tốt nhất. Nói là tối nhất, thực ra không ở ven sông, tầm nhìn rộng rãi hơn một chút, trong phòng có một phòng tắm chật hẹp.

Anh chán nản ngồi trên giường, nghe thấy tiếng cách vách bên kia. Tiếng đi lại nhẹ nhàng từ đôi giày da của Phùng Thế Chân, còn có tiếng nước chảy trong phòng tắm. Trong lòng anh ngứa ngáy, giống như khi anh còn ở Học Viện quân sự Trùng Khánh. Anh cùng bạn học nằm trên hàng rào nhìn từ xa các nữ sinh cấp hai trên con đường bên kia sông.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv