Edit: Bờ Lu
Đèn flash nhấp nháy liên tục, tiếng hỏi han không dứt bên tai.
“Thời điểm Phùng tiểu thư đi xin việc có biết Dung gia là kẻ thù không?”
“Phùng tiểu thư hiện tại có tính toán gì không?”
“Cô cùng Dung đại thiếu gia là quan hệ gì?”
Phùng Thế Chân mang mũ mềm cùng khăn quàng cổ cơ hồ che hết khuôn mặt, không nói một lời mà đi nhanh về phía giao lộ. Đám phóng viên vội vàng đuổi theo phía sau.
Một chiếc xe phanh gấp ngay ngã tư, một người đàn ông cao lớn lao ra khỏi xe. Phùng Thế Chân đem hành lý ném cho lái xe, kéo cửa liền nhảy vào. Hắn sắp xếp hành lý, bàn tay to như chiếc quạt đem phóng viên đang chụp ảnh ở cửa xe đẩy ra rồi lái xe đi mất.
Phùng Thế Chân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, dựa cả người vào ghế: “Sao cô cũng ở đây?”
“Đừng lo”, Tiểu Bảo Lệ cười, “Tôi kéo rèm, bọn họ chụp không đến tôi đâu. Ăn cơm sáng không? Đầu bếp nhà tôi nấu cũng không tồi”.
Phùng Thế Chân liền tựa vào người Tiểu Bảo Lệ, “Giờ cần phải ăn vạ làm cô thu lưu tôi. Sau khi trở về sẽ nấu cơm giặt quần áo cho cô, cô chán ghét thì có thể cho tôi ăn cơm trắng”.
Tiểu Bảo Lệ bật cười nhéo nhéo mặt Phùng Thế Chân, “Tôi cũng vừa đóng máy, nhàn rỗi không có việc gì. Không bằng chúng ta dứt khoát đi Hàng Châu chơi một thời gian, ngắm tuyết rơi Tây Hồ”.
“Lúc này mới tháng mười một, nơi nào mà có tuyết?” Phùng Thế Chân cười, “Thất gia nói chuyện này ồn ào cùng lắm mười ngày, nay là ngày thứ bảy”.
“Lời Thất gia cũng thật chuẩn xác”, Tiểu Bảo Lệ gật gù.
“Trước để quan sát đã”. Phùng Thế Chân tiếp, “Lại nói, chuyện xem tuyết Tây Hồ lãng mạn như vậy, kéo tôi đi là có ý tứ gì? Nên để Thất gia đi cùng cô nha!”
Tiểu Bảo Lệ khịt mũi: “Anh ta? Cho dù có đi cũng không còn tâm tình ngắm cảnh. Huống hồ anh ta chưa chắc muốn cùng tôi bầu bạn”.
“Ngoài cô còn có thể là ai?” Phùng Thế Chân vừa nói vừa tháo bỏ khăn mũ, “Cô đi theo Thất gia lâu nhất, lại trung tâm nhất, chân chính là hồng nhan tri kỷ rồi. Tôi thấy anh ấy nâng đỡ cô thành minh tinh cũng là vì nghĩ đến tương lai. Cô có danh khí có địa vị, hôn sự cũng dễ nói hơn rất nhiều”.
Tiểu Bảo Lệ không cho là đúng cười cười, ánh mắt nhìn Phùng Thế Chân tràn ngập hâm mộ cùng bất đắc dĩ.
Cô thực ra biết Mạnh Tự An nguyện ý đưa theo ai đi Tây Hồ ngắm tuyết, chỉ là không đủ dũng khí để giải thích. Quay về giấc mộng vẫn tốt hơn thức dậy khổ sở chờ đợi bình minh.
Tiểu Bảo Lệ sống ở căn hộ có thang máy chung cư kiểu mới do Mạnh Tự An mua, là một căn hộ hai tầng quay mặt về hướng nam với bốn phòng ngủ và một thư phòng lớn. Mạnh Tự An ngẫu nhiên ngủ lại, trong nhà cũng có dấu vết của anh ta. Chẳng hạn như dép lê nam, gạt tàn thuốc, hộp xì gà.
Phùng Thế Chân sợ Phùng Thế Huân đang trực đêm lo lắng, sau khi an bài ổn thỏa liền xuống dưới gọi điện thoại tới bệnh viện, nói sẽ ở nhà Tiểu Bảo Lệ vài ngày cho đến khi lời đồn đãi qua đi.
Phùng Thế Huân nghe xong trầm mặc một lát rồi nói: “Như vậy đi, ngày mai anh trống lịch sẽ tới đón em. Chúng ta tham gia biểu tình”.
“Biểu tình nào vậy?” Phùng Thế Chân hỏi lại.
“Cuộc biểu tình của hàng xóm láng giềng. Thảo luận về chuyện Văn Xuân Lí”.
Phùng Thế Chân theo sau anh trai bước vào quán trà Dương Ký. Phùng Thế Huân cũng không cần chạy vặt dẫn đường, đi thẳng đến dãy phòng phía trong, mở ra cánh cửa căn phòng lớn nhất.
Những người trong phòng đang tranh cãi đỏ mặt tía tai đều quay đầu lại. Phùng Thế Chân nhìn đến từng gương mặt hàng xóm quen thuộc. Năm tháng khiến vết thương của họ rốt cuộc cũng lành lại nhưng những vết sẹo dữ tợn cùng thân thể tàn tật không thể nào chữa trị được.
So ra, anh em nhà họ Phùng đang đứng trước mặt bọn họ, khỏe mạnh như vậy, tươm tất như vậy, tựa như hạc trong bầy gà có vẻ không thích hợp. Rốt cuộc, không phải ai trong mỗi nhà cũng đều có thể may mắn như Phùng gia, có thể quay về cuộc sống bình thường.
“Bác sĩ Phùng, anh tới rồi!”, một người đàn ông trẻ tuổi có vóc dáng cân đối, trắng trẻo, mạnh mẽ từ trong đám người bước ra, bắt tay với Phùng Thế Huân.
“Anh Trương”, Phùng Thế Huân đối với anh ta cũng vô cùng nhiệt tình, “Cám ơn anh đã đến. Đúng rồi, đây là em gái tôi, Thế Chân. Thế Chân, vị này chính là tổng biên tập Trương của << Tiên Dân Châu >>, cũng là sư huynh khi anh học đại học”.
Phùng Thế Chân biết được rất nhiều bạn học của anh trai nhưng lại không quen thuộc người này. Cô khách khí bắt tay, cũng không nói nhiều.
Trương chủ biên tươi cười ấm áp, “Anh Phùng đã nói chuyện nhiều lần với tôi về Văn Xuân Lí. Ý tưởng ban đầu của chúng tôi là đến tòa án kháng cáo và vạch trần nguyên nhân xảy ra thảm án Văn Xuân Lí, nhưng vì không đủ chứng cứ nên con đường này không khả thi. Sau chúng tôi cũng nghĩ tới thông qua báo chí truyền thông để đưa sự việc ra ánh sáng. Tuy nhiên chưa cần chúng ta hành động đã có người động thủ trước. Không biết đối phương là kẻ thù nào của Dung Định Khôn, dù sao cũng là giúp chúng ta một tay. Chỉ là sự tình diễn ra đến đây cũng khó có thể tiến thêm bước nữa”.
“Chung quy là không có đầy đủ chứng cứ, mà thế lực của Dung Định Khôn lại thực sự quá mạnh”. Phùng Thế Chân cười khổ, “Chính phủ còn đang bận đánh giặc, pháp kỷ bại hoại, ai cũng không có thời gian để chủ trì công đạo”.
“Chúng ta hôm nay tới chỗ này làm cái gì?” Hàng xóm hỏi lại, “Kiện thì kiện không được hắn, chỉ có thể mắng hắn vài câu trên mặt báo. Dung Định Khôn còn sợ bị mắng? Cuối cùng hắn vẫn tiếp tục làm Đại lão bản, dùng lòng dạ hiểm độc kiếm tiền, chúng ta còn không phải kéo chân gãy về lại uống gió Tây Bắc?”
Những người hàng xóm còn lại cũng sôi nổi phụ họa.
“Hơn nữa, chọc giận Dung Định Khôn có khi còn rước thêm tai họa lớn hơn nha. Nghe nói hắn với Tào đại soái quan hệ rất tốt”.
“Hắn cung cấp súng ống đạn dược, quan hệ với đại soái nào mà chả tốt. Trong nhà hắn thứ không thiếu nhất là vũ khí đó”.
“Mật báo không phải chúng ta, nhưng nhỡ Dung gia hoài nghi lại tới trả thù phải làm sao bây giờ?”
Cái này đám hàng xóm càng nói càng sợ hãi.
“Lấy trứng trọi đá là kết cục gì biết rồi đó!”
“Đắc tội không nổi đâu, có trốn cũng tránh không nổi”.
“Các vị!” Phùng Thế Huân gấp đến độ lớn tiếng nói, “Mọi người chẳng lẽ đã quên thảm kịch xảy ra trên người mình sao? Cảm thấy vừa lòng với cuộc sống hiện tại? Cửa nát nhà tan, được chăng hay chớ?”
Mọi người bình tĩnh lại, vẻ mặt ngưng trong mà nhìn nhau.
“Cuộc sống đang tốt đẹp, đột nhiên tai họa do một người gây ra giáng lên đầu chúng ta, hủy hoại cuộc sống của chúng ta. Các vị hàng xóm làng giềng, các thúc bá đại ca, các người không thấy tức giận bất bình sao?” Phùng Thế Huân nghiêm nghị nói tiếp, “Lý tiên sinh, ông bị khói xông mù mắt không thể tiếp tục dạy học. Chị Vương, cả con trai và con dâu chị đều chết trong đám cháy. Còn có anh Hoàng, anh bị xà ngang rớt xuống đứt chân, vì thế mà mất việc, chị nhà cũng chạy theo người khác. Chúng ta vốn dĩ không phải kẻ có tiền nhưng cơm áo không lo, hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng đột nhiên một trận hỏa hoạn lớn thiêu rụi tất cả. Các vị chẳng lẽ có thể nhịn xuống nỗi oan khuất cùng phẫn nộ này, làm như chưa xảy ra chuyện gì mà tiếp tục sống sao?”
“Đương nhiên không thể tính như thế!” Anh Hoàng phẫn nộ đập bàn, “Tôi là người cô độc, liền tính liều mạng đi tìm Dung Định Khôn trả thù cùng lắm chết một người. Nhưng ở đây nhà ai cũng có người già trẻ nhỏ, anh Phùng đây cũng có cha mẹ già và em gái. Tôi nghĩ anh cũng không dám đấu với Dung Định Khôn!”
“Đúng vậy!” một ông chú phụ họa theo, “Không phải không hận, nhưng dù sao cũng phải có biện pháp. Chúng tôi là người già, là người tàn phế. Nếu là kẻ độc thân sẵn sàng kéo hắn xuống ngựa, cùng Dung Định Khôn liều mạng. Nhưng cố tình nhà nào cũng ít nhiều còn người già trẻ nhỏ”.
Phùng Thế Huân đang muốn mở miệng, vị Trương chủ biên ngăn anh lại, ôn hòa nói: “Đấy là lý do bác sĩ Phùng tìm tôi. Nếu thông qua pháp luật không có cách nào thực hiện công lý, vậy thì mượn dư luận làm Dung Định Khôn khuất phục. Hiện giờ vẫn còn sức nóng của dư luận, chúng ta còn có một ít chứng cứ, bằng ấy đủ để cùng Dung gia đàm phán”.
“Đúng đúng!”
“Bắt Dung gia đền tiền!”
“Không thể để yên cho hắn. Nhà tôi đã mất ba mạng người rồi!”
“Bắt Dung Định Khôn hướng người đã chết dập đầu tạ tội!”
“Đi Dung gia liền đi!” Có người cao giọng hô hào, “Dung Định Khôn phải cho chúng ta một lời giải thích!”
Một nói trăm phản hồi, mọi người lập tức lên đường.
Phùng Thế Chân thấy không đúng liền ngăn lại, “Không thể đi liền như vậy! Trước tiên phải có kế hoạch đàm phán, còn phải tiến cử người đàm phán...”
Một ông chú bước ra vỗ ngực: “Tôi có kinh nghiệm, tôi đi đàm phán!”
Lại có một người khác tuổi xấp xỉ hắn, không phục nói: “Lão Vương, ông mua đồ ăn còn không biết mặc cả, biết cái gì là đàm phán? Để tôi đi tốt hơn!”
Người đàn ông trung niên khác chế nhạo: "Anh Lưu, anh nợ nần nhiều nhất trong số chúng ta, đang lúc thiếu tiền, đến lúc đó được Dung Định Khôn cho chuyện tốt liền đem chúng tôi bán đứng thì sao?"
Anh Lưu giận dữ túm cổ áo người kia chửi: "Anh là cái thá gì? Anh dám nghi ngờ tôi?"
Hai người lôi kéo cãi nhau dữ dội, người khác vào khuyên can, cũng có người cùng tranh chấp cãi vã. Anh em Phùng gia cùng Trương chủ biên đứng một bên nhíu mày.
"Làm tiền bối chê cười rồi". Phùng Thế Huân xấu hổ muốn chết, "Những người hàng xóm này ... Trước kia không phải như thế".
"Tai nạn có thể làm thay đổi hoàn toàn một con người mà". Trương chủ biên thở dài, "Cuộc sống lâm vào khốn cảnh sẽ đưa người ta đến gần với hai chữ lợi ích hơn, đây cũng là một loại bản năng".
Nếu người đàm phán khéo léo, xác thực có thể gặt hái được nhiều lợi ích to lớn từ chỗ Dung Định Khôn. Hàng xóm láng giềng gặp tai họa rồi vướng vào cảnh nghèo khó không ít, sinh hoạt bức bách, tự nhiên có tiền sẽ giải quyết được.
Một bác gái thật sự nhịn không nổi nữa hét lên: "Các người đều là kẻ thô thiển. Bác sĩ Phùng du học trở về, không bằng để cậu ấy đi làm đại diện đi".
Anh Lưu lập tức nhổ nước bọt: "Người đi nước ngoài thì thượng đẳng hơn chúng ta sao? Huống hồ em gái cậu ta còn ở Dung gia làm gia sư, bà làm sao biết hai nhà bọn họ có liên thủ với nhau không".
Anh em Phùng gia lập tức biến sắc.
"Đúng vậy!" Có người phụ họa, "Phùng tiểu thư hình như còn cùng Đại thiếu gia làm chuyện không trong sạch đó. Đừng để đến lúc xong việc cô ta tham lam lấy tiền bồi thường của chúng ta làm hồi môn!"
"Bậy bạ!" Phùng Thế Huân giận tím mặt, "Thế Chân cùng Dung gia đã sớm không còn bất kỳ can hệ gì. Các người không cần nghe báo chí nói bậy!"
Một bác gái giọng the thé nói: " Báo chí lúc viết Dung Định Khôn thiêu Văn Xuân Lí là sự thật, còn viết em gái cậu cùng Dung đại thiếu gia có tư tình thì là giả. Thật giả toàn bằng một miệng cậu nói mà được à!"
Phùng Thế Chân nghe xong những lời này, tâm đều đã lạnh.
Cũng may chỉ có rất ít hàng xóm càn quấy, vẫn có nhiều người đứng ra lên tiếng ủng hộ anh em Phùng gia.
"Bà đang nói cái gì vậy?" Một ông bác cả giận, "Bác sĩ Phùng chẳng lẽ không phải người cùng hội cùng thuyền với chúng ta? Cậu ấy hảo tâm thu xếp, mấy người các ngươi vì tư tâm của mình, nội đấu không tính, còn đem nhiệt tâm của người khác kéo xuống nước. Lúc trước hàng xóm ai cũng giống ai, lửa lớn thiêu một hồi thiêu ra nguyên hình rồi phải không, biến trở về súc sinh sao?"
Ông bác này là người lớn tuổi nhất, một lời nói khiến mấy người bất kham trở nên an tĩnh.
Bỗng nhiên một tràng cười sang sảng từ ngoài cửa truyền đến.
"Bác nói đúng lắm. Kẻ thù giống nhau, chung kẻ thù là cơ sở thành công, không thể để cửa còn chưa ra đã tự mình rối loạn".
Cửa bị đẩy ra, ánh sáng chói chang từ bên ngoài chiếu vào khiến người ta nhất thời không mở mắt ra được.
Tiếng ồn ào điên cuồng đột nhiên im bặt. Ngoài cửa, vài người đàn ông cao lớn mặc áo đen tiến vào rẽ đám đông. Sau một đoạn tiếng giày trầm ổn mạnh mẽ, thân ảnh cao ráo đĩnh đạc Dung Gia Thượng hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Con ngươi Phùng Thế Chân hơi co rút lại, hơi thở nghẹn lại bên trong cổ họng.
Hai bên bị cuốn vào một cuộc đối đầu kỳ quặc, so sánh với những người hàng xóm Văn Xuân Lí đang kinh sợ, Dung Gia Thượng lại thong dong trấn định. Anh mặc một thân tây trang màu xám đậm, áo khoác nhẹ nhàng, trang phục tinh tế tỉ mỉ đến một nếp nhăn cũng không có. Toàn thân trên dưới chỉ có cổ áo sơ mi màu tuyết trắng, làm cho khuôn mặt anh càng thêm tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, cả người đầy kiêu hãnh, chói mắt nhưng lại khiến người khác không thể dời mắt được.