EDIT: BƠ
“Ông ấy?” Dung Gia Thượng cười nhạt, “Không! Ông ấy làm nhiều việc ác, tất nhiên sẽ có báo ứng. Anh sẽ nhận được những việc ác mà ông ấy làm ra, cũng sẽ chịu trừng phạt. Ông trời thật sự rất công bằng. Cho tới bây giờ, anh không muốn thay cha bào chữa việc gì cả. Chỉ là không muốn để cho ông ảnh hưởng đến anh và em. Nhưng hiện tại xem ra, nói những lời lời đều đã muộn. Em nên hận anh.”
“Em không hận anh.” Phùng Thế Chân khàn giọng nói, “Em chỉ là…Em không có cách nào. Gia Thượng, anh đã trông thấy cha em, trông thấy cảnh tượng đổ nát của Văn Xuân Lí. Cha vô cùng may mắn không chết, nhưng bởi vì trận hỏa hoạn này bao nhiêu hàng xóm láng giềng nhà tan cửa nát. Có chuyện này chắn ngang giữa hai chúng ta, như thắt ở cổ họng. Chúng ta làm sao có thể ở cùng nhau?”
Dung Gia Thượng ngồi đối diện, nét mặt đầy ưu sầu đau thương mà bình tĩnh, giống như một tội nhân đang lắng nghe tuyên án.
Phùng Thế Chân nhìn anh, nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ, với đôi mắt đen láy, còn có đôi môi đầy dịu dàng si mê kia cô đã từng hôn qua. Trong lòng cô cực kỳ khó chịu, muốn dùng sức nện vào ngực, muốn mở một lỗ hổng trong lồng ngực để trái tim đang bị tắc nghẽn, có thể đập những nhịp thoải mái.
“Tình cảm của anh, khiến em rất cảm động.” Môi của Phùng Thế Chân nhẹ nhàng run rẩy, ép buộc bản thân tiếp tục nói, “Từ trước đến nay, anh là người đàn ông đầu tiên đối xử với em thật lòng như vậy, có lẽ sau này cũng không có người nào như thế. Ai mà không muốn cuộc sống đơn giản, bình yên, thân thân ái ái? Nhưng hết lần này tới lần khác, tạo hóa trêu người. Một sức lực đã đánh cho hai chúng ta trở nên ngột ngạt. Vì vậy, hãy buông tay đi, Gia Thượng. Có một đại lộ thênh thang tươi sáng không đi, hà cớ gì phải đi chân đất trên con đường đầy chông gai?”
“Em đối với chuyện này là có thể nhẹ nhàng từ bỏ.” Dung Gia Thượng mỉm cười, “Nhưng với anh, chuyện này không có cách nào dừng lại được. Anh không cam tâm, anh thích em, thích em đến phát điên lên. Tựa như bị em hạ lời chú. Anh không muốn cứ thế mà buông tay! Hai người chúng ta hãy thử một lần, xem có thể tìm ra cách hóa giải mối hận thù này hay không.”
Lời bày tỏ nồng cháy của anh giống như bàn ủi đang chà nóng vào trái tim của Phùng Thế Chân. Nóng đến mức khiến cả người cô đều run rẩy.
“Hóa giải thù hận dĩ nhiên là có cách.” Phùng Thế Chân cố gắng duy trì bình tĩnh, “Để cho cha anh đăng báo xin lỗi, thừa nhận những việc bản thân đã làm, đi tới đồn cảnh sát tự thú, đền bù cho người bị hại. Anh có thể làm được, em sẽ đem mọi ân oán đối với nhà anh xóa bỏ. Hai người chúng ta có thể bắt đầu lại. Vấn đề này, anh có thể làm được không?”
Dung Gia Thượng trầm mặc. Phùng Thế Chân chăm chú quan sát anh, chầm chậm cười.
“Gia Thượng, giống như ngày đó anh nói với em, anh muốn hủy hôn. Ý nghĩ của anh rất thẳng thắn, rất tốt. Nhưng anh không có cách nào để thực hiện được. Bởi vì, anh chỉ là đại thiếu gia của nhà họ Dung. Bởi vì, anh và lợi ích của nhà họ Dung là một khối, không thể vì tình yêu mà có thể tự hủy hoại mình.”
“Em nghĩ về anh như vậy sao?” Dung Gia Thượng nhẹ giọng hỏi, “Chỉ là một thằng đàn ông mạnh miệng, hèn yếu vô năng?”
Mắt Phùng Thế Chân rủ xuống, tránh ánh mắt tràn đầy bi thương của người đàn ông này, “ Anh chẳng qua là trẻ tuổi non nớt mà thôi. Những lời này, anh đã nói sớm trước mười năm. Chúng ta, gặp nhau không đúng lúc.”
Phùng Thế Chân muốn đứng dậy. Dung Gia Thượng nắm tay cô bắt lại.
“Anh vẫn là câu nói kia! Hãy cho anh một chút thời gian!” Anh khẩn thiết nhìn cô, “Anh đã nói sẽ không thể cho em thất vọng, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
Phùng Thế Chân cũng không thể làm sao tin tưởng những lời của Dung Gia Thượng. Chỉ là một chú sói con vừa mới trưởng thành, sao có đủ khả năng để thách thức một con sói đã thống trị đàn sói hàng chục năm.
Nhưng nhiệm vụ của Phùng Thế Chân, chính là dùng tất cả các thủ đoạn để lợi dụng, để xúi giục sói con đi thách đấu, đi chém giết nhau. Mong đợi hai người bọn họ lưỡng bại câu thương.
“Em cũng vẫn là lời nói kia.” Phùng Thế Chân nói, “Em cho tới bây giờ sẽ không dồn hết tâm trí mà chờ đợi. Hơn nữa, chuyện của Văn Xuân Lí và chuyện của hai chúng ta có chỗ bất đồng. Bản thân em sẽ tìm cách để trả thù!”
“Thế Chân, em đừng làm loạn!” Dung Gia Thượng nghiêm nghị nói, “Em không hiểu cha anh. Ông ấy lòng dạ ác độc hơn nhiều so với vẻ ngoài!”
“Em cũng lòng dạ độc ác hơn nhiều so với vẻ ngoài!” Phùng Thế Chân lạnh lùng, tránh thoát khỏi bàn tay của Dung Gia Thượng, nghênh ngang mà đi.
Dung Gia Thượng ngồi một mình trong quán cà phê một hồi lâu, vô số ý nghĩ trong đầu bay qua, lại bị anh từng cái bắn chết.
Phùng Thế Chân nói anh không có năng lực, thật ra Dung Gia Thượng cảm thấy bản thân nếu có thể tàn nhẫn hơn, cũng không có cách nào không làm được. Chỉ là cuối cùng anh ấy cũng là họ Dung, ý niệm bảo toàn Dung gia đã khắc sau trong tiềm thức của anh.
Dung Định Khôn cho dù thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng là cha của anh. Anh cũng luôn muốn thay ông giải quyết tốt hậu quả.
Anh do dự nhiều lần, chỉ vì muốn tìm một cách lưỡng toàn. Vừa có thể để cho Phùng Thế Chân buông xuống thù hận, vừa có thể không làm thương hại nhà họ Dung. Tình và nghĩa, anh đều muốn cả hai. Nghĩ đến đây, Dung Gia Thượng tự giễu cợt bản thân. Bản thân thật sự ngây thơ và tham lam. Sinh tử, hận thù lại có thể có cách giải quyết gì để lưỡng toàn?
Cho nên, khó trách Phùng Thế Chân cho tới bây giờ không tin tưởng anh.
Sau khi chia tay không mấy vui vẻ với Dung Gia Thượng, Phùng Thế Chân ở trong nhà liên tiếp hai ngày đều không có chút tinh thần.
Nói là muốn trả thù, nhưng thực ra trả thù cũng đã sớm bắt đầu. Lúc cô ở nhà Dung gia, ra vào phòng sách của Dung Định Khôn và trở về phòng của mình một cách dễ dàng. Với sự kiên nhẫn của cô, những tủ khóa kia ở trong phòng sách cũng bị cạy tung lên. Những tài liệu hữu dụng hay vô dụng đều được một lần lấy trộm.
Mạnh An Tự làm việc đều tự có sắp xếp, thủ hạ anh ta lấy tin tình báo không nhiều. Có lẽ, đang chuẩn bị một đòn chí mạng vào nhà họ Dung.
Cục diện hôm nay cũng có chút tốt, Bắc phạt đã đánh lâu như vậy, xem chừng cuối năm đều sẽ không dừng lại. Vũ khí súng đạn của nhà họ Dung bán như dầu sôi lửa bỏng, trận này ăn cả năm béo bở.
Làm thế nào Mạnh An Tự để cho nhà họ Dung tiếp tục làm ăn phát tài? Phùng Thế Chân ước tính, anh ta sẽ hành động trước cuối năm nay.
Cuối mùa thu mưa dầm triền miên, Phùng Thế Chân vùi đầu ở trong nhà không bước chân ra khỏi cửa. Nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa làm lá cây rớt đầy sân. Cô không nhịn được mà nhớ đến Dung Gia Thượng, nhớ lại ngày đó ở quán cà phê. Dáng vẻ đau khổ, cầu khẩn của anh. Trong lòng một âm ỉ trận khó chịu nổi lên.
Trên thực tế, Phùng Thế Chân ngày càng trở nên bối rối, về việc bản thân mình biểu hiện với Dung Gia Thượng là thật hay giả. Những lời xúi giục, những lời kích thích là thật. Những lời yêu thương, những dây dưa khó bỏ, cũng là thật. Không biết là chính cô nhập vai quá sâu, hay là cô đã sống một đời với những trò lừa bịp.
Suy nghĩ một chút cũng thật tàn nhẫn. Dung Gia Thượng bất quá chỉ mới hai mươi tuổi.
Ở thời điểm đó, cô còn đang đọc sách ở giảng đường đại học không buồn không lo. Ngày thường gọi điện cho bạn bè, đợi đi chơi ngắm cảnh, cùng tán gẫu bàn luận với nhau, giải đề cùng nhau. Một cuộc sống hết sức buông thả.
Dung Gia Thượng lại là con nhà giàu có, nếu không có một người cha bày ra như vậy, lại không bị cô làm phiền thì cuộc sống sẽ vô cùng tiêu soái.
Hôm nay, Dung Gia Thượng bị trói buộc ở công ty nhà họ Dung, suốt ngày luôn tính toán kinh doanh. Nhưng việc làm ăn lại không có gì minh quang chính đại. Phía nam buôn án thuốc phiện, phía bắc lại buôn bán súng đạn. Lúc rãnh rỗi, còn phải thay thế người cha không đáng tin cậy, đi thu dọn cục diện rối rắm. Thích một người con gái, đối với cô gái này cũng không có chút hoài nghi, nhưng tương lai cũng không thể nào hồi đáp lại tình cảm này của anh.
Phùng Thế Chân nghĩ tới đây thở dài thườn thượt, cuộn mình trên ghế, ôm đầu gối.
Đó là một thiếu niên yêu bầu trời xanh, ước mơ có thể bay lượn. Nhưng cô lại trơ mắt nhìn đôi cánh của anh bị xiềng xích trói lại, bị kéo đi một đường vào vực sâu. Cô không những không đi giải cứu anh, mà còn thủ đoạn đạp mấy cái.
Thế nhưng, anh không biết gì, anh còn đối với cô tràn đầy áy nái. Ánh mắt kia trong veo mà bi thương như vậy.
Đây thực sự là một con cá xinh đẹp mà đa tình, con cá bị lưỡi câu móc lại, máu tươi chảy đầm đìa. Nhưng vẫn còn si ngốc nhìn người thả câu. Phùng Thế Chân bị trúng lời nguyền, bị anh kéo vào từng bước từng bước xuống nước.
Tình yêu lan tràn như nước hồ, giống như muốn nhấn chìm Phùng Thế Chân.
“Thế Chân!” Phùng Thế Huân lớn tiếng gọi, đi vào phòng.
Sắc trời đã tối, trong phòng Phùng Thế Chân lại không mở đèn, một người ngồi lại ngồi ở trước cửa sổ, cả phòng tối như bưng. Cô mù mịt, tỉnh hồn nhìn sang.
“Làm sao thế?” Phùng Thế Huân phát hiện điều gì không đúng, mở đèn lên, “Em đang ngây ngốc một mình cái gì vậy?”
Phùng Thế Chân cười nói: “Không ngây ngốc một mình, chẳng lẽ muốn cùng một đám người cùng nhau ngây ngốc mới thích hợp?”
“Em thật là nhanh nhạy giảo biện.” Phùng Thế Huân xoa xoa đầu em gái, quay đầu cảnh giác nhìn ra cửa sổ một cái.
Bà Phùng ở trong phòng bếp bận rộn, ông Phùng thì đang ngồi nghe bình thư trong máy thu thanh. Phùng Thế Huân nhẹ nhàng đem cửa đóng lại, trong tay cầm một tờ báo đưa cho Phùng Thế Chân.
“Báo hôm nay, em đã đọc chưa?”
Phùng Thế Chân hai ngày nay đều lười biếng không ra khỏi phòng. Cô tiện tay mở ra một trang, chỉ thấy dòng tựa đề thứ hai được in bằng phông chữ đậm nét vô cùng bắt mắt: “Dung Định Khôn thu mua không thành, thiêu đốt Văn Xuân Lí để có được mức giá thấp.”
Phùng Thế Chân hô to đứng lên, thả tờ báo đặt trên đầu gối xuống, các trang giấy báo tán loạn rơi xuống sàn.
“Này….” Một lúc, cô không biết phải nói gì.
“Tất cả báo hôm nay toàn bộ đều nói về vấn đề này.” Phùng thế Huân nhặt những tờ báo lên, đưa từng cái cho Phùng Thế Chân xem, [Báo Trình], [Báo Tinh], [Báo tin tức], đừng nói một đống các báo nhỏ. Ngay cả trên [Báo Tự Lâm Tây] đều có tựa đề tiếng anh. Thế Chân, em xem cái này là do ai làm?”
Phùng Thế Chân nghẹn lời. Cô và Phùng Thế Huân đã cân nhắc qua rằng ngay cả khi Dung Định Khôn không thể nhận tội, ít nhất cũng phải vạch trần chuyện của Văn Xuân Lí. Vì vậy, âm thầm liên lạc mấy nhà soạn báo.
Trong tay Phùng Thế Chân có báo cáo điều tra, chưa chắc có thể viết ra mấy bài tin tức này. Nhưng đối phương vừa nghe nói nhằm vào Dung Định Khôn, liền vội vã từ chối. Cuối cùng, không có một nhà soạn báo nào nhận.
Sau khi Phùng Thế Huân gặp khó khăn, cũng dập tắt nỗi lòng tố cáo Dung Định Khôn qua các phương tiện truyền thông, quay sang hướng khác.
Lại không nghĩ rằng, hôm nay toàn bộ các tờ báo ở Thượng Hải đột nhiên lại vạch trần, lại đem việc này tiết lộ ra bên ngoài.
“Em xem nội dung tin tức, nói rất rõ ràng mạch lạc, hiển nhiên là có người biết rõ nội tình cung cấp tình báo!” Phùng Thế Huân kích động nói “Em bình thường tiếp xúc nhiều với người nhà họ Dung, em xem có thể là ai?”
Phùng Thế Chân cũng cố gắng suy nghĩ. Người đầu tiên cô nghĩ tới đó chính là Mạnh An Tự. Nhưng lại xóa bỏ suy nghĩ này. Mạnh An Tự làm bất cứ chuyện gì đều có mục đích rõ ràng, muốn một lợi ích ổn thỏa.
Công bố chuyện của Văn Xuân Lí, có thể bôi đen Dung Định Khôn, để cổ phiếu nhà họ Dung rớt xuống một phen. Nhưng Mạnh An Tự muốn làm như vậy, nhất định sẽ phối hợp những hành động khác cùng lúc, cố gắng giết Dung Định Khôn ngay lập tức.
Mà nếu anh ta phát động tổng tấn công toàn diện, sẽ không thể không thông báo cho mình. Huống chi, hiện tại thời gian còn sớm, chưa đúng thời cơ.
Không phải là Mạnh An Tự, mà là Dung Định Khôn có quá nhiều kẻ thù. Ví dụ Dương Tú Thành, mới bị Dung Định Khôn đội nón xanh, lại mất sự sủng ái ở công ty. Đi không được, ở cũng không yên, khẳng định hận Dung Định Khôn thấu xương.
Chuyện đốt Văn Xuân Lí, Dương Tú Thành cũng có tham dự, anh ta bí mật tung tin, điều này cũng là chính đáng.
Nhưng những tin tức này trong đó cũng đều nhắc đến “Tâm phúc họ Dương nào đó của Dung Định Khôn”, nói thẳng tên người bày mưu tính kế ra, mới có một trận hỏa hoạn này ở Văn Xuân Lí. Nếu thật Dương Tú Thành để lộ bí mật, vậy cần gì đem tên mình công khai thẳng như vậy?
Lại nói, Phùng Thế Chân cảm thấy Dương Tú Thành là người có tâm cơ nặng biết thu liễm, muốn tính báo thù cũng sẽ không tạo một tràng náo nhiệt, cũng sẽ không tạo ra cách thức thương tổn lớn như thế này.
Không phải Mạnh An Tự, cũng không phải là Dương Tú Thành, vậy là ai?