Edit: Bờ Lu
Chu trưởng quầy cầm chiếc hộp mà cơ mặt co giật, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Đại thiếu gia, đây không phải đem tôi ra tiêu khiển sao?”
“Hai mươi khối là mua cả chiếc hộp gỗ trầm hương của ông”. Dung Gia Thượng cởi bao tay ném trên mặt Chu trưởng quầy, làm lệch mắt kính ông ta, “Chu Lão Cửu, có phụ nữ ở đây nên tôi sẽ không nói lời tục tĩu. Cục sắt mạ vàng này của ông, chặn giấy còn ngại nhẹ, ép đồ chua còn ngại nhỏ. Đồ bỏ mà ông còn không biết xấu hổ ra giá hai vạn khối, tới chết vẫn muốn làm?”
Chu trưởng quầy thấy Dung Gia Thượng bóc tới tận gốc rễ, hắn nhấc lên được cũng thả xuống được, vội vàng cười nịnh nọt: “Dung đại thiếu quả là chuyên gia, là ta không chu toàn. Ngài chờ một lát, ta liền đem chính phẩm tới”.
Nói xong từ trên eo cởi xuống một chiếc túi hương cũ, móc ra một vật bọc vải lụa mới. Vừa mở ra liền thấy lại là một cái Kim Kỳ Lân khác.
Dung Gia Thượng mang bao tay cầm lấy, ước lượng rồi cười nói: “Lần này đúng là vàng mười, không phải chỉ có lớp da như cái trước”.
“Ngài xem”. Chu trưởng quầy nói, “Tại chúng ta kinh doanh, muốn lừa gạt cũng là lừa đám quỷ dương không biết nhìn hàng”.
Quỷ dương Thompson mặt liền sụ xuống.
Phùng Thế Chân nhịn không được liền cười : “Chưởng quầy thực là là người thẳng thắn lại thành khẩn. Chẳng lẽ lừa người trong nước lòng hổ thẹn, lừa quỷ dương là thay trời hành đạo?”
Chu trưởng quầy đắc ý vuốt râu: “Nghĩ đến từ sau chiến tranh nha phiến, người trong nước luôn bị người nước ngoài đánh cho tơi bời, cắt đất đền tiền. Nhưng ở nơi này, người nước ngoài chỉ có thể để con cháu chúng ta trêu đùa thôi. Tôi tuy chỉ là hạng thương nhân nhưng lòng mang nỗi niềm báo quốc. Dù không thể đuổi được bọn Thát Lỗ cũng có thể lừa chúng lấy tiền”.
Thompson học được khá nhiều tiếng Trung, lần này lại nghe không hiểu lắm, nhưng hắn khẳng định chẳng phải lời tốt đẹp gì. E ngại Dung Gia Thượng ở đây hắn mới không phát tác, mặt mũi u ám đi tới cửa sổ hút thuốc.
“Đừng khoe khoang”. Dung Gia Thượng đem Kim Kỳ Lân thả xuống, lấy kính lúp gõ gõ mặt bàn, “Cái này tay nghề thực ra rất tốt, nhưng không phải hàng thật. Tôi bảo này Chu Lão Cửu, lời cần nói đều đã nói, đến nước này ông cũng không thể thành thật?”
Chu trưởng quầy đã trở thành bộ dáng rận nhiều quá nên không buồn gãi, cũng không biện giải mà lập tức nói: “Dung thiếu chờ một lát, tôi vẫn còn một cái”.
Vẫn còn? Phùng Thế Chân bật cười thành tiếng.
“Đừng lấy!” Dung Gia Thượng hết kiên nhẫn nói, “Tôi đến để thay ông giám định bảo vật à? Để tôi nói cho rõ đi! Cha tôi năm đó bán Kim Kỳ Lân, để phân biệt nên ở mặt trên có động tay một chút”.
Anh gõ gõ ngón tay lên đầu Kim Kỳ Lân, nhướng mày nói: “Ông ấy cắt bỏ một phần bờm của kỳ lân”.
Chu trưởng quầy vẻ mặt bừng tỉnh, vỗ đùi nói: “Tôi cho là cái kia do cháu trai ...ừm, sai vặt làm! Hóa ra là bút tích của Dung lão bản. Dung đại thiếu gia ngài sớm nói ra ký hiệu có phải hay hơn không”.
Dung Gia Thượng cầm Kim Kỳ Lân: “Ông lấy ra tới hai món hàng giả, cái thứ nhất có bờm hoàn chỉnh, cái thứ hai lại thiếu mất một phần bờm ...”
Chu trưởng quầy cười khúc khích.
“Luận về đồ sứ giả là phải nói tới Hoàng nhị gia của xưởng lưu li Bắc Bình. Còn về đồ giả kim loại, Chu Cửu gia ông xưng đệ nhị liền không có ai dám xưng đệ nhất”. Dung Gia Thượng khách khí chắp tay.
Chu trưởng quầy vội chắp tay đáp lễ: “Dung đại thiếu gia quá khen. Vẫn xưng tôi là lão cửu đi. Tôi hiện giờ sống co đầu rút cổ ở nơi chật hẹp này, ăn bữa hôm lo bữa mai, không còn là ‘gia' nữa”.
Dung Gia Thượng đáp: “Ông giả cái thứ hai này rõ ràng là chiếu theo con kỳ lân mà cha tôi đã đánh dấu. Như vậy, ông có biết chính phẩm ở đâu không?”
Chu trưởng quầy cười ha hả: “Dung đại thiếu gia không mang theo thủ hạ, chỉ dẫn theo một vị tiểu thư xinh đẹp tới, tôi nhận lễ này sẽ nói thật. Tôi chiếu theo chính phẩm để làm giả, nhưng đã là chuyện mười tám năm trước, chính phẩm trước nay chưa từng nằm trong tay tôi. Lúc đó, người cầm Kim Kỳ Lân là một phú thương Nam Dương họ Nguyễn. Tôi làm xong việc hắn liền đem Kim Kỳ Lân đi. Chuyện sau đó, tôi cũng không biết”.
Đừng nói Dung Gia Thượng, ngay cả Phùng Thế Chân cũng có thể đoán được, Chu lão cửu khẳng định còn biết nhiều hơn thế.
Dung Gia Thượng dù bận vẫn ung dung cười, đột nhiên hỏi tới: “Gần đây ông có tin tức của sư đệ không?”
Chu trưởng quầy gương mặt chợt biến sắc, ý cười trên mặt như bị lũ lụt rầm rầm cuốn đi, lộ ra từng sợi gân xanh lét, vô cùng dữ tợn.
Dung Gia Thượng lại nói: “Người sư đệ này, cưỡng gian rồi giết sư muội, thiêu chết sư phụ sư mẫu. Nếu lúc ấy ông không ra ngoài, giờ cỏ mọc trên mộ phần hẳn cũng cao ba trượng. Ngày đó trước mộ cả nhà sư phụ đã thề sẽ báo thù. Đã hơn mười năm rồi, ông trả thù được chưa?”
Chu trưởng quầy hít sâu một hơi, giọng khàn khàn: “Nếu Dung đại thiếu gia biết tung tích sư đệ, thỉnh cho tôi biết. Lão cửu tôi chắc chắn tận lực hồi báo”.
Dung Gia Thượng từ tây trang rút ra một phong thư, hất hất nhẹ trước mặt lão: “Ông nói trước”.
Chu trưởng quầy nhăn mặt: “Theo tôi biết, phú thương họ Nguyễn từ Thượng Hải về Hồng Kông trên thuyền gặp trộm. Kim Kỳ Lân bị một người tên La Ngũ Thủ lấy mất, đầu tiên là đưa tới Quảng Châu. Ở Quảng Châu Kim Kỳ Lân lại bị làm giả mấy cái, đồ giả rơi rụng khắp nơi nhưng hàng thật vẫn nằm trong tay La Ngũ Thủ. Sau hắn gả con gái độc nhất, đem Kim Kỳ Lân làm của hồi môn. Con rể có tư tâm, đem đồ giả thế vào còn hàng thật thì bán giá cao cho một người Nhật Bản”.
Những lời này đủ khúc chiết. Phùng Thế Chân nghe xong vô cùng thích thú, giống như vừa đọc sách.
Chu trưởng quầy uống một ngụm trà, tiếp tục nói: “Ngày ấy người Nhật Bản mở vườn thuốc phiện ở ba tỉnh Đông Bắc, bề ngoài là người làm ăn nhưng thực ra là con cháu quân phiệt Nhật Bản. Hai anh em đều là sĩ quan đóng quân ở ba tỉnh miền Đông Bắc”.
Nói đến đây, Phùng Thế Chân đã nghe ra manh mối.
Dung Gia Thượng không còn cười lạnh mà quay sang nhìn chằm chằm lão cửu.
Chu lão cửu không nhìn anh, cúi đầu thu dọn hai món hàng giả: “Người này tên Masazo Hashimoto, gia đình anh ta hiện đã dọn từ Đông Bắc về Thượng Hải, trong sân chơi cũng có chút danh tiếng, Dung đại thiếu có lẽ cũng biết”.
Dung Gia Thượng môi mím lại thành một đường, ngón tay vò nát phong thư hiện rõ từng khớp xương. Chu trưởng quầy lại lẳng lặng nhìn chằm chằm phong thư kia, tựa như người nhịn đói ba ngày đang nhìn bánh bao thịt.
“Phong thư này, thêm chi phiếu một ngàn khối nữa”. Dung Gia Thượng móc ra tờ chi phiếu rồi viết lên: “Còn nhờ Chu lão bản nhắn Hashimoto một lời, có người muốn mua Kim Kỳ Lân trong tay hắn”.
Chu lão cửu lại chắp tay cười, từ chối nhận chi phiếu.
“Hashimoto vốn chỉ có một người con trai với vợ cả, từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật. Nhưng từ khi có Kim Kỳ Lân, bệnh tình đều tốt lên trông thấy. Hắn xem Kim Kỳ Lân như bùa hộ mạng con trai hắn, giữ gìn cực kỳ cẩn thận nên nhất định sẽ không đưa ra. Tôi tự nhiên muốn kiếm tiền từ Dung đại thiếu nhưng không thành, cũng không tiện đụng vào việc này”.
Dung Gia Thượng cau mày bóp chặt phong thư: “Không có biện pháp nào có thể đả động hắn sao?”
Chu lão cửu lắc đầu: “Hashimoto xuất thân từ gia đình quyền thế Nhật Bản, có quyền có tiền, thê thiếp thành đàn, con trai con gái có đủ, cái gì cũng không thiếu. Tôi cũng biết Dung đại thiếu sốt ruột tìm bảo vật, nhưng nói đến chuyện này tôi cũng không có cách”.
Dung Gia Thượng suy nghĩ một chút, đều đưa chi phiếu và phong thư qua: “Kín miệng một chút, hơn nữa làm thêm một Kim Kỳ Lân giả. Làm đi, đừng lừa gạt tôi!”
“Đó là tự đem đầu hái xuống còn gì, không dám lừa Dung đại thiếu gia đâu!” Chu lão cửu cúi đầu khom lưng nhận phong thư, mở ra đọc lướt qua liền lộ vẻ kinh ngạc.
“Người này...”
“Người này lúc trước đầu quân cho cha tôi làm thủ hạ, thành thật trung thành lại sẵn sàng chịu đựng gian khổ nên được cha tôi trọng dụng”. Dung Gia Thượng lạnh lùng cười, “Hắn hiện đang thay cha tôi phụ trách vườn thuốc phiện ở Vân Nam. Cửu gia nếu muốn tìm hắn thì đi phía nam một chuyến đi”.
Hóa ra là thủ hạ Dung gia! Khó trách Dung Gia Thượng tự tin như thế.
“Đa tạ Dung đại thiếu gia chỉ điểm”. Chu lão cửu rất cung kính cúi thật sâu vái chào, lấy ra một hộp gỗ từ bằng lòng bàn tay đưa cho Dung Gia Thượng. “Nghe nói lần trước đại thiếu gia đi xem hồng ngọc lại không chọn được cái nào. Đây tuy không phải nguyên liệu tốt nhất nhưng là hàng thật giá thật từ trong cung đưa ra, còn có cao tăng làm lễ qua. Mong đại thiếu gia không chê”.
Dung Gia Thượng mở ra nhìn thử, ánh sáng từ đuôi mắt lại quét sang Phùng Thế Chân.
“Là đồ tốt. Chu trưởng quầy có tâm, đa tạ!”