Lưu Quang Chi Thành

Chương 64



Edit: Joly

“Tôi cũng không biết nữa!” Dung Gia Thượng ngồi thẳng trên ghế, đưa tay lên nhìn trần nhà “Mẹ cô ấy từng là gái làng chơi, khi tôi gặp cô ấy, cô theo họ mẹ là Lâm, tên Lâm Thơ Tình. Tôi chỉ biết cô ẩy vẻ bề ngoài dường như là doanh nhân giàu có, vì bà mẹ không tha thứ, nên ba mẹ con bị đuổi ra khỏi nhà, ở nhờ nhà một người bà con xa ở Trùng Khánh."

“Sau đó, hai người gặp nhau như thế nào?” Phùng Thế Chân hỏi.

Dung Gia Thượng nhớ tới cuộc gặp gỡ năm đó, mặt lộ ra vẻ dịu dàng.

"Tôi học trường quân sự nam, còn cô ấy học trường nữ ở lưng đồi. Chúng tôi nghe nói trong trường nữ sinh có nhiều cô gái xinh đẹp, vì vậy chúng tôi chạy đến xem. Thế là hai chúng tôi gặp nhau. "

Dung Gia Thượng tay nghịch một con sói nhỏ, dừng một chút rồi nói thêm: “Cô ấy nhảy rất đẹp. Tôi từ bé đã là bị nhốt trong trường nam sinh nội trú. Thường ngày, những người phụ nữ mà tôi gặp đều là tạp vụ trong trường. Lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng múa thiên nga theo điệu nhạc piano, chẳng phải như nhìn thấy một nàng tiên sao? "

Mô tả của Dung Gia Thượng sinh động đến mức Phùng Thế Chân không thể không mỉm cười: "Cậu ở lại Trùng Khánh thêm một năm vì cô ấy?"

“Ai nói với cô như vậy?” Dung Gia Thượng hỏi.

“Phương Hoa.” Phùng Thế Chân nói, “Nghe nói, hai người yêu nhau từ thuở thiếu thời, bị chia lìa bởi vận mệnh. Không dễ gì gặp lại, vậy mà cậu đã đính hôn. Nghe như một bộ phim thăng trầm.”

“Tiểu nha đầu ăn nói bậy bạ.” Dung Gia Thượng nói “Tôi khi ấy muốn đến Học viện Quân sự Hoàng Bộ. Lúc đó họ đang tuyển lớp đầu tiên, tôi giấu cha đi thi, sau đó trúng tuyển. Nhưng cha tôi không đồng ý, một mực yêu cầu tôi phải học kinh doanh. Tôi tức giận đến mức quyết không rời khỏi Trùng Khánh. Tất nhiên, tôi như lấy trứng chọi đá. Cuối cùng, vẫn bị cha tôi nửa khuyên nhủ nửa đe dọa quay về."

Phùng Thế Chân nói: "Để bay được lên bầu trời xanh, một chiếc máy bay cần phải chống lại lực hấp dẫn của trái đất, còn phải chống lại lực cản của không khí. Nếu có một chút sai lệch trong quá trình này, máy bay sẽ rơi xuống và nổ tung. Độc lập, không phải chuyện đơn giản như vậy."

“Đúng vậy.” Dung Gia Thượng thở dài, “Tôi muốn độc lập, tôi phải chống lại cha và gia đình, chống lại việc không đủ năng lực của bản thân. Tôi luôn cảm thấy rằng mình đã trưởng thành, nhưng lại vẫn cảm thấy mình còn quá trẻ, không đủ mạnh mẽ. "

“Trên đời này không có việc gì có thể làm trong một sớm một chiều.” Phùng Thế Chân nói, “Kỳ thật, tôi vẫn đang chờ anh lái máy bay đưa tôi lên bầu trời lượn một vòng.”

“Thật sao?” Dung Gia Thượng ánh mắt sáng rỡ nhìn cô, “Cô muốn ngồi máy bay tôi lái.”

“Đúng vậy.” Phùng Thế Chân cười, “Tôi cũng muốn hưởng phúc của học sinh mình. Bằng không, trong hoàn cảnh của tôi thì làm sao có thể đi máy bay được?”

“Quyết định như vậy đi!” Dung Gia Thượng hào hứng nói, “Thế Chân, cô lạc quan lên. Khi nào tôi có thể lái được máy bay, tôi sẽ đưa cô đi đầu tiên!”

“Vừa tan học liền gọi tôi bằng tên.” Phùng Thế Chân thu dọn sách vở, chuẩn bị rời đi.

Dung Gia Thượng đột nhiên phản ứng lại, quát lớn: "Cô thật xảo quyệt! Cô rõ ràng đang nói tâm tình của mình, sao lại liên quan tới tôi?"

“Có sao?” Phùng Thế Chân cười ranh mãnh, bước nhanh về phía cổng, quay đầu buông một câu “Tôi không có ý định nói với cậu”.

Dung Gia Thượng mỉm cười, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Dung Gia Thượng biến mất sau cánh cửa. Nụ cười giản dị cũng biến mất, những gì đọng lại trong mắt cậu là ngọn lửa quyết tâm hừng hực.

Dung Gia Thượng vừa tái hợp với người yêu cũ, vừa đính hôn, nhưng cũng dỗ dành người yêu đồng ý ở bên mình. Tuy rằng mối quan hệ phức tạp bắt cá hai tay, nhưng cũng khá suôn sẻ.

Dương Tú Thành mặt khác hoàn toàn đối lập. Bị bạn gái cắm sừng, chưa kể cái sừng này lại là của biểu dượng kiêm ông chủ, cục tức này không biết làm thế nào có thể nuốt nổi. Hắn ngày ngày đến làm việc tại Thương hội, nhân viên đều coi hắn như một minh tinh, tất cả đều chờ xem hắn và Dung Định Khôn kết thúc như thế nào.

Dương Tú Thành đặt chiếc cặp xuống, được gọi vào văn phòng của Dung Định Khôn.

“Đến rồi à?” Dung Định Khôn mặc một chiếc áo khoác dài màu xám lông sóc, trong tay cầm tẩu thuốc, cười với Dương Tú Thành một nụ cười rất ân cần trìu mến, “Nghe nói ngươi lại bị bệnh, sắc mặt không tốt lắm. Hay là ta mời bác sĩ George đến xem bệnh?"

Dương Tú Thành cúi đầu vô cảm nói: Chỉ là nhiễm một chút phong hàn, sợ lây bệnh cho người khác, không phải cái gì bệnh nặng. Làm dượng lo lắng.”

Dung Định Khôn khẽ thở dài, nhìn Dương Tú Thành dịu dàng ân cần, trầm giọng nói: "Ngươi oán hận ta, nhưng không thể biểu lộ ra, ta cảm thấy rất khó chịu. Ta biết. Tú Thành, là dượng không tốt, ủy khuất ngươi rồi.”

Dương Tú Thành mặt mũi co lại, có thể là muốn làm ra vẻ khinh thường, hoặc là có thể cảm kích. Tóm lại, ngũ quan hỗn tạp, cơ mặt không biết phối hợp, cuối cùng đành tê liệt.

Dung Định Khôn ấn vai hắn, để hắn ngồi xuống sô pha, ông ta cũng ngồi xuống sô pha lưng cao bên cạnh hắn.

"Chúng ta quan hệ không chỉ là cấp trên và cấp dưới, vẫn còn dượng và cháu. Dù răng ngươi chỉ là quan hệ thông gia với phu nhân, ta vẫn coi ngươi như cháu ruột, hướng dẫn ngươi, đề bạt ngươi. Từ trước tới giờ, ta có làm gì bất công với ngươi?"

Dương Tú Thành cúi đầu nói: "Công ơn của dượng to lớn, con sẽ luôn ghi nhớ."

Dung Định Khôn lắc đầu nói: "Ta không nói điều này để nhắc nhở ngươi về lòng biết ơn. Ngươi là một đứa trẻ có năng lực, phần lớn đều dựa vào công sức của ngươi mới có ngày hôm nay. Dượng không muốn vì một số chuyện vụn vặt mà tạo khoảng cách giữa chúng ta."

Dương Tú Thành trầm mặc gật đầu.

Dung Định Khôn gõ gõ cái tẩu nói: "Chuyện của Tri Huệ, là ta có lỗi với ngươi. Nhưng ta cũng muốn nói với ngươi. Cô ta không vô tội! Còn một câu nữa: Ta không bao giờ ép buộc phụ nữ."

Dương Tú Thành trấn động dữ dội, vẻ mặt gần như dữ tợn.

Dung Định Khôn lập tức dịu giọng: "Hiện giờ cô ta đã đi xa rồi, nên sẽ không nói xấu sau lưng cô ta. Nếu xảy ra chuyện như thế này, dượng ta cũng rất xấu hổ. Như vầy đi, ngươi hãy nghỉ phép, thư giãn một chút, từ từ suy nghĩ. Nếu ngươi muốn quay lại, quản lý Quách sắp nghỉ hưu, Gia Thượng vẫn còn nhỏ, vị trí tổng giám đốc sẽ là của ngươi. Nếu ngươi có ý tưởng khác thì chúng ta sẽ từ từ thảo luận."

Dung Gia Thượng cầm tài liệu đi tìm Dung Định Khôn, thấy vẻ mặt bồn chồn của Dương Tú Thành đi ngang qua. Dương Tú Thành không nghe thấy hắn chào hỏi, vùi đầu bỏ đi.

Sau khi ra khỏi cửa của tòa nhà Thương hội, hơi lạnh tràn vào phổi của Dương Tú Thành. Hắn từ đầu đến chân kích động, những suy nghĩ hỗn loạn dần dần trở nên sáng tỏ hơn.

“Tú Thành ca!” Dung Phương Lâm đẩy cửa xe chạy về phía hắn.

Lại nhìn thấy cô ta, một cảm giác bất lực lan tỏa trong đáy mắt hắn.

"Thế nào rồi? Cha em nói cái gì? Cha có xin lỗi không?" Dung Phương Lâm lo lắng hỏi Dương Tú Thành, "Cha đã quen là người quyền cao chức trọng, cho dù có xin lỗi cũng vẫn có thể kiêu ngạo, anh đừng để ý!"

“Không sao.” Dương Tú Thành cười nhẹ."Dượng đã cho anh nghỉ một tuần, anh định đi thăm các bạn cùng lớp ở Hàng Châu. Làm phiền Phương Lâm gọi tài xế cho anh nhé."

“Bây giờ anh phải đi rồi à?” Dung Phương Lâm thật không nỡ, nhưng vẫn yêu cầu tài xế lái xe đến.

Trên đường đến ga xe lửa, Dương Tú Thành ngồi trong xe, mắt nhắm nghiền.

Dung Phương Lâm ánh mắt tràn đầy tình yêu nhìn qua nhìn lại gương mặt tuấn tú của hắn, trong lòng vừa vui vừa buồn vừa lo lắng. Cô từ nhỏ đã thích người anh họ xa này, mơ ước được kết hôn với anh ta. Sau khi tình yêu chớm nở, từ hư hư ảo ảo đã biến thành tình yêu thực sự. Nhưng Dương Tú Thành lớn hơn cô nhiều, chỉ coi cô như em gái, chư bao giờ xem trọng tình cảm của cô.

“Tú Thành ca, anh còn giận sao?” Dung Phương Lâm căng thẳng hỏi.

Dương Tú Thành nhìn cô gái với vẻ sợ hãi và chân thành, nỗi bất bình trong lòng vơi đi, nhẹ nhàng nói: "Phương Lâm, anh muốn buông bỏ việc đó."

Dung Phương Lâm cười khổ: "Anh vẫn luôn coi em như một đứa con nít, thật ra em rất hiểu chuyện. Anh rất tức giận, nhưng cũng không dám đả kích cha. Anh có thể trút giận lên em. Em không phiền đâu. Miễn là anh có thể cảm thấy khá hơn.

Dương Tú Thành cười trìu mến sờ sờ đầu của Dung Phương Lâm: "Chuyện này không liên quan gì đến em, sao lại trút giận lên em? Em là một cô bé ngoan. Chuyện người lớn, để anh tự giải quyết. Em chăm chỉ học hành. Không phải cũng sắp thi rồi sao?”

Dung Phương Lâm cắn chặt môi, từ trong môi nói ra một tiếng yếu ớt: "Thật ra, em không cần học đại học... Nếu em kết hôn..."

Dương Tú Thành sửng sốt.

Khuôn mặt xinh đẹp của Dung Phương Lâm đỏ bừng, cô lấy hết can đảm nói: "Nếu kết hôn, không đi học cũng không sao ... Cha thực ra cũng nợ anh, nên nếu em..."

Dương Tú Thành thở dài một tiếng, buồn rầu mà xoa xoa giữa mày, nhắm lại mắt.

“Anh giận sao?” Dung Phương Lâm bất an.

“Không có.” Dương Tú Thành nhìn khuôn mặt ngây thơ yêu kiều của cô, trong lòng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, “Phương Lâm, em là một cô gái tốt, không phải đồ vật, không nên dùng để mua bán! Hãy học hành chăm chỉ, đậu vào trường tốt, sau này em sẽ ra nước ngoài du học. Em nên đến một nơi rộng hơn. Cả Dung gia và anh đều không phải là nơi tốt nhất dành cho em."

Dung Phương Lâm sững sờ, tâm hồn bị kích động, như thể lao xuống một tảng đá lớn.

Dương Tú Thành nhân lúc cô còn sững sờ, mở cửa bước xuống xe. Dung Phương Lâm sau đó đuổi theo, nhưng bóng lưng gầy guộc của Dương Tú Thành đã biến mất trong đám đông náo nhiệt ở nhà ga.

Dung Gia Thượng đi vào văn phòng của Dung Định Khôn hỏi, "Cha và Tú Thành ca đã nói gì?"

“Ta cho cậu ta nghỉ phép.” Dung Định Khôn ngồi sau bàn viết, không hề ngẩng đầu lên. “Đơn hàng ở Thiên Tân, con đã làm rất tốt. Sau khi bị trì hoãn đã không có được thỏa thuận gì, không ngờ con đi lại thương lượng được. Khi các cô chú nói về con, họ đều khen ngợi không ngớt.”

Dung Gia Thượng đưa tập tài liệu trong tay: "Cha không định tiếp tục sử dụng Thành ca sao?"

Dung Định Khôn nhìn lên.

"Nếu là con, con sẽ làm gì?"

Dung Gia Thượng cười nhạt: "Người đáng ngờ thì không dùng, đã dùng rồi thì không nghi. Cha, người trước kia không tin hắn, hiện tại muốn tin cũng không dám tin."

Dung Định Khôn đặt bút sang một bên, chậm rãi gật đầu: "Là đúng hay sai, đã quá muộn để nói. Con phải rút ra bài học từ cha, đừng vì một nữ nhân mà làm hỏng chuyện. Nhân tiện, cô Hashimoto đó là sao vậy? Sao con chưa bao giờ nói con có bạn gái?"

“Con nói rồi mà.” Dung Gia Thượng thờ ơ nói, “Con gặp cô ấy ở Trùng Khánh, người bi cha mắng là kỹ nữ, là cô Hashimoto.”

“Tại sao lại là cô ấy?” Dung Định Khôn ngạc nhiên. "Nói như vậy, cô ta đã được gia đình công nhận. Tại sao con không cho ta biết họ của cô ấy là Hashimoto!"

“Ồ?” Dung Gia Thượng chế nhạo, “Cha biết không, có lẽ con nên ký hợp đồng hôn nhân với nhà Hashimoto?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv