Edit: Joly
Ngọn đèn pha lê khúc xạ ánh sáng, bao phủ xung quanh tia sáng ấm áp chói lọi. Khuôn mặt của hai người thật gần, hơi thở của họ hòa quyện, như thể họ có thể hôn nhau bất cứ lúc nào.
Khung cảnh này có vẻ quen thuộc, nhưng lại mang một bầu không khí hoàn toàn khác.
Không có sự soi mói hay cám dỗ, không có tranh giành hay đấu tranh, chỉ có nhịp tim vẫn như cũ, như phản ứng tê liệt do dòng điện. Họ giống những đôi bạn nhảy khác, quay trên sân rồi lại tìm thấy nhau, nắm chặt tay nhau, không muốn tách rời.
Dung Gia Thượng chăm chú nhìn Phùng Thế Chân, nhẹ nhàng nói: "Đây là điệu nhảy thứ ba chúng ta."
Đồng tử của Phùng Thế Chân đột nhiên co lại, dòng điện xuyên qua tâm nhĩ.
Bản nhạc du dương biến thành một dải ruy băng sáng lấp lánh, bay lơ lửng trên sàn nhảy.
Phùng Thế Chân cảm thấy như thể mình đang nhảy trong không trung, chỉ có một chút thời gian để gõ ngón chân xuống sàn, và sau đó cánh tay của Dung Gia Thượng lại trở lại. Cánh tay của thiếu gia to khỏe, có thể dễ dàng nâng đỡ cơ thể nhẹ nhàng của cô.
Ban đầu Phùng Thế Chân hơi lo lắng, nhưng sau đó cô nhận ra người đàn ông này sẽ không buông tay làm cô ngã và khiến cô tổn thương. Vì vậy, cô cố thoải mái và nhảy hết mình. Giống như đêm đó bái kiến Nhị thiếu gia nhà Dung gia, để cho Dung Gia Thượng dẫn cô đi trong bóng tối, không cần biết sẽ đi đâu.
Giai điệu bỗng cất lên, tựa như cánh chim vỗ cánh bay thẳng vào bầu trời.
Phùng Thế Chân cảm thấy eo thắt lại, chưa kịp phản ứng thì đã bị Dung Gia Thượng nắm tay và nhấc bổng lên.
Cô hít một hơi thật mạnh, bầu trời quay cuồng, nhịp tim gần như ngừng đập.
Nhưng chỉ trong chốc lát, chân lại khuỵu xuống đất.
Phùng Thế Chân loạng choạng, ngã vào vòng tay của Dung Gia Thượng. Dung Gia Thượng vòng tay ôm cô, lồng ngực rắn chắc rung lên, bật ra một tiếng cười sảng khoái.
Động tác nâng này được thực hiện cực kỳ đẹp mắt. Tất cả những người khách xung quanh đều bật cười thích thú.
“Vui không?” Dung Gia Thượng hỏi.
Phùng Thế Chân gật đầu cười.
Dung Gia Thượng nhìn đôi má ửng hồng của nữ nhân: "Thưa cô, tôi vẫn không hiểu."
"Hả?"
"Ngày hôm đó, ở Tân Đô, cô nghĩ sao mà chủ động mời tôi khiêu vũ?"
“Sao cậu vẫn băn khoăn với việc này?” Phùng Thế Chân cười khúc khích.
“Bởi vì tôi thực sự không đoán ra được.” Dung Gia Thượng xoay tròn cô theo giai điệu, “Hôm nay là sinh nhật của tôi, cô không thể cho tôi biết đáp án sao?”
“Vậy cậu nói cho tôi biết trước, tại sao cậu lại ngoan cố muốn biết?” Phùng Thế Chân hỏi, “Lẽ nào tôi là người đầu tiên mời cậu khiêu vũ?”
Dung Gia Thượng suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Đúng vậy."
“Thật sao?” Phùng Thế Chân thực sự ngạc nhiên, “Nhưng dù là lần đầu, đó chẳng qua chỉ là một điệu nhảy.”
“Không chỉ là điệu nhảy.” Dung Gia Thượng lắc đầu, “Tôi biết, với cô mà nói, thì chắc chắn có ý đồ gì khác.”
Phùng Thế Chân nói đầy ẩn ý: "Cậu thực sự muốn biết à?"
Dung Gia Thượng nhìn cô một cách nghiêm túc, thận trọng lắng nghe.
Các khách mời xoay vòng theo giai điệu cao. Dung Gia Thượng có chút mất tập trung, tay buông cô ra, Phùng Thế Chân trượt khỏi vòng tay cậu, rồi chạy mất.
Một đôi tay mạnh mẽ đỡ phía sau Phùng Thế Chân, bắt lấy tay cô, xoay người cô lại và ôm cô vào lòng.
Tất cả các khách mời cũng đổi bạn nhảy.
“Đến lượt tôi.” Mạnh Tự An khẽ gật đầu về phía Dung Gia Thượng.
Trong khoảnh khắc đó, dòng người hỗn loạn đã tách Phùng Thế Chân ra khỏi Dung Gia Thượng.
Sự tỉnh táo của cô lập tức bị chùng xuống, Phùng Thế Chân lạnh sống lưng, như thể bị ánh mặt trời ấm áp kéo trở lại căn hầm lạnh lẽo, không kịp tắt nụ cười đã đóng băng trên khóe môi. Vòng eo săn chắc bị người đàn ông nắm chặt lấy, cô cảm thấy khó chịu như khi bị bắt làm con tin.
Không giống như sự dẫn dắt khéo léo của Dung Gia Thượng, động tác của Mạnh Tự An rất cứng rắn và độc đoán, hắn không cho phép bạn nhảy nữ của mình có những cử động tự chủ, tất cả đều phải dưới sự chỉ huy của hắn. Trên sàn nhảy, hắn dường như là người thống trị mọi thứ, có thể làm bất cứ điều gì hắn ta muốn.
Phùng Thế Chân không thích điều đó, nhưng cô phải hợp tác hết sức có thể, cố gắng theo kịp bước chân của Mạnh Tự An.
“Cười vui vẻ như vậy, xem ra Dung Gia Thượng này thật sự là một người rất đa tình.” Mạnh Tự An trầm giọng nói nhỏ bên tai Phùng Thế Chân, “Cô thật sự thích hắn ta sao?
“Không ai thích một người cả ngày mặt mày đều u ám.” Phùng Thế Chân rũ mắt xuống, “Nếu tôi không đáp lại hắn ta, hắn làm sao phải lòng tôi?”
“Có vẻ như cá gần như đã cắn câu.” Mạnh Tự An nói.
“Chú ý một chút, thất gia.” Phùng Thế Chân nhẹ nhàng nói, “Mọi người đều đang nhìn về phía này.”
Thật vậy, bất luận là Dung Gia Thượng hay Phùng Thế Huân, họ đều được chú ý mọi lúc mọi nơi. Cộng thêm các quý cô bị thu hút bởi vẻ ngoài điển trai của Mạnh Tự An. Họ là một cặp rất bắt sân khấu.
"Cẩn thận, Thế Chân" Mạnh Tự An cười nhẹ, "Ta đã nhiều lần nhắc nhở cô đừng để bị cá kéo xuống nước."
“Tôi ghi nhớ lời của Thất Gia.” Phùng Thế Chân lạnh lùng nói, “Đừng lo lắng, Thất Gia, tôi có cách của riêng mình, sẽ không làm chậm trễ kế hoạch của chúng ta.”
Mạnh Tự An nhướng mày mỉm cười rồi đột ngột hạ người theo giai điệu. Phùng Thế Chân hít một hơi, ngã vào vòng tay hắn, rồi lại bị hắn kéo lên. Tim cô đập loạn xạ, cô cảm thấy sự không hài lòng và cảnh cáo của người đàn ông này.
“Đừng quên mục đích ban đầu khi vào nhà Dung gia.” Mạnh Tự An vẻ mặt dịu dàng, nhưng giọng điệu lại lạnh như băng. “Cô về nhà mà xem bộ dạng của Lệnh Đường, nó sẽ khiến đầu óc cô thông suốt. Huống hồ, hắn là công tử giàu nhất vùng. Còn cô... "
“Còn tôi chỉ là một gia sư nghèo.” Phùng Thế Chân nghiến răng cười lạnh, “Thân phận tôi là gì, không cần Thất gia phải nhắc.”
“Ngươi vẫn còn tình táo như vậy, ta yên tâm rồi.” Mạnh Tự An cười đắc ý.
Phùng Thế Chân bị hắn kéo xoay một cách thô bạo, giống như một con búp bê trong tay người đàn ông tùy ý đùa nghịch. Cô choáng váng, mặt mày nhăn nhó kiên nhẫn, nghiến chặt răng, kiên cường chống cự.
Mạnh Tự An có vẻ thưởng thức vẻ ngoài chịu đựng nhưng bướng bỉnh của cô, giọng cười trầm thấp vui vẻ của hắn như tiếng của đàn Cello.
"Ta thực sự rất thích bộ dạng quật cường nhưng được thuần hóa của cô, Thế Chân."
Phùng Thế Chân quay đi với vẻ chán nản, nhìn thấy Dư Tri Huệ trong bộ váy trắng xinh xắn đang khiêu vũ với Dung Định Khôn.
Dung Định Khôn vốn khó chịu vì Mạnh Tự An không mời mà đến, nhưng lúc này, ông ôm cháu gái xinh đẹp trẻ trung, khuôn mặt đỏ bừng, vô cùng thích thú.
“Mười tám năm đã trôi qua.” Mạnh Tự An nói, “Sở thích của Dung Định Khôn chưa bao giờ thay đổi. Nhưng hắn ta không thích cô, thật kỳ lạ.”
Phùng Thế Chân dửng dưng nói: “Con trai hắn thích, còn hắn thích hay không không quan trọng.”
Mạnh Tự An sửng sốt, rồi bật cười.
Phùng Thế Chân nhẹ nhàng đảo mắt.
Mạnh Tự An đột nhiên nắm lấy eo của Phùng Thế Chân, bất ngờ nâng cô lên. Sức của hắn ta mạnh và mãnh liệt, không thể chống lại được. Phùng Thế Chân lần thứ hai mất cảnh giác, sợ hãi đến mức nắm chặt lấy cánh tay hắn.
“Cô căng thẳng quá, Thế Chân.” Tự An cười híp mắt, đặt Phùng Thế Chân xuống, “Cô nên học cách tận hưởng. Dù sao thì đêm nay cô thật đẹp.”
Hắn cúi xuống, hôn lên bàn tay của Phùng Thế Chân, như một quý ông lịch lãm. Sau đó, dùng lục khéo léo đẩy cô ra. Phùng Thế Chân xoay người, xà vào vòng tay của Dương Tú Thành.
Dương Tú Thành nở nụ cười bất ngờ, "Cô Phùng không tiếp tục khiêu vũ với cậu Mạnh sao?"
Phùng Thế Chân thay đổi biểu cảm, phàn nàn: "Cậu Mạnh này thực sự là một mật thám, cái gì cũng hỏi. Cậu ta lại rất khỏe, không dễ dàng gì mà thoát khỏi vòng tay của cậu ấy."
“Cậu ta hỏi cô cái gì?” Dương Tú Thành cảnh giác.
"Chỉ là chuyện thường ngày thôi. Dạy gia sư như thế nào, cách hòa thuận với Dung gia. Ồ, đúng rồi còn có chuyện của cô Tôn."
Dương Tú Thành vội vàng hỏi: "Cô nói gì với?"
“Cậu Dương, cậu yên tâm, tôi vẫn biết quy tắc.” Phùng Thế Chân an ủi, “Tôi không bao giờ nói với người ngoài về chuyện của chủ nhân. Hơn nữa, cậu ta quá bóng bẩy, tôi không muốn nói chuyện với cậu ta quá nhiều. Còn cậu Dương, tôi thấy hôm nay cậu đi cùng với Dư tiểu thư, hỷ sự của hai người chắc gần đến."
Dương Tú Thành vô thức liếc nhìn Dư Tri Huệ đang khiêu vũ với Dung Định Khôn.
Dư Tri Huệ mặc chiếc đầm trắng bạc, nổi bật trên ngàn màu sắc sặc sỡ, như hoa mẫu đơn trắng còn đọng trên những giọt sương. Dung Định Khôn trước đây không nhiệt tình lắm với cô ấy, nhưng bây giờ ông ta đang nói cười với cô.
Dương Tú Thành cau mày khó chịu không nói gì.
“Hình như là tôi nói nhầm, xin cậu Dương đừng để ý.” Phùng Thế Chân chế nhạo, “Lúc trước khi cô Dư tới mượn đầm, nhắc đến chuyện của hai người, cũng khá hy vọng.”
“Thì ra là đầm của cô ấy mượn của chị họ.” Sự bất mãn của Dương Tú Thành càng nặng nề hơn.
“Là lão gia đã tặng cho cô ấy.” Phùng Thế Chân nói “Dung lão gia rất yêu quý cô Dư. Khi nghe nói cô ấy không có đầm để tham dự tiệc khiêu vũ, ông đã ngay lập tức mua tặng cô ấy.”
Sắc mặt Dương Tú Thành tái lại, như ăn nhầm hạt tiêu, khóe miệng giật giật.
Dư Tri Huệ trong sáng và xinh đẹp, giống những người tình trước đây của Dung Định Khôn. Không ai hiểu rõ hơn Dương Tú Thành việc Dung Định Khôn vẫn luôn bị thu hút bởi những nét đẹp nữ sinh như vậy. Tuy nhiên, Dư Tri Huệ là cháu gái của ông ta. Ông ta không nên ...
“Cậu Dương không nghĩ tối nay cô Dư rất đẹp sao?” Phùng Thế Chân cười nói.
Dương Tú Thành bối rối, tự hỏi: "Cô Phùng muốn ra ám chỉ gì với mình sao?"
Phùng Thế Chân hồn nhiên nói: "Tôi nghĩ, cô cậu trai tài gái sắc, thực sự xứng đôi. Nếu tôi có tọc mạch gì, xin cậu Dương đừng để ý.”
Vẻ mặt của Dương Tú Thành dịu đi: "Cô Phùng rất nhiệt tình, là do tôi nghĩ nhiều. Tôi và Tri Huệ, có lẽ vẫn thiếu một chút duyên phận."
Phùng Thế Chân nhẹ nhàng nói: “Tôi cho rằng, trên thế giới này, tình cảm đẹp nhất vẫn là thanh mai trúc mã. Cái gọi là duyên phận, thực sự đôi lúc cần dùng sức để duy trì. Sau khi đã cố gắng hết sức, buông tay cũng không muộn."
Dương Tú Thành ngơ ngẩn, chìm đắm trong suy nghĩ.
Phùng Thế Chân cảm thấy cậu ta đang bị chấn động, không cần nói thêm. Cả hai khiêu vũ trong im lặng một lúc, khi họ thay đổi bạn nhảy thì họ tách ra.
Ngũ Vân Trì mỉm cười, ôm lấy Phùng Thế Chân: "Tôi chờ cũng gần nửa ngày, cuối cùng có thể khiêu vũ với cô Phùng."
Hắn không phải lúc nào cũng nghiêm túc, Phùng Thế Chân cũng không quan tâm đến hắn ta lắm.
"Cô Phùng hôm nay thật đẹp.", Ngũ Vân Trì khen, "Như biến thành người khác vậy."
“Dù hôm nay có đẹp đến mấy chỉ được một buổi tối, qua nửa đêm lại biến về như cũ.” Phùng Thế Chân khiêm tốn nói, “Tôi cũng phải trả lại chiếc đầm đã mượn.”
Ngũ Vân Trì nói: "Tôi nghĩ cô Phùng có khí chất của Thanh Hoa, không giống một người mãi khốn cùng."
“Ngũ thiếu gia còn xem cả tướng mạo à?” Phùng Thế Chân trêu chọc, “Vậy tôi sẽ nhận lời tốt của cậu. Nếu sau này tôi giàu có, nhất định sẽ tặng cậu món quà hậu tạ.”
Ngũ Vân Trì cười tủm tím ghé sát, "Tôi làm chuyện khác, cô Phùng có muốn biết không?"
Phùng Thế Chân cười nhẹ nhàng, rồi giẫm lên chân của Ngũ Vân Trì. Ngũ Vân Trì loạng choạng, nghiến răng chịu đựng cơn đau, lảo đảo một lúc.
"Cô thật là..."
“Thật thế nào?” Phùng Thế Chân ánh mắt như dao cắt. “Đàn ông các cậu nói về phụ nữ sau lưng chúng tôi, cậu tưởng tôi không biết sao?”
Ngũ Vân Trì ngạc nhiên nhìn Phùng Thế Chân từ trên xuống dưới, mỉm cười thích thú, "Chẳng trách Gia Thượng lại mê mẩn cô như vậy."
Phùng Thế Chân nghiêm mặt, "Ngũ thiếu gia chú ý lời nói một chút, cẩn thận không lại bị ăn tát."
Ngũ Vân Trì cười cợt nhả, "Ngày nào không bị cô gái nào tát, tôi lại cảm thấy khó chịu. Tôi thật sự không biết khi nào mình sẽ được bàn tay ngọc ngà của Phùng tiểu thư thưởng một cái tát."
Phùng Thế Chân thấy loại vô lại này thật hết cách, ở nơi đông người như vậy mà tát hắn thì cũng không nên.
Phùng Thế Chân không tiện tát một nam nhân, nhưng Dư Tri Huệ lại ít bị để ý hơn.
Sau khi Dư Tri Huệ và Dung Định Khôn thay đổi bạn nhảy tách ra, Mạnh Tự An lên nhảy thay. Mạnh Tự An có một vẻ ngoài hào hoa, mặc bộ vest sang trọng, đeo chiếc đồng hồ vàng đắt tiền và một vẻ ngoài nam tính. Trái tim Dư Tri Huệ như một con nai nhỏ, cô vô thức tạo tư thế nhẹ nhàng tao nhã nhất của mình, biết đàn ông đều thích như vậy.
Nhưng niềm vui của cô không kéo dài được bao lâu. Mạnh Tự An cười nhìn cô, hỏi: "Tiểu thư mượn đầm khiêu vũ ở đâu?"
Dư Tri Huệ như bị dội một gáo nước lạnh, cả người lạnh toát.