Edit: OwOw
Phùng Thế Chân ngồi trong căn phòng nhỏ chật chội và âm u, giúp mẹ gắp thức ăn. Ba vừa hút xong thuốc phiện, cả người còn lơ lửng, mặc dù ngồi dựa vào một bên nhưng hồn phách không biết đã đi nơi nào, đờ đẫn như cá chết.
Phùng Thế Chân nhìn chăm chú khuôn mặt già cỗi suy yếu của ba, tim như bị đao cắt, nhưng lại không thể làm gì.
Thương thế của Phùng tiên sinh đã tốt hơn một nửa, di chứng của vết bỏng để lại là làn da co rút vào, làm ông ấy phải co ro nửa người, không làm được bất cứ chuyện gì. Người ba ngày xưa cao lớn khỏe mạnh, người ba có thể chống cả một mảnh trời, người ba để Phùng Thế Chân ngưỡng mộ, giờ phút này đây lại là một ông lão lọm khọm toàn thân tản ra mùi thuốc phiện.
Phùng Thế Chân không khỏi nhớ lại hồi ức khi bé, cô cùng anh trai chạy theo bước chân nhanh nhẹn của ba mà chơi đùa. Khi ấy, cô cảm thấy ba vừa giống một ngọn núi lớn, vĩnh viễn không ngã, vừa giống một ngọn hải đăng, dẫn dắt con cái tiến về phía trước cũng chỉ dẫn con cái đường về nhà.
Phùng tiên sinh dùng sức hít vào, thân thể run rẩy, con mắt đục ngầu nhìn về phía Phùng Thế Chân, nửa gương mặt bị bỏng cũng quay sang.
Ông dường như có điểm hồi tỉnh, nhận ra con gái nhỏ.
"Thế Chân..."
"Là con, ba." Phùng Thế Chân ôn nhu nói, "Ba ăn cơm nha? Hôm nay là tết Trung thu."
"Con không ở trường sao?" Phùng tiên sinh hỏi.
Trí nhớ của ông ấy đã hỗn loạn, không nhớ rõ đả kích khi nhà bị hủy. Phùng Thế Chân cảm thấy như thế này đối với ba mà nói, là một chuyện may mắn.
"Con trở về cùng ba mẹ nghỉ lễ." Phùng Thế Chân đút cho ba một chút canh, giúp ông ấy lau miệng.
"Đi học cho giỏi." Phùng tiên sinh nói, "Tương lai lên đại học dạy học, nữ giáo viên là một công việc quang vinh, sau này có thể tìm một nhà tốt để kết hôn."
Phùng phu nhân thở dài. Tình hình nhà bọn họ hiện tại, sợ là trong khoản thời gian ngắn không có cách nào cho con cái nói việc hôn nhân.
"Trong nhà ổn không?" Phùng Thế Chân hỏi mẹ, "Trương quả phụ kia có còn tiếp tục làm phiền chúng ta không?"
Phùng phu nhân nói: "Từ khi đem phòng phía ngoài cho Mã Đại Quý thuê, Trương quả phụ liền yên phận nhiều. Nhưng mà bà ta hay lén lút nghe mẹ và người khác nói chuyện phiếm, sau lưng còn nói xấu nhà chúng ta. Bất quá dù sao tương lai chúng ta sẽ dời đi, một chút lời ong tiếng ve không cần phải so đo ."
Phùng Thế Chân yên lòng.
Vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời, chiếu sáng hàng vạn gia đình. Gió mát hiu hiu, thổi qua những tấm ga giường và quần áo phơi trên sân thượng. Phùng Thế Chân ngồi ở một góc, trong tay cầm một bình rượu ấm nhỏ hướng về phía ánh trăng mà uống, nhàn nhã tuỳ ý.
Mã Đại Quý lặng lẽ không một tiếng động đi đến bên cạnh Phùng Thế Chân, lượm một băng ghế gỗ ngồi xuống.
"Mã huynh đệ, " Phùng Thế Chân khách khí hướng gật hắn nhẹ đầu, "Nghĩ lễ không về nhà sao?"
"Tôi chỉ có một mình." Mã Đại Quý nói.
Phùng Thế Chân quơ bầu rượu: "Cạn không?"
"Lát nữa còn phải làm việc, không dám uống."
Phùng Thế Chân không cố ép, mình lại đối mặt ánh trăng, nhấp một miếng.
Mã Đại Quý rút điếu thuốc, đánh một que diêm. Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt thô kệch của hắn.
"Thất gia có chuyện bảo tôi nói cho cô." Khói thuốc lượn lờ, hắn thấp giọng nói.
Phùng Thế Chân đặt xuống bình rượu, "Mời nói."
"Cách đây không lâu, quân đội Tây Bắc đào ra một cái mộ phần của hoàng hậu triều Minh, lô đồ cổ được khai quật bị người của Dung Định Khôn vận chuyển, ý định tuồn chúng ra khỏi Thượng Hải bằng đường biển. Người chúng ta luôn đi theo, nửa đường vô ý đánh cỏ động rắn, Dung Đinh Khôn liền đem đổ vật giấu đi, hẳn là giấu ở nơi nào đó tại Thượng Hải. Mười tám tháng mười, nhóm hàng này sẽ ra biển. Thất gia bảo cô trước thời gian này tra ra địa chỉ giấu hàng, và thời gian xuất hàng cụ thể."
Chỉ còn nửa tháng.
Phùng Thế Chân gật nhẹ đầu: "Sau khi dò ra thì thế nào?"
"Hàng ra kho, cần phải có con dấu cùng dấu văn tay của Dung Định Khôn. Con dấu là hắn lúc nào cũng mang theo trên người. Cô cần lấy dấu vân tay của hắn. Dung gia có cái đình bát giác, bên cạnh đình có một cây nguyệt quế. Trên cây có cái hốc cây. Cô về sau muốn truyền lại tin tức, có thể để ở bên trong. Chúng ta sẽ sắp xếp người đi lấy."
Phùng Thế Chân đã sớm biết mình cũng không phải là người duy nhất bị Mạnh Tự An cắm vào Dung gia. Bọn họ không quen biết nhau, để tránh khỏi các mối đe dọa đối với một bên nếu một trong bọn họ bại lộ hoặc làm phản.
Phùng Thế Chân nói: "Như vậy..."
Mảnh ngói vang nhẹ lên rắc một tiếng.
Có người nghe lén? Con ngươi của Phùng Thế Chân co lại!
Mã Đại Quý phản ứng đầu tiên, cơ thể vạm vỡ của hắn ta lao về phía nơi tối tăm phát ra tiếng động như một con chim ưng đang săn mồi.
Người ở góc tường không kịp chạy trốn, bị Mã Đại Quý một tay bắt lại, lời kêu cứu còn chưa kịp thoát ra đã bị cắt đứt.
Phùng Thế Chân đuổi theo, khi nhìn thấy rõ người kia liền chau mày.
Trương quả phụ bị bàn tay to như quạt hương bồ của Mã Đại Quý bóp lấy yết hầu, ấn trên tường. Gương mặt già nua của bà ta căng đến đỏ tím, lè lưỡi liều mạng thở dốc, mắt trợn trắng. Mã Đại Quý chỉ dùng một tay đã khống chế được bà ta, một chút cũng không động đậy được.
Trương quả phụ có lẻ là vì nghe lén chuyện bát quái linh tinh của nhà cô mà đến, nhưng không ngờ nghe được chuyện cơ mật. Chính bà cũng biết lớn chuyện, vẻ mặt kinh hoàng, toàn thân run như cầy sấy.
Mã Đại Quý khuôn mặt hung ác, cơ bắp ở cánh tay căng lên, tay càng bóp chặt. Trương quả phụ kêu ặc ặc trong cổ họng, hai mắt trợn to, tràn ngập tơ máu, hai chân không ngừng đạp, ngói bị đá rớt xuống đất ầm ĩ vang lên.
"Động tĩnh quá lớn." Phùng Thế Chân vội vàng xua tay.
"Nói đúng." Mã Đại Quý buông lỏng tay ra.
Trương quả phụ được thả ra như trút được gánh nặng, liền muốn la lên, Mã Đại Quý dùng hai tay ôm đầu bà ta, dùng sức vặn ngược.
Tiếng xương cổ bị vặn gãy kêu răng rắc vang lên hết sức rõ ràng trong không khí yên tĩnh trên sân thượng nhỏ. Phùng Thế Chân phát ra một tiếng the thé kinh hãi mà hít vào một hơi, cả người đông cứng tại chỗ.
Cơ thể mập mạp của Trương quả phụ mềm oặt ngã xuống như bao tải. Dưới ánh trăng vắng lạnh, gương mặt bà ta vừa trắng vừa xanh, hai mắt trợn tròn đỏ như máu, đối diện Phùng Thế Chân. Như muốn lên án, muốn nguyền rủa, nhưng là không cách nào lên tiếng.
Làn gió đêm lạnh lẽo len lỏi vào áo choàng của Phùng Thế Chân, cô cảm giác được cái lạnh như một con rắn, từ từ quấn lấy thân thể cô, siết chặt từng li từng tí khiến cô có chút không thở nổi.
"Anh... có cần thiết không?" Giọng nói của Phùng Thế Chân run rẩy.
"Phùng tiểu thư không cần lo lắng." Mã Đại Quý ôm lấy thi thể của Trương quả phụ, "Phần còn lại tôi sẽ lo liệu. Cô về nghỉ ngơi đi."
Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, tựa như chỉ là xuống lầu đổ rác.
Phải mất một lúc lâu sau Phùng Thế Chân mới lấy lại tinh thần, bước chân lảo đảo, hít sâu một hơi, chậm rãi đi về nhà.
Trong khoảnh khắc đóng cửa lại, cô đột ngột thở gấp, giống như là người ẩn núp dưới nước lâu ngày, cuối cùng cũng trồi lên mặt nước. Không khí lạnh buốt rót vào trong phổi, làm tiêu tan đi nhiệt độ còn sót lại trong lồng ngực, chỉ còn lại trái tim là nóng như lửa, đập kịch liệt.
Đây không phải lần đầu Phùng Thế Chân nhìn thấy người chết.
Năm đó cô chỉ có ba tuổi, kí ức còn khắc sâu cảnh tượng mẹ ruột bị côn đồ chém chết. Cũng là chết không nhắm mắt, máu me đầm đìa còn thảm liệt hơn. Hai mươi năm qua, tiếng la của mẹ cô trước khi chết cứ văng vẳng bên tai lúc nửa đêm, khiến Phùng Thế Chân toàn thân toát mồ hôi mà tỉnh giấc.
Trở lại vấn đề, xử lý Trương quả phụ như thế nào vốn là một bài toán khó. Trương quả phụ chắc chắn không có khả năng giữ mồm giữ miệng, hoặc giam cầm đe doạ bà ta, hoặc giết bà ta. Mã Đại Quý là người trong nghề, hắn lựa chọn cái thứ hai, phương pháp này đơn giản lại bớt việc . Mà chuyện đến nước này, Phùng Thế Chân có đồng ý hay không thì cũng không quan trọng.
Khi Phùng Thế Chân lựa chọn báo thù, cô biết con đường này là con đường nhuộm đầy máu. Như mọi con đường báo thù khác trong thiên hạ.
Vào lúc này, Phùng Thế Chân nhận thức được, Mạnh Tự An mặc dù cùng Dung Định Khôn là cừu địch, nhưng hắn cũng không phải là người có phẩm cách cao thượng gì. Hắn cùng Dung Định Khôn ở một mức độ nào đó mà nói, là cá mè một lứa. Mâu thuẫn và đấu tranh của bọn họ bất quá là đen ăn đen.
Phùng Thế Chân mượn chiếc thuyền Mạnh Tự An này đi báo thù, cũng là quyết định được ăn cả ngã về không. Cô biết, mình rất có khả năng không có cách nào xuống thuyền.
Một năm trước, có một công ty muốn mua đất ở Văn Xuân Lý. Vị trí của Văn Xuân Lý tương đối hẻo lánh, phòng ốc cũng cũ kỹ, vốn dĩ nếu là giá cả hợp lý cũng dễ mua. Nhưng khi mọi thứ đang đi được nửa chặng đường, một công ty khác xuất hiện cũng muốn mua đất.
Hai nhà tranh đoạt làm đám láng giềng cảm thấy miếng đất này quý hiếm, càng không chịu dễ dàng đưa ra. Giá cả Văn Xuân Lý một đường tăng vọt.
Chuyện tốt còn chưa kéo dài được bao lâu. Một đêm khô hanh, một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện, nuốt chửng toàn bộ con phố, đốt đỏ nửa bầu trời.
Làm dê thế tội, cả nhà Trương gia đều chết trong trận hỏa hoạn, sau khi sự việc xảy ra khu phố được bán với giá rẻ cũng không có gì bất ngờ.
Sau đó, Phùng Thế Chân âm thầm điều tra hai công ty nhà đất kia. Công ty đến trước không có vấn đề gì, nhưng công ty can thiệp sau này lại là một cái vỏ rỗng, cũng không biết người đứng sau là ai. Phùng Thế Chân hết đường xoay xở, cho đến khi cô dựa vào một cái manh mối không ngờ tới, phát hiện người đứng sau là Dung Định Khôn.
Vào một đêm oi bức đầu hè, Phùng Thế Chân bám theo Dung Định Khôn đi vào khách sạn Lễ Tra. Không phải cô muốn ám sát hắn mà là muốn tìm chứng cứ của hắn.
Khi đó Phùng Thế Chân vẫn còn là một cô gái vô cùng đơn thuần, không giả tạo, cũng không có dã tâm tàn nhẫn, thậm chí còn có chút lơ mơ. Vì vậy thay vì gặp Dung Định Khôn, cô vào nhầm phòng hút thuốc của Mạnh Tự An.
"Dung Định Khôn?"
"Không phải." Người đàn ông cao lớn đĩnh bạt vẫy tay ra hiệu để thủ hạ chỉa súng vào kẻ mới xông vào rút lui, dù bận vẫn ung dung đánh giá thiếu nữ thanh tú mà tái nhợt trước mặt, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Phùng Thế Chân lúc ấy liền phảng phất biết rằng cô đã bước chân vào một thế giới cực kỳ phức tạp.
"Cô muốn trả thù Dung Định Khôn như thế nào?" Mạnh Tự An từng hỏi cô.
Phùng Thế Chân nói: "Giết hắn, dễ dàng. Ta muốn hủy hắn."
Mạnh Tự An cũng muốn hủy Dung Định Khôn, hai người ăn nhịp với nhau.
Một nữ sinh viên thông minh lại đơn thuần dưới sự sắp xếp của Mạnh Tự An tiếp nhận một loạt huấn luyện, cải tạo chính mình.
Làm thế nào ngụy trang cảm xúc của mình, làm thế nào phá giải mật mã, làm thế nào mở khóa, làm thế nào thoát thân trong khốn cảnh ...
Phùng Thế Chân là một học sinh cực kỳ thông minh, học một ra ba, thân thể lại trẻ trung khỏe mạnh. Mạnh Tự An rất thích cô, coi cô là đệ tử đắc ý của mình.
Mạnh Tự An tự mình dạy Phùng Thế Chân bắn súng, giữ cánh tay cô, nhắm vào mục tiêu, đôi môi ấm áp thì thầm bên tai cô.
"Nhắm chuẩn mục tiêu không khó, trong nhiều trường hợp, bóp cò, mới là khó nhất. Cô chưa từng giết người, cô sẽ do dự. Một khi do dự, sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt. Nhiều khi, một giây liền có thể quyết định sinh tử."
"Ta có thể luyện!" Phùng Thế Chân nói.
Mạnh Tự An lấy khẩu súng từ trong tay cô, cười giống như một người anh trai hiền hậu dịu dàng , "Tôi đào tạo cô, không phải để cho cô đi ám sát. Thế Chân tay sạch sẽ như vậy, không nên làm bẩn thì tốt hơn."
Phùng Thế Chân chưa từng cho rằng Mạnh Tự An thật sẽ coi trọng mình. Đối với Dung gia, đối với Dung Gia Thượng, cô là người thả mồi. Mà đối với Mạnh Tự An, cô cũng chỉ là một con cá cắn câu thôi.
Trong trận quyết đấu của hai tập đoàn lớn Mạnh - Dung, Phùng Thế Chân cô bất quá chỉ là một quân cờ nhỏ, đi sai bước, liền sẽ bị bao phủ ở trong lửa đạn.