Lưu Quang Chi Thành

Chương 134



Edit: OwOW

Ngày hôm sau, Dung Gia Thượng đẩy công việc trong tay đi, giúp Phùng Thế Chân dọn nhà.

Nói là dọn nhà, nhưng thật ra Phùng Thế Chân mới đến Bắc Bình không quá nửa tháng, ngoại trừ tấm đệm và một số vật dụng hàng ngày cũng không có những đồ đạc khác. Dung Gia Thượng tự lái xe, cũng không để cho vệ sĩ làm gì, tự mình một tay ôm chăn nệm, một tay mang theo đồ vật, lộc cộc đi lên lầu.

Vị sư tỷ kia của Phùng Thế Chân sớm nghe nói có một phú nhị đại dáng dấp anh tuấn đang theo đuổi sư muội, nhưng không nghĩ rằng sẽ là kiểu người đích thân động tay động chân như thế này, thật là mở rộng tầm mắt. Dung Gia Thượng tuấn lãng giỏi giang, làm việc lôi lệ phong hành (hình dung phong cách làm việc thanh thế mãnh liệt như sét đánh, hành động cấp tốc như gió thổi), lại thân thiết hiền hoà không có ra vẻ ta đây chút nào, cách biệt một trời với những phú nhị đại bình thường khác. Sau khi trong phòng được bố trí xong, Dung Gia Thượng mời sư tỷ dùng bữa cùng bọn họ, thái độ thành khẩn nhờ vả sư tỷ chiếu cố thật tốt Phùng Thế Chân.

Khi Dung Gia Thượng đứng dậy đi vệ sinh, sư tỷ kéo Phùng Thế Chân, hỏi: "Hai người khi nào kết hôn?"

"Không có chuyện đó đâu." Phùng Thế Chân nói, "Gia đình anh ấy không đồng ý cho hai chúng em bên nhau."

Sư tỷ suy nghĩ một chút có thể hiểu được, nhưng mà vẫn cảm thấy rất tiếc nuối, "Thật là một người rất tốt nha, quả thực là "ngàn dặm chọn một" (hình dung người hoặc vật cực kỳ khó có được), trong tiểu thuyết lãng mạn cũng tìm không ra người ưu mỹ tiêu sái như vậy. Thật là đáng tiếc."

"Môn không đăng, hộ không đối, không có duyên phận thì đành thôi." Phùng Thế Chân ngược lại rất là bình tĩnh.

Sư tỷ không nói gì nữa, dùng bữa xong liền cáo từ.

Trên đường trở về khách sạn, tài xế lái xe, Dung Gia Thượng cùng Phùng Thế Chân dựa sát vào nhau ngồi ở ghế sau, lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Xe một đường xuyên qua nội thành, đi qua cổng Tử Cấm Thành nguy nga, đi qua Thái Miếu Thiên Đàn. Cố đô ngàn năm phủ dưới lớp tuyết trắng làm cho người ta có một cảm giác hoang vu cô tịch, tựa như một con hùng sư đang ngủ say. Thế nhân tới tới đi đi ngay dưới mắt, nó lại vẫn cứ sừng sững bất động.

Về đến khách sạn, Phùng Thế Chân về phòng thay quần áo. Dung Gia Thượng đứng ở cửa, nhìn cô cởi áo khoác, bóng lưng mảnh khảnh mặc vào áo len, đường eo bó gọn trong lớp quần áo rộng, càng lộ vẻ mảnh mai và mềm yếu. Anh không nhịn được bước tới, ôm cô từ phía sau, vòng qua đường eo mềm mại, đôi môi ấm áp áp sát sau tai cô.

"Thật sự không cùng anh về Thượng Hải sao?" Dung Gia Thượng thành khẩn thỉnh cầu, "Anh không nỡ để em lại Bắc Bình. Nơi này lạnh như thế, anh không yên tâm."

Phùng Thế Chân nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay của anh, cười ôn nhu, "Em nhớ đến anh thì sẽ không lạnh nữa. Đừng lo cho em. Đợi đến khi thích hợp, em sẽ trở về."

Chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang ấm áp trong phòng ngủ.

Dung Gia Thượng ngược lại đem Phùng Thế Chân ôm chặt mấy phần, rất là không muốn quan tâm đến tiếng chuông điện thoại.

Phùng Thế Chân hôn nhẹ lên má anh, "Đi nghe đi. Ngộ nhỡ là chuyện quan trọng thì sao."

Dung Gia Thượng hôn lên môi cô, sau đó mới miễn cưỡng buông tay, đi vào phòng khách nghe điện thoại.

"Đại ca " Dung Phương Lâm thanh âm hơi khác thường truyền đến, "Cha tỉnh rồi, vừa mới tỉnh. Cha hỏi anh đang ở đâu, em nói anh đi Bắc Bình để bàn bạc công chuyện."

Dung Gia Thượng ngồi trên ghế sô pha, cảm thấy một cơn gió lạnh tà dị thổi tới từ đâu đó ở phía sau mình, trên da nổi lên một tầng da gà mỏng.

"Tỉnh rồi?" Anh trầm giọng hỏi, "Tình hình thế nào?"

"Đầu óc rất tỉnh táo." Dung Phương Lâm nói, "Nhưng từ phần eo trở xuống không có cảm giác. Bác sĩ làm kiểm tra. Suy đoán sơ bộ là viên đạn đã làm tổn thương cột sống của cha."

Dung Gia Thượng sửng sốt một chút, nói: "E rằng ông ấy sẽ không chấp nhận chuyện này."

"Chứ gì nữa" Dung Phương Lâm thở dài một tiếng, "Sau khi biết, cha nổi trận lôi đình, đập nát bình truyền nước. Bác sĩ không thể không bảo y tá tiêm thuốc cho cha mới khiến cho cha an tĩnh lại."

" Những người khác trong nhà đâu?" Dung Gia Thượng nhìn vào phòng ngủ một cái.

Dung Phương Lâm nói: "Mẹ và các dì đều ở trong phòng chăm sóc cha. Phương Hoa cũng nhận được tin tức, nói sẽ mau chóng trở về. Anh Vân Trì đang ở với nó."

"Triệu thúc đâu?"

"A?" Giọng điệu của Dung Phương Lâm bỗng nhiên có chút lạ, "Anh hỏi ông ấy làm gì?"

"Cha tỉnh rồi, ông ta chẳng lẽ không đến?" Dung Gia Thượng hỏi lại.

"À!" Dung Phương Lâm vội nói, "Ông ấy cũng ở đây. Đại ca muốn nói chuyện với ông ấy sao?"

"Không có." Dung Gia Thượng nói, "Nói với cha, sáng sớm ngày mai anh sẽ trở về."

Dung Phương Lâm đồng ý, lại có chút ấp a ấp úng hỏi: "Đại ca, anh và Phùng tiểu thư... Về sau làm sao bây giờ?"

Dung Gia Thượng nhắm mắt lại, lãnh đạm nói: "Chuyện này không liên quan gì tới em. Giúp anh một việc, đừng ở trước mặt cha nhắc tới cô ấy."

"Đương nhiên sẽ không." Dung Phương Lâm nói.

Dung Gia Thượng để điện thoại xuống, lau mặt một cái rồi ngồi bất động trên ghế sô pha.

Thật lâu sau, anh quay đầu đi. Phùng Thế Chân dựa vào cạnh cửa phòng ngủ, không nói lời nào cũng không biết đã nhìn anh bao lâu.

Ánh mắt hai người cách nửa phòng khách chạm vào nhau, giống như hai sợi tơ xoắn xít vướng mắc. Hoặc có thể, từ lúc gặp nhau trên sàn nhảy, khoảnh khắc nhìn thấy hình bóng đối phương, ánh mắt bọn họ chưa bao giờ rời khỏi hình bóng của nhau.

Cuối cùng Phùng Thế Chân lên tiếng trước, nhẹ nhàng hỏi: "Anh phải về sao?"

Dung Gia Thượng khó khăn nuốt xuống một chút, khàn giọng nói: "Ừ."

Gương mặt thanh tú của Phùng Thế Chân vẫn bình tĩnh như trước, cô lại hỏi: "Khi nào?"

Dung Gia Thượng nói: "Ngày mai."

Phùng Thế Chân ồ lên một tiếng, hạ mày xuống, nhìn tấm thảm len lông dê dệt hoa dưới chân mình.

Dung Gia Thượng nhìn cô thật sâu, tham lam nhìn đôi lông mày đẹp như tranh vẽ cùng bờ môi ôn nhuận của cô, nhìn sống mũi của cô mà anh từng nghe nói là rất giống mình. Anh chợt nhớ ra một việc cực kỳ quan trọng.

"Chúng ta đi chụp một vài bức ảnh đi."

Phùng Thế Chân ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Dung Gia Thượng nói: "Hai chúng ta chưa từng chụp ảnh chung."

Phùng Thế Chân suy nghĩ một chút, gật đầu mỉm cười nói: "Được."

Bên ngoài màn đêm đã buông xuống. Vào giữa mùa đông, trời rét đậm nên các cửa hàng đóng cửa rất sớm. Trong màn tuyết dày đặc Dung Gia Thượng vẫn lái xe tìm đến một số studio chụp ảnh, chủ studio đều đã đóng cửa. Anh cùng Phùng Thế Chân chạy ra ngoài mà không ăn tối, lúc này vừa lạnh vừa đói, co ro ở trong xe, chỉ có nhìn nhau cười khổ.

Ngoài cửa sổ xe gió lạnh gào thét, tuyết mịn bay tán loạn. Bóng đêm mênh mông hỗn độn,giống như thế giới nguyên thủy nhất chưa bị Bàn Cổ* xâm nhập. Mà trong xe, tràn đầy hơi ấm nhẹ nhàng. Hai người dựa sát vào nhau hết mức có thể để giữ ấm, như hai con vật nhỏ cùng nhau chống chọi giữa mùa đông, chờ đợi mùa xuân đến.

*(Bàn Cổ: là vị thần sáng thế trong thần thoại Trung Quốc)

"Trở về không?" Phùng Thế Chân hỏi.

"Tìm tiếp xem." Dung Gia Thượng đặt tay Phùng Thế Chân vào lòng bàn tay của mình, thở ra một hơi.

Vì vậy, họ tiếp tục tìm kiếm dọc theo con phố dài. Cũng coi như là lão thiên gia đồng cảm, cuối cùng để bọn họ tìm được một studio chụp ảnh sống ở lầu trên của tiệm. Nhìn số tiền của Dung Gia Thượng , ông chủ mở cửa ra, cho hai người bọn họ vào.

Vì chụp ảnh, Phùng Thế Chân mặc một chiếc váy lông nhung dệt kim màu trắng ngà với mái tóc dày bồng bềnh sau đầu, thời thượng lại thanh tú, tự nhiên lại trang nhã. Dung Gia Thượng mặc âu phục chỉnh tề, đôi mắt trong veo, dung nhan tuấn dật. Hai người một ngồi một đứng, ở trước máy chụp ảnh, không cần bất kỳ bối cảnh nào phía sau, đã lấp lánh tỏa sáng.

Đèn flash lóe lên, đem dung nhan của hai người trẻ tuổi, đặc biệt là hai bàn tay nắm lấy nhau, vĩnh viễn như ngừng lại trên thước phim nhựa.

Lần đầu tiên chủ tiệm ảnh nhìn thấy một cặp nam thanh nữ tú xinh đẹp và xứng đôi như vậy, nên ông không chịu lấy tiền mà muốn rửa thêm một tấm nữa, đem dán vào cửa sổ của tiệm để thu hút khách hàng.

Dung Gia Thượng thấy Phùng Thế Chân không có phản đối nên đã đồng ý. Dung Gia Thượng lại tăng thêm một khoản tiền, để ông chủ rửa ảnh trong đêm, sáng mai gửi đến khách sạn.

Ra khỏi studio, tuyết đã rơi nhiều hơn trước. Những bông tuyết giống như lông ngỗng rơi xuống từ bầu trời tối tăm và vô tận, thành phố thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức hai người lặng lẽ đứng dưới ngọn đèn đường, có thể nghe thấy tiếng bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên nền tuyết dưới đất lạnh.

"Thượng Hải nhất định ấm áp hơn nhiều." Phùng Thế Chân nói.

"Có lẽ." Dung Gia Thượng nắm lấy tay của cô, "Ở nơi không có em, là lạnh là ấm, có cái gì khác biệt đâu?"

Phùng Thế Chân dựa sát vào ngực anh. Hai người tại tuyết rơi đầu đường ôm chặt nhau.

Phùng Thế Chân nghĩ, có lẽ, từ nay về sau, cô sẽ không dám nhìn tuyết rơi trên bầu trời đêm nữa.

Trở lại căn phòng ấm áp của khách sạn, Dung Gia Thượng đứng bên cửa sổ, lẳng lặng cởi áo khoác. Phùng Thế Chân lặng lẽ đi đến từ phía sau, vòng tay qua eo anh.

Dung Gia Thượng hít một hơi thật sâu, quay người lại. Phùng Thế Chân nhón chân lên, giống như cô ấy đã làm trên xe lửa, vòng tay qua cổ anh và hôn anh.

Dung Gia Thượng mạnh mẽ hôn lại cô, ôm cô vào lòng rồi đi vào phòng ngủ.

Một đêm này trôi qua thật nhanh nhưng cũng thật lâu.

Gió bắc gào thét suốt cả đêm ở ngoài cửa sổ, tuyết vỡ lần lượt đập vào trên kính cửa sổ pha lê. Mà cửa sổ vẫn thủ vững trận địa, đem giá lạnh ngăn ở bên ngoài.

Trong căn phòng ấm áp đến gần như thiêu đốt, đôi tình nhân đang triền miên dây dưa, khi thì điên cuồng, khi thì dịu dàng, không biết mệt mỏi.

Ánh sáng mơ hồ từ phòng khách xuyên qua khe cửa chiếu vào tấm lưng đầy mồ hôi tinh mịn của Dung Gia Thượng, lưu chuyển theo những đường cong cơ bắp nhấp nhô của anh, kéo thành một đường cong đầy duyên dáng.

Hai người họ ôm chặt nhau, rơi nước mắt rồi lại cười khẽ vì những lời tình nồng ý mật. Khoảnh khắc chia tay sắp đến, cũng không có nhiều lời thề non hẹn biển, vì vậy họ cũng chỉ có thể thú nhận tình yêu của họ cho nhau hết lần này đến lần khác.

"Đừng quên anh." Dung Gia Thượng khẩn cầu, "Anh yêu em, Thế Chân. Thật muốn đem lời này đâm vào ngực cho em xem."

"Anh không nói, em cũng có thể cảm nhận được." Phùng Thế Chân luồn tay vào làn tóc ướt đẫm mồ hôi của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, "Em cũng yêu anh."

Dung Gia Thượng cười khổ, một lần lại một lần không ngừng hôn lên môi người yêu.

"Vậy hãy nhớ kỹ anh, em là người của anh. Nhớ kỹ chuyện xảy ra những ngày này. Nhớ kỹ, anh còn chưa có ý định dễ dàng từ bỏ em như vậy."

Phùng Thế Chân nằm ở trên lồng ngực của Dung Gia Thượng, lắng nghe nhịp tim của anh, mơ mơ màng màng nói: "Em làm sao có thể quên được..."

Dung Gia Thượng ôm chặt lấy cô, nghe tiếng hít thở của cô dần dần mềm mại, nghe gió bắc ngoài cửa sổ, chính mình lại là trắng đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Dung Gia Thượng đã thức dậy, sau khi tắm rửa sạch sẽ, bắt đầu thu dọn hành lý.

Phùng Thế Chân dụi mắt, giúp anh chỉnh lý quần áo, sau đó lôi va li ra, thu dọn vài thứ cuối cùng để lại trong khách sạn.

Bọn họ ăn ý làm trong yên lặng, không có trò chuyện nhiều.

Sau khi thu dọn xong, hai người ngồi xuống, cùng ăn một bữa sáng đơn giản. Cháo thịt nạc nóng hổi, đến bánh rán hành nướng vàng óng xốp giòn, lòng đỏ trứng gà non chảy ra vàng ươm, khoai lang tím mềm dẻo ngòn ngọt tỏ ra hương thơm dịu nhẹ, còn có mùi hương cà phê đậm đặc xông vào mũi. Bọn hắn an tĩnh dùng cơm, thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau, cùng ôn nhu mỉm cười.

Ngoài cửa sổ sắc trời dần dần sáng lên. Tuyết lớn đã ngừng, bầu trời trong xanh như được gột rửa, ánh nắng ban mai như một dải lụa mỏng vàng kim bao phủ toà cổ thành như khoác một tấm áo bạc này.

"Chờ đến đầu xuân, " Dung Gia Thượng bỗng nhiên nói, "Đến đầu xuân, là có thể chơi thả diều."

Phùng Thế Chân buông đũa xuống, bỗng nhiên hai mắt nóng lên.

Ai biết tương lai hai người bọn họ còn có cơ hội cùng nhau chơi thả diều hay không.

Bọn họ gặp nhau vào cuối mùa hè, chia ly vào giữa đông. Đoạn tình cảm ngắn ngủi này như phù dung sớm nở tối tàn, thậm chí không thể kéo đến đầu xuân. Trong hồi ức, cũng sẽ vĩnh viễn thiếu đi ngày xuân bách hoa đua nở và đêm hè đầy sao.

Dung Gia Thượng trước hết để cho tài xế lái xe chở Phùng Thế Chân đến chỗ ở. Dung Gia Thượng giúp cô mang theo va li, đưa cô vào.

Trong hẻm nhỏ tuyết đọng không có người quét, đọng đến dày một lớp, một bước đạp xuống, tuyết sắp qua mắt cá chân. Dung Gia Thượng bước lên phía trước để mở đường, Phùng Thế Chân giẫm lên vết chân của anh đi theo phía sau.

Ánh nắng chiếu lên tuyết làm ánh sáng như lay động, trong ngõ nhỏ ngoại trừ bọn họ, nửa bóng người cũng không có. Dung Gia Thượng không khỏi nghĩ, anh và Phùng Thế Chân cùng nhau trải qua không ít chuyện, nhưng đến cuối cùng, chung quy vẫn tránh không được mỗi người một ngả. Khi nào thì bọn họ mới có thể không xa rời nhau, luôn luôn tay nắm tay tiếp tục đi đến cuối cùng?

Thật tiếc khi mọi con đường trên thế giới đều có điểm kết thúc, cửa sau của trường học đã ở ngay phía trước.

"Dung Gia Thượng." Phùng Thế Chân gọi.

Dung Gia Thượng không quay đầu lại, tiếp tục cúi đầu chậm rãi bước từng bước đi về phía trước.

"Gia Thượng." Phùng Thế Chân lại gọi một tiếng, kéo tay Dung Gia Thượng lại.

Va li rơi trên tuyết. Dung Gia Thượng xoay người, hai mắt đỏ hoe, thở gấp, nước mắt lăn dài trên má. Anh tuyệt vọng lại không biết phải làm sao mà nhìn Phùng Thế Chân, bờ môi mấp máy, cái gì cũng đều nói không nên lời.

Phùng Thế Chân đau lòng giống như bị đâm một đao, còn dùng sức xoắn. Cô bổ nhào qua ôm lấy khuôn mặt của Dung Gia Thượng, run rẩy hôn anh.

Dung Gia Thượng hung hăng cắn môi của cô, ấn cô lên tường rào, dùng hết lực khí toàn thân hôn cô.

Giữa răng môi tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt, còn có tư vị mặn chát của nước mắt.

"Đừng trách anh." Dung Gia Thượng nhắm mắt lại cầu khẩn, lại có hai giọt nước mắt lăn xuống.

Phùng Thế Chân loạn xạ lau mặt cho anh và liên tục hôn lên mi tâm, hai mắt, bờ môi của anh. Cô không rõ vì cái gì Dung Gia Thượng sợ hãi mình sẽ trách anh như thế. Là vì mình đối với gia tộc nhu nhược thỏa hiệp mà hổ thẹn sao?

"Em yêu anh... Em yêu anh, Gia Thượng." Phùng Thế Chân dùng sức nâng lấy khuôn mặt Dung Gia Thượng, nhìn chăm chú vào mắt anh, "Em chưa từng trách anh."

Dung Gia Thượng ôm chặt cô vào lòng, sức lực của cái ôm gần như khiến người ta nghẹt thở.

"Anh sẽ không từ bỏ em, Thế Chân. Chờ anh!"

Dung Gia Thượng buông lỏng Phùng Thế Chân ra, đem va li nhắc tới cổng rồi để xuống, sau đó quay người sải bước về phía chiếc xe đang đậu ở giao lộ.

Anh vẫn luôn cúi đầu, không tiếp tục nhìn Phùng Thế Chân nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv