Edit: G
Shiori Hashimoto vô cùng nghi hoặc, đi đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ dựa bên hồ trong quán ăn ngồi xuống bên cạnh Phùng Thế Chân. Người phục vụ thậm chí còn nhận ra Phùng Thế Chân, nói: “Món sashimi Phùng tiểu thư thích ăn hôm nay rất tươi, Dung tiên sinh cố ý dặn dò chúng tôi để lại cho cô một phần, cô có muốn gọi món đó không ạ?”
Phùng Thế Chân hỏi Shiori Hashimoto: “Shiori tiểu thư có kiêng ăn cái gì không?”
Shiori Hashimoto chịu đựng sự ghen ghét trong lòng hiền lành đáp lời: “Ngoại trừ việc không ăn cay, những thứ khác tôi đều ăn được.”
Phùng Thế Chân liền gọi món cá, lại gọi thêm hai món ăn nhẹ và một món tráng miệng. Shiori Hashimoto cũng tùy ý gọi hai món ăn.
“Thì ra cô Shiori không ăn đồ cay.” Phùng Thế Chân nói, “ Tôi nghe Gia Thượng nói, cô trước đây từng sống ở Trùng Khánh mấy năm, vậy chắc hẳn là đã ăn quen món ăn ở đó rồi chứ?”
Nghĩ đến những ngày tháng cơ cực ở Trùng Khánh, Shiori Hashimoto lại cảm thấy tức giận, thầm nghĩ Phùng Thế Chân cái tốt không nói đi nói cái dở.
“Xác thực là ăn không quen lắm, cho nên lúc ở Trùng Khánh cảm thấy rất khó chịu. Sau này quen biết Gia Thượng, anh ấy biết tôi ăn không quen đồ ăn bản địa, vì vậy thường đưa tôi đến một nhà hàng Quảng Đông để ăn cơm.”
Nhớ lại quá khứ ngọt ngào, Shiori Hashimoto nở một nụ cười thật lòng. Trường nữ sinh cô học lúc ấy vô cùng thô sơ, thức ăn cũng nhạt nhẽo vô vị, hiếm lắm mới có thịt. Nhà cậu mợ mở quán ăn vốn dĩ đã ghét bỏ mẹ con bọn họ, nấu ăn cũng sẽ không suy xét đến khẩu bị của họ, hầu hết các món ăn đều là khẩu vị chua cay.
Trước kia lúc Dung Gia Thượng theo đuổi cô ta, liền thích mời cô ta đi đến hội quán Quảng Đông dưới chân núi để uống trà, ăn uống cười nói, có thể ngồi cả một buổi chiều.
Nghĩ đến điều này, Shiori Hashimoto đột nhiên cảm thấy buồn rầu. Cô và Dung Gia Thượng vẫn là từng có một quá khứ tốt đẹp. Nếu nói cô không động lòng với Dung Gia Thượng thì là nói dối. Ai mà không yêu một chàng trai anh tuấn và chất phác như vậy cơ chứ. Chỉ đáng tiếc là năm đó ánh mắt cô thiển cận, ngay cả đến mẹ cô cũng không hề nhìn ra được gia cảnh của Dung Gia Thường lại tốt như vậy.
“Shiori tiểu thư hẳn là rất nhớ đoạn thời gian đó.” Phùng Thế Chân cười tủm tỉm.
“Cũng không tính là rất hoài niệm.” Shiori Hashimoto nói, “Khi đó ăn nhờ ở đậu, cuộc sống cũng không tốt lắm. Không nói tôi nữa. Tôi cùng Phùng tiểu thư quen biết cũng đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau một lúc lâu thế này. Phùng tiểu thư hiện giờ làm việc ở đâu?”
“Chẳng qua là giáo viên dạy thay tạm thời trong một trường nữ sinh thôi.” Phùng Thế Chân nói, “Hiện tại đang là thời gian nghỉ trước cuộc thi cuối kì, tôi mới có thời gian mà lười biếng thế này.”
Phùng Thế Chân vậy mà lại vẫn còn đi làm, điều này làm Shiori Hashimoto có chút ngoài ý muốn. Nhưng hiện tại phụ nữ đều tự mình đề cao sự độc lập, tự chủ, đàn ông dẫn theo những người phụ nữ có công việc đi ra ngoài xã giao, mặt mũi cũng có thể diện hơn vài phần.
Shiori Hashimoto thầm mỉa mai, trong miệng lại tràn ngập sùng bái nói : “Phùng tiểu thư thật là vừa giỏi giang vừa độc lập, tôi thật là không bằng cô. Nếu tôi mà đi ra ngoài tìm việc, đừng nói nuôi sống bản thân, chỉ sợ ngay cả tiền cơm sáng cũng đều không kiếm nổi.”
Phùng Thế Chân cười nói: “Tôi là vì kế sinh nhai của bản thân mà phải làm việc chăm chỉ. Còn cô Shiori Hashimoto là tiểu thư lá ngọc cành vàng, làm sao có thể vất vả giống như tôi được chứ?”
“Cái gì mà lá ngọc cành vàng chứ.” Shiori Hashimoto khiêm tốn nói: “ Chẳng qua là gia đình thương nhân mà thôi. Trong nhà nhiều con gái, tôi lại là con vợ lẽ, ở trước mặt cha tôi cũng chẳng đáng nhắc đến.”
“Tôi xem xã trưởng Hashimoto thật sự rất cưng chiều cô, đi đến đâu cũng đều đưa cô đi cùng.” Phùng Thế Chân nói, “Đúng rồi, chuyện của anh trai cô, tôi đã đọc được trên báo. Anh ấy còn trẻ như vậy, thật sự là đáng tiếc mà.”
Shiori Hashimoto thở dài: “Thực ra người trong nhà đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi. Nhưng tốt xấu đều cho rẳng anh ấy sẽ mất ở trên giường bệnh cơ, ai cũng chưa nghĩ đến một buổi đấu giá tốt đẹp lại biến thành khung cảnh địa ngục như vậy. Nói mới nhớ, Phùng tiểu thư, tôi vẫn luôn tò mò, tại sao ngày đó cô lại nghĩ đến đến việc đi cứu Gia Thượng?”
“Bởi vì lúc đó tôi vừa vặn thấy được tay súng bắn tỉa.” Phùng Thế Chân bình tĩnh nói, “Tôi từ trên lầu đi xuống dưới, vừa thoáng nhìn tôi liền thấy phía đối diện có người đang chĩa súng vào trên đài. Những cái khác tôi không có hiểu biết được, nhưng là tư thế đó hẳn nhìn ra được có điều không đúng. Lúc đó ồn ào như vậy, lên tiếng cảnh báo cũng không có tác dụng, nên tôi đành phải chạy tới đẩy ngã anh ấy.”
“Vẫn là Phùng tiểu thư gan lớn dũng cảm.” Shiori Hashimoto từ tận đáy lòng hâm mộ vận may của Phùng Thế Chân, cơ hội lấy lòng tốt như vậy thế mà lại để cô cướp được. Có ân cứu mạng như vậy, Dung Gia Thượng còn có thể không đối với cô khăng khăng một mực sao? Cho dù không có tình cảm cũng sẽ đối với cô biết ơn.
“Lúc ấy nhất thời xúc động mà thôi. Bây giờ nghĩ lại còn thấy sợ đâu.” Phùng Thế Chân cười, “Nhưng là cô, ngày đó không có bị thương chứ?’
“Mấy chị em chúng tôi chạy trốn nhanh, chỉ bị hoảng sợ một chút thôi.” Shiori Hashimoto nói, bỗng nhiên nhớ đến chuyện của Dung Phương Hoa, trái tim đột nhiên trùng xuống.
Sau khi chuyện xảy ra, Shiori Hashimoto nghe nói Dung Phương Hoa bị thương, gọi điện đến để an ủi. Nhưng quản gia của Dung gia chỉ nói nhị tiểu thư đã ra khỏi thành phố để tĩnh dưỡng, ngay cả Dung Phương Lâm cũng đều không có tiếp điện thoại của cô ta. Shiori Hashimoto biết, các cô ấy là đang trách cô lúc đó phủi tay tự mình chạy trốn.
Nhưng mà cô có thể làm gì cơ chứ? Lại cũng không cứu được người, không tự mình chạy trốn, lẽ nào muốn ở lại bị bắt cùng Dung Phương Hoa sao?”
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên. Hai người mỗi người một suy nghĩ, đều yên tĩnh mà cúi đầu ăn cơm, nhất thời không có ai nói chuyện.
Ăn xong cơm rồi, Phùng Thế Chân tiễn Shiori Hashimoto rời đi.
Lúc đợi tài xế lái xe đến, Shiori Hashimoto hỏi: “Phùng tiểu thư khi nào trở lại Thượng Hải?”
“Cái này nói không chắc lắm.” Phùng Thế Chân nói, “Nếu mà có công việc phù hợp, tôi có lẽ là sẽ tạm thời định cư ở Bắc Bình.”
“Vậy cô cùng Gia Thượng, không phải là phải sống ở hai nơi sao?” Shiori Hashimoto vẻ mặt quan tâm, “ Cô cũng yên tâm để Gia Thượng một mình ở Thượng Hải như vậy sao?”
Phùng Thế Chân mỉm cười, “ Anh ấy cũng yên tâm tôi một mình ở Bắc Bình đó thôi?”
Shiori Hashimoto nghẹn lời.
Phùng Thế Chân cười, giống như một người chị gái mà khẽ vỗ vỗ cánh tay Shiori Hashimoto, “Vấn đề tình cảm này, nói đến chính là duyên phận, hợp tan đều đã được định sẵn rồi, không nên cưỡng cầu làm gì cả.”
Shiori Hashimoto âm thầm cười lạnh. Phùng Thế Chân nghĩ như vậy là tốt nhất. Hai người không ở cùng nhau, điều này càng dễ dàng khiến cho cô ta đi tiếp cận Dung Gia Thượng. Ai kêu cô cầm một bộ bài tốt, lại không thể đánh thắng được. Dung Gia Thượng hiện giờ cùng cô yêu đương cuồng nhiệt, chịu vì cô mà đi về giữ Bắc Bình và Thượng Hải, nhưng anh là người đàn ông có sự nghiệp cần xử lý, lại có thể vì cô mà lao lực đến khi nào chứ?”
Đến lúc Dung Gia Thượng thay lòng đổi dạ, cũng chẳng qua là “Duyên phận đến rồi.”
Phùng Thế Chân tiễn Shiori Hashimoto đi, trở về phòng, cầm một cuốn sách, vừa đọc liền đọc cả một buổi chiều.
Bông tuyết ngoài cửa sổ càng ngày càng dày đặc, biến thành những đống tuyết lớn. Mà Dung Gia Thượng không quay lại, cũng không hề gọi điện thoại cho cô.
Phùng Thế Chân đơn giảm dùng bữa tối, tắm rửa, nằm bên giường đọc sách, không biết ngủ quên từ lúc nào.
Là một nụ hôn mềm nhẹ đánh thức cô từ trong giấc mộng. Cô mê mang mà mở đôi mắt ra, nhìn thấy dưới ánh đèn bàn là thân hình cao lớn quen thuộc kia, ngửi được trên người anh mang theo hơi lạnh băng tuyết, không khỏi lười biếng mà nở nụ cười.
“Quay lại rồi?”
“Ừ” Dung Gia Thượng thản nhiên cởi áo khoác, cúi người đem cả chăn bông cùng Phùng Thế Chân ôm vào lòng, hôn lấy môi của cô.
Phùng Thế Chân ôm cổ Dung Gia Thượng, mềm mại uyển chuyển mà đáp lại anh, từ lỗ mũi thoát ra âm thanh ngâm nga đầy thỏa mãn. Cô chìm đắm trong nụ hôn tràn ngập tình yêu này, gần như mơ màng sắp ngủ gật, thẳng đến khi lòng bàn tay mát lạnh của người đàn ông chui vào bên trong bộ đồ ngủ, xoa nắn làn da trơn bóng mịn màng của cô.
“Ai...” Phùng Thế Chân cười khẽ, “Anh ăn tối chưa?”
“Đây không phải là đang ăn sao.” Dung Gia Thượng một tay cởi quần áo, cúi đầu bắt lấy môi cô, nhào người áp xuống.
Trong nhà máy sưởi đã bật hết công suất, dưới ánh đèn ấm áp, hai thân hình gắt gao quấn chặt lấy nhau nhanh chóng bị phủ lên một lớp mồ hôi tinh mịn. Không khí lại một đường dâng cao, sự ôn nhu ban đầu không có duy trì lâu lắm liền chuyển sang kịch liệt, rồi sau đó càng thêm không thể kiềm chế được, cuối cùng lâm vào điên cuồng.
Phùng Thế Chân gần như sắp tắt thở, cô giống như một con thuyền bị cuốn vào trong bão táp, đầu óc choáng váng, trong chốc lát rơi xuống vực sâu, trong chốc lát lại được tung lên đầu ngọn sóng.
Cô cảm giác Dung Gia Thượng có chút không thích hợp. Trong lòng anh như có lửa đốt, liều mạng muốn phát tiết, lại lo được lo mất, giống như sợ mất đi cô mà quấn lấy không bỏ. Anh vội vàng có chút thô bạo, ngang ngược mà bá đạo, đôi mắt sáng ngời nhìn cô chăm chú từ đầu đến chân. Đôi mắt ấy vẫn bình thản trong cơn điên loạn, với sự dò xét cùng suy tư, nhìn người yêu ở dưới thân mình đang mềm mại chuyển động, nhìn những vệt nước mắt chảy ra từ khóe mắt ửng hồng của cô.
Phùng Thế Chân ở phương diện này hoàn toàn không phải là đối thủ của Dung Gia Thượng. Cô bị giam cầm bên trong vòng tay mạnh mẽ, bị bàn tay to lớn lăn qua lộn lại mà xoa nắn, lần lượt ở trong từng lần lên đỉnh mà khóc nức nở, thẳng đến khi cô kiệt sức. Không đợi được Dung Gia Thượng buông cô ra cô đã ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, ngoài trời đã tờ mở sáng.
Phùng Thế Chân phát hiện mình bị ôm bởi cánh tay cứng rắn như chiếc kiềm sắt, lưng bị áp vào lồng ngực nóng bỏng. Cô khẽ nhúc nhích thì Dung Gia Thượng cũng di chuyển theo, xoay người cô lại ôm lấy cô, như cũ không buông tay.
“Tỉnh?” Phùng Thế Chân vuốt ve ngực người đàn ông.
Dung Gia Thượng nhắm hai mắt ừ một tiếng, nghiêng đầu hôn lên trán cô.
“Hôm qua Shiori Hashimoto đến đây.”
Ngón tay vuốt ve bả vai người yêu của Dung Gia Thượng ngừng lại, mở bừng mắt ra.
“Cô ta tới đây làm gì?”
“Tìm anh nha.” Phùng Thế Chân nói, “Sau đó em cùng ăn trưa với cô ấy, rồi tiễn cô ấy đi.”
“Cô ta không có làm gì xằng bậy chứ?” Dung Gia Thượng hỏi
“Làm sao có thể chứ?” Phùng Thế Chân cười, “Cô ấy là một người phụ nữ thông minh.”
Người phụ nữ thông minh biết rắng nếu muốn có được một người đàn ông thì phải chuyên tâm tập trung hết sức vào người đàn ông đó, mà không cần lãng phí sức lực đi đối phó với những người phụ nữ bên cạnh. Do đó, Shiori Hashimoto sẽ không có bất kì sinh đột trực tiếp nào với Phùng Thế Chân.
Dung Gia Thượng ôm chặt lấy Phùng Thế Chân và nói: “Sau này cô ta lại đến em cũng không cần để ý đến cô ta đâu.”
“Hôm qua cô ấy đã về Thượng Hải rồi, bọn em về sau chỉ sợ muốn chạm mặt cũng đều rất khó.” Phùng Thế Chân cười khẽ.
“Đừng nhắc đến cô ấy nữa.” Dung Gia Thượng xoay người lại, đè lại Phùng Thế Chân, cúi đầu hôn lên trên cổ cô, lòng bàn tay trượt xuống, chạm vào vết sẹo sau lưng cô, đột nhiên dừng lại.
“Em chỗ này... còn đau không?”
“Sớm đã không có cảm giác rồi.” Phùng Thế Chân nói, “Sao thế? Nhìn thật đáng sợ sao?”
“Không.” Dung Gia Thượng kéo ra chăn mỏng, nhìn vết sẹo kia. Đã 21 năm trôi qua, vết sẹo đã phai màu theo màu da thịt. Bởi vì kĩ thuật khâu năm đó của Phùng tiên sinh rất tốt, miệng vết thương lành không lại cũng không dữ tợn. Nhưng vết sẹo dài và hẹp gần như chạy xuyên qua toàn bộ phần eo sau của Phùng Thế Chân, nghĩ đến năm đó sau lưng của một cô bé ba tuổi bị da tróc thịt bong, liền cảm thấy trong lòng run sợ.
“Em năm đó khẳng định đã phải chịu rất nhiều đau khổ.” Dung Gia Thượng đau lòng mà vuốt ve, cúi đầu hôn lên vết sẹo kia.
“Nói đến đây, em cũng không nhớ được.” Phùng Thế Chân phản bác, “Nhỏ quá cũng có lơi ích, hoàn toàn không nhớ rõ đau đớn. Cha em lúc đó còn lo lắng em sẽ bị liệt nửa người cơ. May thay ông trời đối xử với em cũng không đến mức quá tệ.”
“Thế Chân, vì cái gì lúc em chịu nhiều thương tích như vậy nhưng anh lại không biết?” Dung Gia Thượng một lần nữa ôm Phùng Thế Chân vào trong lồng ngực, gắt gao mà ôm lấy cô, “ Anh nếu có thể sớm quen biết em thì tốt qua rồi.”