Edit: Thi
Về Dung Định Khôn đã có tin tức chuyển biến tốt đẹp, Dung Gia Thượng biết Phùng Thế Chân nếu nghe được sẽ không vui, nên cũng không nói với cô.
Sớm ngày kế, trời còn chưa sáng, Phùng Thế Chân đã bị đánh thức bởi động tĩnh khi Dung Gia Thượng rời giường. Cô xoay người xoa đôi mắt, thấy Dung Gia Thượng đã ăn mặc chỉnh tề, anh nhìn cô đã tỉnh, cúi người xuống hôn một cái.
“Ngủ tiếp đi. Anh về Thượng Hải xử lý chút chuyện, nếu buổi tối còn chưa trở lại, sẽ điện cho em.”
“Sự tình rất nghiêm trọng sao?” Phùng Thế Chân nhịn không được hỏi.
“Không có gì đâu.” Dung Gia Thượng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, “Em chỉ cần đợi anh về thôi. Đừng lo lắng.”
Phi cơ trượt cấp tốc, chậm rãi kéo rồi bay lên. Dung Gia Thượng đang uống cà phê và nhìn xuống từ cửa sổ. Trái đất tựa một quả cầu bạc được bao bọc, dưới ánh nắng vàng nhạt buổi sớm càng tỏa sáng rực rỡ, trong suốt như pha lê. Trong khi Thượng Hải u ám bởi mây mù, sông nước và thành phố đều chìm trong bức màn xám xịt, cái lạnh ẩm ướt xuyên qua lớp áo len nặng nề thấm vào tận xương tủy.
Dung Định Khôn đã thức dậy một lúc vào ngày hôm qua,nhưng lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Dung Gia Thượng ngồi trước giường bệnh một lúc lâu, ông không biết gì, thở như có ống thổi trong lồng ngực. Dung Gia Thượng cảm thấy cha mình giống như một chiếc xe cổ gần phế, sắp chết. Khi mọi người tưởng rằng ông lụi tàn thì ông đã bò chầm chậm được vài bước để giành lại sự sống.
Dung Gia Thượng cũng không hy vọng Dung Định Khôn cứ như vậy chết đi. Tuy rằng biết những năm gần đây Dung Định Khôn tạo nghiệp không ít, đột ngột mất trên giường bệnh đúng là kết cục tốt. Nhưng người này dù sao cũng là cha mình, cho dù ông ấy không quan tâm anh, cũng đã tạo cho anh một cuộc sống thoải mái, nuôi dưỡng anh đến hai mươi tuổi, hơn nữa để lại cho anh một gia nghiệp hùng hậu.
Bây giờ anh đã được hưởng đầy đủ các quyền lợi, nên không có tư cách để đổ lỗi. Dung Gia Thượng chỉ có thể tiếp tục đi theo lộ trình mà Dung Định Khôn đã đặt ra cho mình trong sự mâu thuẫn và bất lực như vậy.
Rời khỏi bệnh viện, trở lại văn phòng của Phòng Thương mại, Dung Gia Thượng kêu những người khác ra ngoài, chỉ giữ lại thư ký Trần.
“Nói về nó đi. "Dung Gia Thượng nói,"Chuyện gì mà tối hôm qua tỏ vẻ thần bí dữ vậy? "
Thư ký Trần cùng Dung Gia Thượng từ bệnh viện trở về, chưa kịp cởi áo khoác, anh đã ngồi trong căn phòng ấm áp này, mồ hôi nhễ nhại. Dung Gia Thượng nhìn anh thật buồn cười và đáng thương, tự tay rót cho anh một tách trà.
"Trước tiên hít thở một hơi, sau đó kể cho tôi nghe thật tỉ mỉ
."
Thư ký Trần một hơi uống hết tách trà. Sau khi xác nhận rằng cửa ra vào và cửa sổ của văn phòng đã đóng, anh cởi áo khoác, mở cúc cặp, lấy ra một xấp tài liệu, đưa cho Dung Gia Thượng.
“Đại thiếu gia trước ngài có phái hai người chuyên viên giúp Phùng tiểu thư điều tra thân thế. Đã thu thập được một tin mới.”
“Nói tiếp đi.” Dung Gia Thượng không có kiên nhẫn xem.
Thư ký Trần lau mồ hôi, nói: "Theo thông tin mà anh cung cấp cho tôi, người của chúng tôi đã tìm kiếm khắp các thị trấn trong khu phố, tìm kiếm những người phụ nữ bằng tuổi 21 năm trước và có mang theo trẻ em. Từ phân tích của chúng tôi, mẹ của cô Phùng cùng cô ấy sẽ đi quãng đường suốt một ngày. Chúng tôi khởi hành vào buổi sáng và đến nơi vào buổi tối. Căn cứ vào thời gian và khoảng cách, chúng tôi đặt điểm khởi hành của mẹ con họ là trấn Qúach Gia và trấn Đại Đa. Hai nơi đó. "
Một hình tam giác được vẽ bằng bút đỏ trên bản đồ, trấn Qúach Gia và trấn Đại Đa ở góc phía nam, trấn Bạch Liễu ở góc phía bắc. Hình tam giác có một mũi tên chỉ Thượng Hải ở phía đông bắc.
Dung Định Khôn xuất thân từ trấn Qúach Gia, nơi có một cánh đồng và cửa hàng, nhưng tất cả những người thân của ông đều chết trong một trận dịch lớn hai mươi năm trước. Dung Định Khôn lúc bấy giờ chắc chắn sẽ không trở về quê hương, trừ khi ông ấy có lòng kính trọng với tổ tiên của mình trong dịp Tết Nguyên Đán.
Nghĩ về chuyện Phùng Thế Chân thực sự có thể có một mối quan hệ sâu sắc và phức tạp hơn với gia đình mình. Dung Gia Thượng cảm thấy trong lòng không thoải mái, có chút khó xử.
“Có khoảng 20 phụ nữ đúng với thông tin ở hai thị trấn này.” Thư ký Trần nói với giọng không biết phải làm sao, “Cho đến nay, tám người được xác nhận là đã chết. Ba người chết khi họ sinh con, năm người chết vì bệnh tật, đều tìm được mộ của họ. Cô Phùng nói mẹ mình họ Bái, nhưng không có ai mang họ Bái ở đây cả. "
Dung Gia Thượng cau mày, "Cho nên, đường này đứt đoạn?"
“Cũng không phải.” Thư ký Trần nói - “Thằng nhóc được cử đi điều tra chuyện này hơi thông minh. Nó tìm một bà lão gần 80 tuổi hỏi chuyện. Nghe được trấn Đại Đa có người đàn ông họ Tiền mất vợ, liền lấy một quả phụ. Qủa phụ này còn có một đứa con gái cùng chồng trước. Chồng trước của bà ấy họ Bạch, chỉ là cô gái kia dù sao cũng do nhà họ Tiền nuôi dưỡng, nên hàng xóm đều quen miệng gọi cô ấy là Tiền đại cô nương.”
“Sau đó thì sao?” Dung Gia Thượng nhướng mày, nghe ra được chút manh mối.
Thư ký Trần cho biết: “Bạch thị sau khi lớn lên được gả đến Quách Gia trấn, nhanh chóng sinh ra một cô con gái. Ba năm sau, tức 21 năm trước, Bạch thị trở về Tiền gia sinh con, ở cữ. Cuối năm đó, bà ấy đã đưa đứa con mới sinh về lại nhà chồng. Lần sinh thứ hai của bà ấy lại là một cậu con trai. "
Dung Gia Thượng khoanh tay dựa vào ghế sô pha, gật đầu, lạnh lùng nói: "Tiếp tục."
Thư ký Trần lau mồ hôi: "Trước đó chúng tôi đã phát hiện sau khi kết hôn Bạch thị này chết vì bạo bệnh ở nhà chồng. Điều trùng hợp là: Bạch thị chính là ở 21 năm trước tháng chạp bệnh chết, hoàn toàn trùng khớp với thời điểm mẹ của cô Phùng bị giết ”.
Khuôn mặt của Dung Gia Thượng nhăn nhó, lông mày nhíu lại, "Tiền gia còn người nào khác không?"
Thư ký Trần tái mặt, lo lắng nuốt nước bọt nói: "Hai vợ chồng già của nhà họ Tiền năm đó cũng chết vì bệnh dịch, để lại một đứa con gái nhỏ. Sau khi cô gái thứ hai của họ kết hôn, cô ấy chuyển đến Quảng Châu cùng gia đình chồng. Cha mẹ chị gái xảy ra chuyện lúc cô chuẩn bị sinh con, nên không thể trở về. Cũng may chúng ta ở Quảng Châu có phòng làm việc, phái người đi tìm, quả là tìm được rồi. Chỉ là……”
“Nói liền một hơi!” Dung Gia Thượng không có kiên nhẫn.
Thư ký Trần nghiến răng nói: “Tiền nhị cô nương nói, chị cô ấy gả đi, là ở Quách Gia trấn…… nhà họ Dung……”
Vẻ mặt của Dung Gia Thượng đanh lại.
“Bà ấy còn tìm thấy một bức ảnh dưới đáy hộp, nói rằng đó là chị gái và anh rể của bà ấy.” Thư ký Trần tay run run, lật giở tập tài liệu, trang có bức ảnh được trải ra trước mặt Dung Gia Thượng.
Bức ảnh đã ngả sang màu vàng, chỉ to bằng nửa lòng bàn tay, do không được bảo quản tốt, nên bị nhăn nheo. Bức ảnh chụp một cặp vợ chồng trẻ với một đứa nhỏ trong tay. Khuôn mặt của người phụ nữ không còn rõ nữa, nhưng khuôn mặt của người đàn ông vẫn có thể nhận ra một cách kỳ diệu.
Đường nét cứng cáp, lông mày rậm, mũi cao ...
Người đàn ông này dường như được cắt và dán trực tiếp từ ảnh cưới của bố mẹ anh mà dán lên.
Tay của Dung Gia Thượng rung rung, bức ảnh nhẹ nhàng rơi xuống, như những chiếc lá rơi trên cành, yên vị trên tấm thảm.
Thư ký Trần mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt, cúi đầu không dám nhìn Dung Gia Thượng một cái.
Việc Dung Định Khôn bỏ rơi vợ và con gái trong những năm đầu đã được các nhân viên trong công ty nhà họ Dung ít nhiều nghe thấy qua lời kể trách móc của Dung phu nhân ở bệnh viện. Thư ký Trần nhận được bức ảnh do cấp dưới gửi vào sáng sớm hôm qua, anh ấy sợ hãi đến mức suýt nhảy khỏi tòa nhà.
Dung thiếu gia định tìm kiếm người thân cho người yêu, tìm tới tìm lui, nhưng lại tìm thấy cha ruột của mình. Kia đến tột cùng chỉ là hiểu lầm lớn, hay thực sự là Dung Gia Thượng cùng chị gái thất lạc của mình……
Thư ký Trần đã hút thuốc lá ở nhà cả ngày, cũng cố gắng đốt ảnh vài lần, nhưng cuối cùng thì anh ta không làm được. Anh đã đưa ra quyết định, quyết định này khiến anh gọi điện cho Dung Gia Thượng và thức cả đêm.
Quyết định này cũng là một cuộc đánh cược. Đánh cược vào tương lai, tiền đồ của anh.
Dung Định Khôn dù đã tỉnh nhưng cũng chỉ có thể lui về tuyến hai. Bây giờ là thời đại của Dung Gia Thượng. Trong tay Dung Gia Thượng có mấy người tâm phúc, duy chỉ có thư ký là anh ta và Thư ký Hoàng. Dung Gia Thượng tín nhiệm thư ký Hoàng hơn, đi Bắc Bình cũng đưa tên đó đi. Thư ký Trần cảm thấy nếu không làm liều, e rằng sau này nhất định sẽ dưới cơ thư ký Hoàng.
Biết được bí mật khó chịu nhất của chủ nhân là một canh bạc. Hoặc trở thành một thư ký cơ mật thực sự tại một thời điểm bất ngờ, hoặc bị diệt khẩu. Thư ký Trần quyết định tham gia một canh bạc.
“Thiếu gia, có lẽ người này là họ hàng.” Thư ký Trần cười khan, “Có thể là chú của ngài..”
Tuy nhiên, Dung Định Khôn là con trai độc đinh, chỉ có hai người chị lại chết sớm. Anh họ thì không thể nào giống nhau đến vậy?
Dung Gia Thượng ngồi im lặng, như một pho tượng, lạnh lùng khô cứng, vô hồn.
Thư ký Trần rùng mình ớn lạnh trước sự im lặng chết chóc ấy, vẻ tuyệt vọng dần hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.
Tưởng cứ yên tĩnh như thế một thời gian lâu, Dung Gia Thượng đột nhiên bùng nổ. Anh đứng bật dậy, lao tới như hổ săn mồi, túm đầu Thư ký Trần đè xuống ghế sô pha rồi rút súng dí vào sau ót.
Thư ký Trần gầy nhỏ, bị bóp không còn sức, mặt chìm vào sô pha ngâm nga không ngừng, toàn thân run rẩy đong đưa.
Dung Gia Thượng tháo chốt an toàn của khẩu súng lục và ấn mạnh nòng súng vào đầu Thư ký Trần. Anh cầm chặt chẽ như một cây cung rút ra đến cực điểm, khuôn mặt dữ tợn, đường nét trên khuôn mặt méo mó, hai mắt nhanh chóng bị màu đỏ ngầu che kín.
Giết hắn!
Một giọng nói hét lên trong đầu của Dung Gia Thượng.