Edit: Joly
"Phức tạp? Em nói dối chúng ta, bí mật tham gia buổi đấu giá!"
“Em xin lỗi.” Phùng Thế Chân nói, “Em sai rồi, em sẽ không dám nữa.”
“Anh không muốn nghe lời xin lỗi chiếu lệ của em!” Phùng Thế Huân mắng, “Đài phát thanh nói có một vụ cướp, mạng em lớn nên mới có thể vẫn đứng ở đây. Còn nữa, em sao vẫn còn dính dáng với tên Dung Gia Thượng đó? Anh nên nói gì để em tỉnh táo lại? Hắn đã đính hôn rồi, vị hôn thê của hắn đang mang thai, hắn đang nghỉ ngơi ở trên lầu. Em làm sao vậy? Em có phải lúc nhìn thấy vợ và con trai trong vòng tay hắn thì mới chịu bỏ cuộc? "
Phùng Thế Chân cười mệt mỏi, "Em thực sự biết mình đã sai. Anh à, chân em đau quá."
Phùng Thế Huân tức giận, nhưng không thể kìm được sự đau lòng dành cho em gái mình, vì vậy phải tự tay lấy thuốc và băng gạc để chữa trị vết thương cho Phùng Thế Chân.
Phùng Thế Chân ngồi dựa vào đầu giường, đầu óc choáng váng, mi mắt dần dần rũ xuống.
Phùng Thế Huân băng bó vết thương ở chân, đứng dậy vén mái tóc của cô sang một bên, định đi kiểm tra những nơi khác. Mái tóc rối bù được vén ra, các dấu vân tay trên cánh tay, cổ và khuôn mặt của Phùng Thế Chân đều lộ ra dưới ánh đèn sợi đốt.
Phùng Thế Huân kinh hoàng hất đổ chiếc đĩa, lọ thuốc rơi xuống đất. Tiếng gầm của anh nổ như sấm trong đêm mưa, làm rung chuyển cửa sổ.
"Em nói thật cho anh biết, đêm nay xảy ra chuyện gì?"
Phùng Thế Chân bị anh trai làm cho hoảng sợ tỉnh giấc, sau đó chạm vào cổ mình, nhớ lại cách Mạnh Tự An muốn giết cô khi anh ta véo cô, không khỏi cười khổ.
"Anh à, đây chỉ là một tai nạn..."
“Đừng nói dối anh!” Phùng Thế Huân lấy tay túm lấy em gái rồi lắc mạnh, anh tức giận đến mức đá cái đĩa đi. “Nếu em không nói thật với anh, thì em đi đi. Giờ em cũng lớn rồi, anh không còn thời gian lo lắng cho em nữa! "
Phùng Thế Chân bị sốt nặng, cả người đều cảm thấy mệt mỏi, yếu ớt nhìn anh trai mình, "Có một số việc, em nghĩ anh không nên biết..."
Phùng Thế Huân vô cùng tức giận, nói: "Được, vậy anh sẽ coi như không đứa em gái như em!"
Cậu quay người và mở cửa.
“Anh!” Phùng Thế Chân lên tiếng.
Phùng Thế Huân dừng lại, quay lưng về phía Phùng Thế Chân, tay cầm nắm cửa run rẩy.
"Thế Chân, em có biết không, anh thấy em càng ngày càng xa lạ."
Nhìn bóng lưng cao lớn nhưng gầy gò của anh trai, Phùng Thế Chân không khỏi nghẹn ngào, trầm giọng nói: "Đóng cửa lại. Em...... Em sẽ nói cho anh biết mọi chuyện."
Khi Dung Gia Thượng vội vã đến bệnh viện Nhà Đỏ, Ngũ Vân Trì và đại phu nhân đã ở đó. Đại phu nhân đang đập thình thịch vào ngực khóc lóc chửi bới Ngũ Vân Trì.
"Ngươi đưa cô ta đi dự tiệc khiêu vũ, sao ngươi không bảo vệ cô ta? Tương lai Phương Hoa chúng ta phải sống như thế nào?"
Ngũ Vân Trì trông có vẻ hối lỗi, im lặng để bà ấy mắng mỏ. Bệnh viện sáng sớm lẽ ra phải yên tĩnh nhưng lại tràn ngập tiếng khóc của bà vợ, ngay cả đứa bé nằm viện trong tòa nhà cũng bắt đầu khóc.
Dung Gia Thượng kéo hai tay của bà vợ xuống, nói: "Dì Vương đừng lo lắng, em gái của Dung Gia Thượng sẽ không bị bắt nạt đâu. Vân Trì đã cố hết sức, cảnh tượng thật hỗn loạn. Anh ấy không phải là thần thánh, không thể thay đổi được tình thế.
Đại phu nhân từ trước đến nay thật thà dịu dàng, nhưng giờ bà ta như một con hổ dữ, gầm gừ, nói: “Tại sao Phương Lâm thì không sao, Phương Hoa mới là người xảy ra chuyện? Chẳng phải hắn ta lúc nguy cấp chỉ muốn bảo vệ Phương Lâm? Phương Hoa, con của mẹ, làm mẹ thật vô dụng. Từ lúc sinh ra con đã chịu mệnh khổ, xui xẻo đủ thứ. Mẹ không muốn sống nữa rồi. Hai chúng ta cùng nhau nhảy xuống sông.”
“Đủ rồi!” Dung Gia Thượng kêu lên, “Cha đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, không biết liệu ông ấy có thể sống sót hay không. Nếu như ông ta không tỉnhn lại được, dì Vương nhảy sông cũng không muộn!"
Đại phu nhân cố làm dịu cơn tức giận, khiếp sợ nhìn Dung Gia Thượng. Dung Gia Thượng mặc đồ đen, khuôn mặt nghiêm nghị, giống như khi Dung Định Khôn lúc còn trẻ. Đại phu nhân rất sợ Dung Định Khôn, không dám ồn ào nữa, chỉ khóc thút thít.
Lúc này, Ngũ Vân Trì thì thào: "Cháu sẽ cưới cô ấy."
Đại phu nhân ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời.
Ngũ Vân Trì bình tĩnh, nói với Dung Gia Thượng: "Gia Thượng, anh sẽ kết hôn với Phương Hoa. Anh đã không bảo vệ được cho cô ấy, anh sẽ chịu trách nhiệm."
Dung Gia cau mày nói: "Chuyện này bây giờ quyết định thì quá vội vàng. Huống hồ hoàn cảnh gia đình anh, hôn sự của anh đều không thể do anh quyết định."
“Cha anh sẽ đồng ý.” Ngũ Vân Trì nói, “Dù sao cũng là con gái nhà họ Dung.”
Phu nhân như người chết đuối vớ được cọc, từ tức giận chuyển thành vui mừng, chưa kịp lau nước mắt, kéo Ngũ Vân Trì nói: "Cháu nói vậy thì cứ như vậy! Phương Hoa nhà dì luôn thích cháu. Ngoại trừ nàng là con của vợ lẻ, của hồi môn không nhiều lắm, những thứ khác không tệ hơn Phương Lâm đâu. "
Ngũ Vân Trì nghe bà ta nói huyên thuyên như một con sáo.
Dung Gia Thượng thở dài, nhìn Dương Tú Thành, hỏi: "Tôi có nghe Phương Lâm nói, anh bảo vệ Lan Hinh. Tình hình của cô ấy thế nào rồi?"
Dương Tú Thành lương tâm cắn rứt, không dám nhìn cậu, nói: "Bác sĩ nói không sao, nhưng tôi sợ đứa trẻ không giữ được. Có điều Đỗ tiểu thư không thể chấp nhận được.”
“Con của cô ấy, cô ấy phải chịu trách nhiệm.” Dung Gia Thượng nhỏ giọng “Anh nói với cô ấy khi hỗn loạn qua đi, tôi sẽ đến gặp Đỗ gia để đề nghị ly hôn. Hai người ... tự mình làm đi.”
Dương Tú Thành ánh mắt né tránh, gật đầu đồng ý.
Lúc này, y tá từ trong phòng đi ra và nói: “Dung nhị tiểu thư đã khám xong”.
Phu nhân cuối cùng cũng buông Ngũ Vân Trì ra, lao vào phòng.
Y tá ngăn bà lại, nói: "Cô ấy nói muốn gặp Dung thiếu gia."
Dung Gia Thượng nhờ người đỡ phu nhân, đi theo y tá vào phòng.
Chỉ có một ngọn đèn ngủ mờ ảo trong phòng VIP. Dung Phương Hoa cuộn tròn trên đầu giường, xõa tóc, quấn chặt trong chăn bông.
Chỉ không gặp nhau hơn một tiếng đồng hồ, Dung Gia Thượng thấy cô em gái đã gầy đi nhiều. Khuôn mặt ngây thơ ngốc nghếch năm xưa nay phủ đầy sự sợ hãi tái nhợt, hai mắt trũng sâu, như hố đen bị cháy nắng.
Tuy không thân thiết với hai chị em, nhưng vì cùng nhà nên vẫn thường xuyên tiếp xúc. Dung Gia Thượng không phải là một người anh tốt, nhưng cậu sẽ không bao giờ cho phép người khác bắt nạt người của Dung gia.
Dung Gia Thượng di chuyển chậm rãi rồi ngồi xuống ghế đẩu bên giường, nhìn Dung Phương Hoa, nhẹ giọng nói: "Phương Hoa, anh sẽ báo thù cho em. Chỉ cần nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì."
Một lúc sau, Dung Phương Hoa cử động, một hàng nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
"Tại sao lại là em?"
Dung Gia Thượng nắm chặt tay, hai bên thái dương nổi gân xanh, trầm giọng nói: "Mạnh Tự An và Cha có thù oán, hắn muốn giết anh, hắn muốn hại chúng ta để báo thù. Đừng lo, anh sẽ không để hắn ta làm hại em một lần nào nữa. Em nói cho anh biết, kẻ nào đã làm điều đó? Bản thân Mạnh Tự An, hay thuộc hạ của hắn? Anh sẽ tự tay giết nó! "
Dung Phương Hoa lắc đầu nhẹ.
Dung Gia Thượng thuyết phục: "Mối hận này nhất định phải trả. Chuyện của em, anh đã lo rồi, không được truyền ra ngoài. Đợi đến khi anh giết được hắn, chuyện này sẽ kết thúc.”
Dung Phương Hoa vẫn lắc đầu, yếu ớt nói: "Hắn đã chết rồi."
Dung Gia Thượng nhướng mày: "Chết rồi? Sao lại chết?"
Dung Phương Hoa cuối cùng cũng ngước mắt lên, đôi mắt của cô đột nhiên sáng trở lại.
“Cô Phùng đã giết hắn ta.” Cô nói với giọng cung kính và ngưỡng mộ, như thể nhớ lại cảnh tượng đó sẽ khiến cô đặc biệt thích thú.
“Phùng Thế Chân?” Vẻ mặt của Dung Gia Thượng thay đổi, “Cô ấy cũng ở đó? Cô ấy đã làm gì?”
“Cô áy phá cửa cứu em.” Dung Phương Hoa trợn to hai mắt kích động, gần như phát điên, “Cô ấy bảo emtôi đừng nhìn, sau đó bắn chết người đàn ông đó.”
“Cô ấy đang ở đâu?” Dung Gia Thượng đứng dậy.
“Cô Phùng đưa em đến bệnh viện.” Dung Phương Hoa cúi đầu lẩm bẩm, “Cô ấy thật sự rất tốt. Nếu cô ấy là em gái của em thì tốt biết mấy.”
Kim đồng hồ đã chỉ ba giờ, ngoài cửa sổ là khoảng thời gian đen tối nhất trước bình minh. Mưa nhẹ hơn, vệt nước trượt xuống kính cửa sổ, vẽ nên một đường cong quanh co.
Phòng trên lầu, Phùng Thế Chân đang nằm trên giường, trong cơn choáng váng. Phùng Thế Huân lấy thuốc hạ sốt cho cô, vắt chiếc khăn ướt và đắp lên trán cô.
“Anh đừng tức giận.” Phùng Thế Chân yếu ớt nói, “Lúc đầu trong đầu em tràn đầy oán hận, cho nên em đã hợp tác với Mạnh Tự An không chút do dự. Em không hối hận về quyết định này. Nhưng khi em bước càng sâu, em nhận ra rằng toàn bộ sự việc phức tạp hơn nhiều so với những gì em nhìn bên ngoài. Tôi chỉ muốn tỏ trả thù, nhưng lại thấy mình đang tham gia vào cuộc chiến giữa hai đại gia đình. Trong hoàn cảnh như vậy, nếu em nói với anh, chẳng phải cũng lôi anh vào cuộc sao? "
“Em không cần anh bảo vệ, Thế Chân, anh là anh trai của em!” Phùng Thế Huân vén chăn, ngồi ở bên giường. Cậu đang rất tức giận, nhưng trước khuôn mặt đỏ bừng của em gái, cậu phải cố gắng kìm nén.
“Cho nên, sáu tháng qua, em cứ hành động một mình? Thậm chí không nói với anh?
Phùng Thế Chân chậm rãi nói: "Anh không hiểu đâu. Nhìn bề ngoài thì Mạnh Tự An có vẻ hiền lành, nho nhã nhưng thực chất lại rất thủ đoạn, ích kỷ, không phải là người thích hợp để có thể hợp tác. Em nghĩ nếu chuyện này chỉ có em làm, em còn có thể kiểm soát được. Nếu như anh nhúng tay vào, em sợ rằng mọi chuyện sẽ đi quá xa.”
“Em bây giờ còn như thế này thì kiểm soát cái gì?” Phùng Thế Huân lạnh giọng hỏi, “Dung Gia Thượng và em thì thế nào?
Phùng Thế Chân có chút xấu hổ, biện hộ: "Giữa em và hắn từ đầu đến cuối đều là giả. Em nói dối hắn, hắn cũng nói dối em. Chúng em đều có hai con quỷ, chỉ là hợp tác trong một vở kịch."
Phùng Thế Huân giọng nói đột nhiên có vài phần mong đợi, hỏi: "Vậy em không thích hắn?"
Đôi mắt của Phùng Thế Chân dán vào khoảng không, lạnh lẽo nói, "Em đã nói rồi, mọi thứ đều là giả."
“Thật không?”
Phùng Thế Chân mệt mỏi thở dài, mi mắt rũ xuống, "Anh à, em buồn ngủ quá. Ngày mai chúng ta nói chuyện nhé?"
“Được rồi, được rồi.”
Hơi thở của Phùng Thế Chân dần trở nên dài hơn, cả cơ thể cô như bị mắc kẹt sâu trong tấm chăn, trông thật mỏng manh. Tựa như một cô gái nhỏ bị bắt lên khỏi mặt nước, người đầy thương tích. Phùng Thế Huân đau khổ đến mức nắm lấy bàn tay nóng bừng của Phùng Thế Chân, ánh mắt của cậu đầy yêu thương.
Mãi đến khi có y tá gõ cửa, Phùng Thế Huân mới miễn cưỡng buông tay ra, nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài.