Edit: Bờ Lu
Dung Gia Thượng biết Mạnh Tự An có thể sẽ ám sát anh, nhưng vì muốn giữ bí mật nên ngay cả cha anh cũng giấu. Thậm chí sự việc phát sinh sau đó, anh còn lấy chính mình dẫn dụ Mạnh Tự An đến địa điểm mai phục.
Điều cuối cùng này là điều Dung Định Khôn không bao giờ làm được!
Dung Gia Thượng so với lão cha bội bạc của mình còn muốn tàn nhẫn hơn. Bất luận là đối với người khác hay đối với chính mình! Phải biết rằng một chuỗi hành động này chỉ cần một chút sai lầm, Dung Gia Thượng hiện tại đang ở nhà xác cũng nên.
Dung Định Khôn tham sống sợ chết, nhưng Dung Gia Thượng thì không. Cho nên cũng chỉ có anh mới có thể ngang tài ngang sức với một Mạnh Tự An đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.
“Đúng rồi”, Dung Gia Thượng trầm ngâm nói, “Chú Triệu, có một chuyện tôi không hiểu. Mạnh Tự An trước khi bỏ trốn có nói, hắn nắm được nhược điểm nên mới có thể làm cha tôi thất thố như vậy. Mà việc này cùng với anh chị tôi hình như có liên quan. Chú, tôi còn có hai người anh chị?”
Triệu Hoa An không kịp đề phòng, kinh ngạc vội hiện lên trong ánh mắt.
“Này... Này là chuyện hoang đường gì chứ? Cậu là trưởng tử Dung gia, phía trước làm gì có anh trai. Mạnh Tự An đại khái thua cuộc không cam lòng, hồ ngôn loạn ngữ thôi”. Triệu Hoa An cười vỗ vai Dung Gia Thượng, “Đừng để ý lời bàn tán. Nếu không phải là trưởng tử, tôi với cha cậu là anh em họ, làm thế nào lại giữ cậu như thế chứ?”
Dung Gia Thượng cười, “Chú Triệu nói đúng. Phải rồi, có tin tức của Phương Hoa không? Lan Hinh thì sao? Dương Tú Thành đâu rồi?”
“Dương Tú Thành hẳn là che chở Đỗ tiểu thư chạy thoát”. Ngũ Vân Trì đi tới, vẻ mặt tự trách, “Thực xin lỗi, Gia Thượng, tôi không bảo vệ được cô ấy. Tôi...”
Dung Gia Thượng nắm lấy vai hắn, “Trên đường tôi đã nghe cả rồi. Anh thân cô thế cô, không có phương pháp phân thân đến cứu, có thể bảo vệ được Phương Lâm là tận lực rồi”.
“Tôi đã phái người đi Mạnh gia, bất luận thế nào cũng phải cứu được Phương Hoa”. Triệu Hoa An nói, “Gia Thượng, Mạnh gia có thù khẳng định muốn báo. Chỉ là Mạnh Tự An đã chuẩn bị nhiều năm, chúng ta vốn dĩ rơi vào thế bị động, giờ phút này càng không thể tùy tiện hành động. Cậu thấy sao?”
“Nên vậy, trước xem tình hình cha tôi rồi quyết định bước tiếp theo”. Dung Gia Thượng từ hộp thuốc rút ra một điếu, lại không châm mà mân mê thưởng thức trong tay, “Rốt cuộc thù là do cha kết, muốn báo thù thế nào, tôi muốn nghe ý kiến của ông ấy”.
Dung phu nhân cười nhạo: “Cha con bảo thủ, lãnh khốc ích kỷ, làm gì nghe người khác góp ý? Chờ lát nữa ta nhất định phải hỏi bác sĩ, trái tim của ông ấy có phải màu đen luôn rồi không!”
Triệu Hoa An biết Dung phu nhân hận Dung Định Khôn bỏ rơi vợ một mình chạy trốn, vội khuyên nhủ: “Chị dâu, đại ca hắn cũng là nhất thời hoảng loạn. Không cố ý bỏ lại mọi người”.
“Không cần nói tốt cho ông ấy!” Dung phu nhân phỉ nhổ, “Hiện giờ đã ăn viên đạn phải nằm bên trong, bị người ta xẻ ngực, ta liền xem đây là báo ứng! Gia Thượng, bất luận cha con có tỉnh lại hay không, con thấy nên làm thế nào thì làm thế ấy, không cần phải để ông ấy xen vào. Con là trưởng tử đích tôn, Dung gia vốn dĩ nên là của con!”
“Chị dâu...”, Triệu Hoa An lúng túng, “Chị nói thế này là đang tức giận”.
“Ta không thể nhịn được nữa!” Dung phu nhân nộ khí dâng đến đỉnh đầu, dứt khoát đem toàn bộ nói ra, “Gia Thượng, nãy giờ con cùng lão Triệu nói ta đều nghe được. Hắn không chịu nói thì để ta nói. Đây cũng không phải lần đầu ông ấy bỏ vợ bỏ con cho nên mới làm thuần thục như vậy! Muốn biết vì sao không?”
“Chị dâu, việc xấu trong nhà không nên nói thế!” Triệu Hoa An nhìn Ngũ Vân Trì đang lúng túng đứng một bên, vội vàng kéo Dung phu nhân sang một gian phòng trống bên cạnh. Dung Phương Lâm đang ngẩn người bị mẹ mình ồn ào làm bừng tỉnh, bước đi theo. Dung Gia Thượng dùng ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ rồi đi vào phòng, khép cửa lại.
Dung phu nhân hung hăng hất tay Triệu Hoa An, “Giờ ta phải nói! Gia Thượng bây giờ là đương gia, cha mình tính tình như thế nào cũng nên cho nó biết!”
Dung Gia Thượng nói: “Phu nhân không vội, có gì chậm rãi nói”.
Dung phu nhân bắt lấy góc áo Dung Gia Thượng, cười lạnh nói: “Con không thể tưởng tượng được đâu, cha con trước khi cưới mẹ con còn ở quê cưới qua một người khác. Sau này ông ấy phát đạt, chướng mắt nông phụ thôn quê, liền thay tên đổi họ, vứt bỏ vợ con, giả trang người cao quý đi hỏi lấy mẹ ruột con! Con vừa rồi hỏi phía trước phải chăng có anh chị là có thể hỏi đúng rồi. Trời mới biết người anh người chị kia của con lưu lạc phương nào. Mạnh Tự An muốn lấy việc này tới uy hiếp cha con, có khi là chính xác”.
Đừng nói Dung Gia Thượng, ngay cả Dung Phương Lâm đang phát ngốc cũng kinh ngạc nhìn lại.
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Chúng con còn có anh chị sao? Cha còn thay tên họ?”
“Đúng vậy”. Dung phu nhân nhìn gương mặt khiếp sợ của con gái, ha ha cười lạnh: “Hai người, kỳ thật căn bản không phải họ Dung. Các người vốn dĩ là họ Tần! Ha ha, cái gì Dung Định Khôn? Hắn là Tần Thủy Căn. Cái gì mà gia môn thanh tao cao quý xuống dốc? Cùng lắm trong nhà chỉ có vài mẫu ruộng, hồi trẻ cùng chú Triệu của con đến Thượng Hải buôn bán nhỏ, lái một cái xe lừa hỏng, qua lại mua bán thôi!”
Dung Phương Lâm nghẹn họng nhìn trân trối, không kịp phản ứng như côn trùng bị dính nhựa cây.
“Vậy chúng ta về quê cúng tổ tiên hàng năm, là thờ tổ tiên của ai?”
“Hỏi chú Triệu của con đi!” Dung phu nhân chỉ vào Triệu Hoa An, bén nhọn nói, “Hắn là người cùng cha con một đường vào sinh ra tử. Những chuyện xấu xa dơ bẩn của ông ấy, hắn là người biết nhiều nhất. Ha ha! Nếu là sớm hơn mười tám năm, nếu biết sớm hơn mười tám năm Dung Định Khôn là loại người này, có treo cổ trong khuê phòng ta cũng không gả cho hắn!”
Triệu Hoa An vội nói: “Các con xác thật đều là họ Dung. Tần Thủy Căn chỉ là tên giả cha các con dùng khi ra ngoài làm ăn. Có người cố ý xuyên tạc tung tin đồn thất thiệt. Chị dâu, chị bình tĩnh chút, đừng để cha con họ hiểu lầm”.
“Đừng gọi ta là chị dâu!” Dung phu nhân lạnh lùng liếc mắt, “Ta không đảm đương nổi. Lúc trước Dung Định Khôn bịa đặt xuất thân, chú còn giúp đỡ không ít đi!”
“Thời điểm anh ấy cưới chị, xác thực có một khối tài sản”.
Dung phu nhân châm biếm, “Nói cũng đúng, Dung Định Khôn không tính là lừa ta, nhưng trước ta có lừa một vị tỷ tỷ là chắc chắn”.
Dung Gia Thượng nghiêm nghị hỏi: “Chú Triệu, cha tôi trước đó thực sự có vợ con”.
Triệu Hoa An xấu hổ đến tột đỉnh, hận không thể xông vào phòng phẫu thuật đánh thức Dung Định Khôn để tự hắn đến trả lời.
“Kỳ thực vị phía trước kia, không được coi là phu nhân chính thức”. Triệu Hoa An cố ý nói, “Thực sự có sinh đôi hai con gái. Nhưng là những năm đầu ở quê không phải có một hồi dịch bệnh hoành hành sao? Ông nội, bà nội cùng hai bà cô cả nhà đều bệnh chết, mẹ con ba người kia cũng không tránh được. Cha con sĩ diện, sợ người khác nói mệnh khắc vợ con nên mới đem giấu đi. Bất luận là chuyện thế nào, Gia Thượng, cậu là trưởng tử Dung gia là điều chắc chắn”.
Dung phu nhân kỳ thật đối với mấy chuyện này cái biết cái không, hiện tại nghe rõ ngọn nguồn lại hung hăng phỉ nhổ một cái.
“Mệnh có thể không khắc sao? Vị tỷ tỷ trước ta, còn có con trai ta, nghĩ đến đúng là hắn khắc chết!”
“Chị dâu?” Triệu Hoa An khóc không ra nước mắt.
Dung Gia Thượng trầm ngâm một lát, gọi Triệu Hoa An đến bên cạnh, thấp giọng nói: “Cha tôi nếu là bị chuyện này uy hiếp, sợ không phải chỉ là mất mặt thôi”.
Triệu Hoa An cũng có chút không chắc chắn.
“Cặp song sinh kia, khẳng định đã chết?” Dung Gia Thượng hỏi.
“Đương nhiên” Triệu Hoa An cúi đầu hút thuốc che đi hoảng loạn trong mắt, “Bệnh chết người phải hỏa táng, tôi và cha cậu đều nhìn thấy họ thiêu. Tôi nghĩ cậu không ngại thì chờ cha cậu tỉnh lại, trực tiếp hỏi ông ấy đi”.
Dung Gia Thượng nhớ tới Mạnh Cửu điên điên khùng khùng kia, không khỏi thở dài.
Cha anh trong cảm nhận vốn là người dối trá còn độc ác, hai việc này cùng lắm chỉ xác minh thêm quan điểm của anh thôi. Mỗi người con trai đều hi vọng cha mình là vĩ nhân đỉnh thiên lập địa, nhưng anh lại là Dung Gia Thượng thì không có cơ hội thực hiện nguyện vọng này.
Trước kia khi Dung Gia Thượng còn ở trường quân đội, đôi khi còn ảo tưởng Dung Định Khôn là người cha yêu thương nhưng trái tim sắt đá, gửi con trai đến học viện quân sự để bảo vệ cùng huấn luyện nó. Nhưng từ sau khi trở về Thượng Hải, mỗi một ngày ở chung, những hình tượng giả dối đó không ngừng sụp đổ. Giống như một bức tượng thần sơn son thếp vàng, dần dần lộ ra lớp phôi bùn trộn rơm bên trong.
Cha anh đến vợ con đã khuất đều có thể giấu giếm, người tình cũng đem theo mục đích hủy diệt mà tiếp cận. Đến tột cùng con người ông ấy có bao nhiêu phần là chân thật?
Mà anh cũng quá mệt mỏi chuyện phải thu dọn cục diện rối ren của cha mình, đã phiền chán không ngừng còn phát hiện bộ mặt thật của ông ấy lại càng không chịu nổi. Dung gia tựa như một lon đồ hộp đóng gói không kỹ còn hết hạn sử dụng, chỉ cần dùng tay mở ra sẽ bị xước, bên trong còn tanh tưởi khó nghe.
Phùng Thế Chân nói không sai. Dung gia là một con thuyền được định sẵn là phải chìm nghỉm. Anh đứng ở mũi thuyền nhìn Phùng Thế Chân trên bờ. Cô nhìn chính mình đưa tay vẫy gọi, anh muốn đi, lại vô phương nhúc nhích.
Quay đầu nhìn lại, Dung Định Khôn gắt gao ôm chặt lấy chân anh, sắc mặt xanh đen như thi thể đã chết từ lâu nhưng ông ta vẫn như cũ duy trì sự hoang tưởng về cuộc sống của mình, thật là rùng rợn.
Vài tiếng hô to gọi nhỏ đánh thức Dung Gia Thượng. Anh cảm thấy mình có lẽ đã thiếp đi vài giây.
“Phương Hoa có tin tức!” Ngũ Vân Trì hưng phấn vọt vào phòng, “Có người đưa cô ấy đến bệnh viện Hồng gia. Tôi đi đón cô ấy ngay!”
Dung Gia Thượng mệt mỏi xoa xoa ấn đường, “Sao không thấy Dương Tú Thành? Lan Hinh thế nào?”
Dung Phương Lâm giọng the thé: “Hai người bọn họ không sao đâu, anh hai không cần lo lắng!”
Dung Gia Thượng khó hiểu nhìn em gái.
Dung Phương Lâm nhớ tới chuyện trước đó liền cảm thấy tim mình như gỗ mục, mệt mỏi nói: “Em nhìn thấy Dương Tú Thành che chở Đỗ Lan Hinh chạy thoát. Anh hai nếu không yện tâm, phái người đi Đỗ gia hỏi một chút đi”.
Phòng giải phẫu đèn tắt, bác sĩ người nước ngoài tháo khẩu trang đi ra.