Edit: OwOw
"Cô gặp qua bệnh nhân tâm thần chưa, Thế Chân? Chị tôi những lúc bình thường cũng giống như trước đây, ôn nhu yên tĩnh, sẽ đan áo len cho cả nhà, sẽ kể chuyện và hát cho tiểu Cửu nghe. Nhưng mà cô không biết lúc nào ma quỷ sẽ chiếm cứ thân thể của chị ấy. Những lúc lên cơn, chị ấy sẽ điên cuồng đánh xé tất cả những người đến gần mình, đập phá hết thảy đồ vật, chửi rủa tất cả mọi người. Mỗi lần phát bệnh chị lại tìm cách giết con mình. Cô là một người phụ nữ thông minh, có lẽ cô đã đoán ra được điều đó nên cô mới có thể khống chế tiểu Cửu để thằng bé giao ra chìa khóa, phải không?".
Phùng Thế Chân khẳng định suy đoán của Mạnh Tự An bằng sự im lặng.
Mạnh Tự An thở dài một hơi chậm rãi nói: "Gia phụ một mực không thể tha thứ cho đại tỷ vì đã làm bại hoại gia môn, ông ấy thậm chí còn không nhận đứa con trai mà chị đã sinh ra và bỏ họ lại bệnh viện, để hai mẹ con chị ấy tự sinh tự diệt. Đợi đến mấy năm sau gia phụ qua đời, tôi nắm toàn bộ quyền hành, mới đem mẹ con đại tỷ đón về nhà. Lúc tiểu Cửu bảy tuổi, đại tỷ qua đời. Là tự sát. Ở trước mặt đứa trẻ cắt động mạch cổ. Gia mẫu không lâu cũng sầu não mà chết. Tôi đem tiểu Cửu ký danh thành đệ đệ, nuôi dưỡng thằng bé lớn lên."”
Mạnh Tự An nhấn tắt điếu thuốc đã cháy hơn phân nửa, nhìn thiếu nữ đang cuộn mình cạnh lò sưởi, ánh mắt mông lung. Phùng Thế Chân cùng Mạnh Thanh Chi dáng dấp không hề giống nhau, nhưng cả hai đều có một loại khí chất tinh tế, tao nhã và tài trí. Giờ phút này người chị gái đã chết một cách thê thảm từ lâu dường như mượn thân xác của Phùng Thế Chân hoàn hồn trở về, trong ngọn lửa yếu ớt, nhìn người em trai đã trưởng thành trở thành một người hoàn toàn khác mà bi thương không nói nên lời.
"Tiểu Cửu lần thứ nhất phát bệnh là lúc nó 14 tuổi. Nó mất kiểm soát, nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống và không may bị gãy eo. Tôi mời bác sĩ giỏi nhất khắp cả nước Mỹ, bọn họ đều bó tay không biện pháp. Nó từ trong bụng mẹ đã mang theo bệnh, độc của thuốc phiện, bị mẹ điên tra tấn, cái chết tàn nhẫn ... Tôi cứu không được đứa bé này. Tôi cứu không được Mạnh gia. Nhưng tôi chí ít, có thể làm kẻ khởi xướng phải trả giá đắt!"
Mạnh Tự An bước về phía Phùng Thế Chân, "Thế Chân, tôi nói với cô những lời này, không phải muốn tranh thủ sự đồng tình của cô, hay là để giải thích hành vi của tôi. Tôi lúc đầu chọn cô, là bởi vì thông qua cô tôi thấy được chính tôi năm đó. Một đứa trẻ mờ mịt, phẫn hận và bất lực. Năm đó không có người giúp tôi, cho nên tôi mới đặc biệt muốn giúp cô. Tôi đợi ngày trả thù, đợi còn lâu hơn cô. Tôi hận, cũng hận sâu hơn cô."
Phùng Thế Chân mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: "Như vậy từ hôm nay trở đi, sẽ có rất nhiều người nhà, cũng sẽ hận ngươi giống như ngươi hận Dung Định Khôn."
"Tôi không quan tâm." Mạnh Tự An đi tới trước mặt Phùng Thế Chân, "Cô nói đúng, tôi xác thực lạnh lùng ích kỷ, không khác gì Dung Định Khôn. Nhưng thế thì sao? Đây chính là kẻ mạnh giẫm lên máu tươi của kẻ yếu mà tiến lên thế giới, chỉ cần có thể đạt được mục đích, tôi không quan tâm dưới chân dính bao nhiêu máu tươi, không quan tâm kết xuống bao nhiêu oán thù. Mà cô—— "
Hắn nâng cằm Phùng Thế Chân lên, từ trên cao nhìn xuống cô, "Cô cảm thấy, hiện tại Dung Gia Thượng đã biết tất cả chân tướng, hắn sẽ bỏ qua cho cô sao? Không có ta bảo hộ, cô và người nhà của cô, sẽ có kết cục gì?"
Phùng Thế Chân cụp mắt xuống, cắn chặt hàm răng.
"Tôi biết cô đang suy nghĩ gì." Mạnh Tự An nói, "Cô còn ôm hi vọng đối với Dung Gia Thượng, cảm thấy hắn sẽ không tổn thương cô. Có lẽ, nhìn hắn đúng là cái loại si tình. Bất quá cô và hắn đã huyên náo khó coi như vậy, tiếp tục dây dưa, sẽ chỉ càng khó kết thúc."
"Thất gia có gì chỉ giáo?" Phùng Thế Chân nói.
Mạnh Tự An buông lỏng cằm của cô, đứng lên nói: "Hiện tại cô không thích hợp ở lại Thượng Hải. Đường lui sắp xếp cho cô lúc trước vẫn còn hữu hiệu. Cô trở về suy nghĩ kỹ một chút bước kế tiếp đi như thế nào, rồi giải thích rõ ràng với người nhà cô, sớm lên đường đi Bắc Bình đi."
"Ngươi chịu thả tôi đi?" Phùng Thế Chân kinh ngạc.
Mạnh Tự An hừ cười: "Chuyện tốt làm đến cùng, coi như thành toàn phần tình Chủ quân và Trợ tá giữa hai chúng ta. Nhưng mà đây là lần cuối cùng tôi chiếu cố cô. Lúc gặp lại..."
"Tôi biết." Phùng Thế Chân nói, "Lúc gặp lại, chúng ta sẽ chỉ là những người xa lạ."
Phùng Thế Chân nắm chắc cơ hội liền từ ghế sô pha đứng lên, thấy trước mặt choáng váng. Cô bấu chặt vào lưng dựa ghế sô pha, ổn định bước chân, làm ngơ như không thấy trước bàn tay đưa ra đỡ của Mạnh Tự An, lưng thẳng tắp đi về phía cửa.
Cô bước trên sàn với bàn chân đầy vết thương, nhìn thấy mà giật mình. Mạnh Tự An nhíu mày, nhìn bóng lưng gầy yếu đơn bạc của cô. Ngay khi hắn định gọi Phùng Thế Chân lại, một trợ thủ lỗ mãng vọt vào.
"Thất gia, anh trở về rồi!" mặt mũi trợ thủ tràn đầy hưng phấn quỷ dị, lớn tiếng ồn ào, "Khang ca đã mang cô gái nhà họ Dung về, tôi muốn hỏi anh xử lý như thế nào. Cô nàng kia thật là hung dữ, còn cắn Khang ca bị thương. Khang ca nói muốn giáo huấn cô ấy một chút ..."
Phùng Thế Chân hung hăng kéo cổ áo hắn, phẫn nộ quát: "Các ngươi bắt cô gái Dung gia nào?"
Trợ thủ giật nảy mình, nhấc tay nói: "Khang ca bọn họ bắt được một tiểu thư của Dung gia từ đấu giá hội. Còn là người nào, tôi không rõ."
Phùng Thế Chân chỉ cảm thấy lạnh cả người, huyết dịch trong nháy mắt sôi trào, một mạch xông lên đỉnh đầu.
"Người ở đâu?" Cô hét lớn.
Trợ thủ bị bộ dáng tóc tai bù xù điên dại của cô dọa sợ đến mơ hồ, vội nói: "Ở hậu viện trong nhà trệt của vệ sĩ..."
Phùng Thế Chân dùng sức đẩy hắn ra, chạy như điên ra ngoài.
"Thế Chân, giày!" Mạnh Tự An hô một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn trợ thủ rồi đuổi theo.
Ngoài phòng, mưa rơi xuống càng lúc càng lớn, mưa rơi ào ào trên lá cây khiến chúng rung động mãnh liệt. Phùng Thế Chân trần trụi hai chân, đội mưa chạy về hướng nhà trệt ở hậu viện.
Cách thật xa, cô có thể nghe thấy tiếng cười đầy dâm loạn và ác ý của những người đàn ông. Những tiếng huýt sáo, reo hò khen hay đó như viên đạn chậm xuyên thẳng vào tim khiến cô gần như không thở được.
Một đám đàn ông đang tụ tập vây quanh trước một cánh cửa của nhà trệt, vừa nghe động tĩnh bên trong vừa cười lớn. Phùng Thế Chân lao đến, đẩy người đàn ông ra, cố gắng chen vào trong.
"Ơ!" Những người đàn ông hi hi ha ha đem Phùng Thế Chân ngăn lại, "Khang ca đang bận bịu ở bên trong, em gái đến bồi các anh đây chơi là được rồi."
"Buông cô ấy ra!" Một tiếng gầm thét bạo tạc, Mạnh Tự An đội mưa tiến nhanh đến, sắc mặt âm trầm giống như hòa làm một thể cùng màn đêm.
Thủ hạ sợ hãi đến mức nhanh chóng buông Phùng Thế Chân ra.
Cửa bị khóa trái. Phùng Thế Chân trong nháy mắt rút một khẩu súng con thoi từ thắt lưng của người đàn ông bên cạnh, lên đạn và bắn hai phát vào ổ khóa cửa.
Tiếng súng chói tai khiến cô gái trong phòng hét lên kinh hoàng.
Tâm Phùng Thế Chân bỗng nhiên co thắt lại, bất chấp cái gì là tác phong, nhấc chân đá văng cánh cửa.
Trong phòng một mảnh lộn xộn, một người đàn ông cường tráng quần áo mở rộng, đang kéo quần lên xoay người lại, vẻ mặt cáu kỉnh phẫn nộ vừa nhìn thấy Mạnh Tự An đứng sau Phùng Thế Chân lập tức chuyển thành tươi cười nịnh nọt.
"Thất gia, sao ngài lại đích thân tới?"
Mạnh Tự An mặt không biểu tình, hung ác nham hiểm lạnh lùng.
Phùng Thế Chân nín thở, nhẹ nhàng đi về phía cô gái đang quấn chăn bông và cuộn tròn ở đầu giường. Với đôi mắt đầy thống khổ, cô đưa tay lên, cẩn thận từng li từng tí sờ vào đầu cô gái nhỏ.
"Phương hoa, là cô. Đừng sợ."
Dung Phương Hoa đầu tóc rối bù, khuôn mặt tím bầm đầy nước mắt ướt đẫm. Cô bé kinh hãi co người lại, hai mắt mở to, bên trong đen ngòm không có một tia sáng nào, giống như bầu trời đêm mưa lạnh lẽo bên ngoài.
"Là cô, cô là Phùng Thế Chân."
Đôi mắt của Dung Phương Hoa rốt cục cũng chuyển động, tiêu điểm tập trung vào khuôn mặt của Phùng Thế Chân. Linh hồn đang trôi dạt cuối cùng cũng tụ lại trong ánh mắt, thần trí lang thang trở về đại não. Cô oa một tiếng khóc lớn, lao đến ôm chặt lấy Phùng Thế Chân.
Phùng Thế Chân cũng thấy rõ thảm trạng dưới lớp chăn bông: chiếc váy bị xé thành mảnh nhỏ, làn da tím tái ......
Phùng Thế Chân như bị người ta hung hăng đánh một quyền ở trên mũi, nước mắt tuôn rơi. Cô ôm chặt Dung Phương Hoa trong lòng ngực, kéo một tấm chăn mỏng để quấn cho cô bé. Dung Phương Hoa khóc đến khàn cả giọng, như thể một người sắp chết đuối cuối cùng đã nắm lấy được một khúc gỗ trôi dạt, bám chặt lấy Phùng Thế Chân, nhất thời không chịu buông ra.
"Thất gia ngài đừng nóng giận. Ai nha, ban đầu tôi thật sự cũng không nghĩ đến chuyện này." Người đàn ông tên A Khang bình chân như vại giải thích, "Đừng nhìn cô gái nhỏ này đang khóc sướt mướt, vừa rồi nó rất hung dữ, đá lão Ngưu bị thương, còn cào nát mặt của tôi. Tôi đây cũng không phải nhất thời lửa giận lên đầu nên muốn cho cô ta một chút giáo huấn. Những thiên kim tiểu thư này, bình thường đều không để chúng tôi vào mắt. Tôi muốn cô ta phải nhìn tôi một cái, không có cha cô ta che chở, cô ta còn có thể đắc ý cái gì?"
Mạnh Tự An vẫn mím chặt đôi môi mỏng, u ám trầm mặc.
Người đàn ông nói rồi lại cười, "Đêm nay ngài không phải là không có giết được Dung gia đại thiếu gia à? Vậy chúng ta chơi Dung gia tiểu thư, cũng coi như lấy lại một điểm nhỉ."
Phùng Thế Chân phẫn nộ đến cực hạn, nhưng ngược lại hơi thở không có run rẩy, nước mắt cũng ngừng lại, nhịp tim cũng khôi phục lại bình thường.
"Còn có ai đụng phải cô ấy không?" Giọng nói của Phùng Thế Chân giống như lưỡi đao sắc bén, cắt chém đến người máu me đầm đìa.
Người đàn ông hờ hững liếc nhìn cô, "Nếu không có cô đến làm mất hứng thì đã tới lượt mấy anh em bên ngoài."
"Được." Phùng Thế Chân nói, dùng một tay che mắt Dung Phương Hoa, tay phải giơ súng lên nhắm vào giữa trán người đàn ông, bóp cò.
Đùng ——