EDIT: BƠ
Đến lúc vật phẩm đấu giá thứ năm, một chiếc bình thời Đường được bán đấu giá với giá cao ngất ngưởng 50 nghìn tệ. Bầu hông khí của khán đài được đẩy lên cao trào.
Đồng hồ treo tường trên cao chỉ đến 11h 40, vẫn còn 20 phút nữa, phần cuối cùng của món đồ cổ hôm nay sắp được bán đấu giá. Bởi vì nhà tổ chức dự định giữ bí mật. Khách mời vẫn không biết vật đấu giá cuối cùng là gì, nên vô cùng hứng thú chờ đợi.
Khách khứa tràn trề thích thú, chuyện trò vui vẻ, không hiện chút nào mệt mỏi.
Phùng Thế Chân đã đợi gần hết buổi tối, thấy đại thiếu gia Hashimoto đến bây giờ đều còn thở hổn hển bình thường. Không khỏi có một chút hoài nghi suy đoán ban đầu của bản thân.
Buổi đấu giá tụ tập rất đông người nổi tiếng tham gia, ban tổ chức đã bố trí rất đông vệ sĩ để bảo vệ các vật phẩm đấu giá. Nếu nhà họ Dung muốn động thủ, có thể sẽ không chọn trong buổi họp. Vậy có lẽ sẽ sau khi buổi tiệc rượu kết thúc?
Phùng Thế Chân đang suy nghĩ, thấy Mạnh Tự An đi tới, nói: “Lệ Nhi có một chút không thoải mái, đang ở trên lầu nghỉ ngơi. Cô đi giúp cô ấy đi.”
“Cô ấy bị làm sao?” Phùng Thế Chân đem ly rượu bỏ xuống, lo lắng nói, “Cần gọi bác sĩ hay không?”
“Uống hơi nhiều mà thôi.” Mạnh Tự An cười một tiếng trấn an, kéo cánh tay của Phùng Thế Chân, mang cô lên cầu thang lớn trên tầng hai.
Lầu hai là nơi làm việc, so sánh với lầu một thì yên tĩnh rất nhiều. Mạnh Tự An đem Phùng Thế Chân đi qua một đoạn hành lang vắng vẻ, có bảo vệ ở phía trước mở cửa chờ bọn họ.
“Lệ Nhi?” Phùng Thế Chân đi vào, chỉ nhìn thấy một thiếu niên ngồi xe lăn quay đầu lại. Cô sửng sốt.
“Phùng tiểu thư, buổi tối tốt lành nhé.” Mạnh Cửu mặc một áo khoác dài màu xanh đậm, ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, nở nụ cười thân thiết, nhưng giống như một con búp bê gỗ đột nhiên sống lại. Nhất thời hù dọa người ta rợn cả tóc gáy.
Những mảng lông tơ trên sống lưng của Phùng Thế Chân dựng lên, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy tiếng đóng cửa nặng nề vang đội từ sau lưng truyền tới.
Trong nháy mắt, cô dồn sức bổ nhào về phía trước, nhưng cũng đã muộn một bước. Lúc nhào đến cánh cửa, chỉ nghe được tiếng khóa cửa từ bên ngoài truyền tới.
“Thất gia!” Phùng Thế Chân vừa hoảng sợ vừa tức giận, “ Ngài, đây là làm cái gì? Thả tôi ra ngoài!”
Giọng trầm thấp của Mạnh Tự An ngăn cách qua cánh cửa vừa dày vừa nặng có một chút mơ hồ, những lời nói cùng nụ cười phảng phất như từ sâu trong lòng đất truyền tới.
“Lúc trước, cô từng hỏi tôi, nếu như nghiện một thứ gì đó, nên làm thế nào để cắt đứt. Vậy bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết: khi thứ khiến cô nghiện biến mất, cô sẽ tự nhiên không còn mê đắm nữa.”
Lời này như khơi ngộ Phùng Thế Chân, trong nháy mắt liền đem tất cả các sự tình không nghĩ ra lúc trước, toàn bộ đều nghĩ thông suốt.
An bài cho cô làm gián điệp tình báo, đòi kim kỳ lân, cháu trai tàn tật….
Cô không thể tin được, tựa như bị một bàn tay vô hình dùng sức bóp chặt cổ họng, trong lúc nhất thời không có cách nào hô hấp được.
“Thế Chân, ngoan ngoãn ở chỗ này, phụng bồi cùng Tiểu Cửu đi.” Từ đầu đến cuối trong lời nói của Mạnh Tự An đều chứa ý cười ôn nhu, giống như đối với người nghe biết bao tình thâm ý nặng. Nhưng lời của anh ta nói ra, lại khiến cho cô trong nháy mắt rơi vào tu la địa ngục.
“Hiện tại, cô có thể nghiêm túc suy đoán một chút, tối nay ai là người chiến thắng cuối cùng.”
Phùng Thế Chân điên cuồng đập vào cửa: “Mạnh Tự An! Anh mau thả tôi ra ngoài! Mạnh Tự An, anh điên rồi sao? Anh muốn làm gì?”
Mạnh Tự An hướng tay sai ở ngoài cửa gật đầu một cái, đối với những cú nện trên cửa và những lời mắng chửi làm như không nghe. Cúi đầu đốt một điếu thuốc, nghênh ngang mà đi.
Phùng Thế Chân thở hổn hểnh dốc sức dùng hai chân đạp cửa. Sau đó, quay đầu hung hăn trừng mắt. Mạnh Cửu tò mò quan sát nhìn cô.
“Thất gia cũng thật có tâm, lại đem Cửu thiếu gia giam giữ.” Phùng Thế Chân vén những sợi tóc đang tán loạn qua bên tai, thuận tay lấy xuống cái kẹp tóc.
Mạnh Cửu nở nụ cười ngây ngô nói: “Anh trai dẫn tôi tới để xem kịch. Phùng tiểu thư cũng là đến xem kịch phải không?”
“Không có hứng thú.” Phùng Thế Chân lạnh lùng cười nói, đem kim gài kẹp tóc bẻ tách ra, cắm vào trong lỗ khó, bắt đầu cậy cửa.
Mạnh Cửu mặt đầy vẻ thất vọng, đẩy xe lăn đến cửa sổ thủy tinh màu sắc rực rỡ kiểu phương Tây trên tường và nhìn ra ngoài.
“Anh cả nói là cha của tôi phía dưới, cô có biết là ai không?”
Thì ra cửa sổ hướng vào bên trong tòa nhà, hướng ra sảnh trung tâm. Phùng Thế Chân đi tới, lựa một khung thủy tinh trong suốt nhìn xuống, phát hiện tầm nhìn ở cửa sổ này rất tốt, có thể đem toàn bộ khung cảnh của đại sảnh vào trong tầm mắt.
Cô liếc mắt liền thấy được cha con nhà họ Dung, nhìn thấy đại thiếu gia Hashimoto và Dung Phương Lâm đang ngồi ở một bên và thấy Mạnh Tự An đang chầm chậm bước xuông cầu thang。
Dường như cả nhận được ánh mắt của Phùng Thế Chân, Mạnh Tự An dừng chân, nhìn lên.
Mạnh Cửu cẩn thận sửa sang lại ống tay áo, trên mặt tràn đầy trông đợi, nói liên miên: “Chờ lát nữa, anh cả sẽ dẫn tôi đi gặp cha. Phùng tiểu thư, cô nói xem tôi mặc như thế này có đẹp không? Cha tôi sẽ thích tôi chứ?”
Phùng Thế Chân không đáp, hỏi: “Mạnh Tự An ở lầu hai bố trí bao nhiêu người?”
Mạnh Cửu biết cô dù sao đi nữa không thể ra ngoài, cũng không giấu giếm mình, thoải mái nói: “Ở đây khắp nơi đều là người của đại ca, ngay cả vệ sĩ và bồi bàn cũng là người Mạnh gia chúng tôi. Anh cả nói, anh nhất định sẽ làm cho cha nhận ra tôi. Khi đến thời điểm, anh ấy sẽ cho người….”
Anh ta giơ tay lên làm một động tác nổ sung, “Pang....giết người kia.”
Phùng Thế Chân rùng mình, qua cửa sổ, cô nhìn thấy chiếc đồng hồ treo tường trên bước tường đối diện của hội trường. Đồng hồ chỉ 11 giờ 50 phút.
Cô quay người, tăng tốc mở ổ khóa, hỏi: “Giết cha anh, ông ta cũng sẽ không bao giờ nhận anh nữa.”
Mạnh Cửu cười tủm tỉm: “Tại sao lại giết cha của tôi? Đương nhiên là phải giết người chiếm lấy danh phận của tôi!”
Rắc rắc, chiếc ghim bị gãy trong tay. Phùng Thế Chân nôn nóng đem chiếc cài tóc vứt đi, lạnh lùng hỏi: “Ai chiếm danh phận của cậu?”
Mạnh Cửu cười mỉm nhìn vẻ mặt kinh hãi và tức giận của Phùng Thế Chân, nói: “Đó là con trai lớn của cha tôi! Anh cả nói, cha tôi nợ mẹ con chúng tôi. Tất cả công việc kinh doanh của nhà họ Dung đều nên thuộc về tôi mới đúng. Anh còn nói, cha vẫn luôn bận lòng đến tôi và mẹ. Ông ấy gặp tôi, khẳng định vô cùng vui vẻ!”
Mạnh Cửu giống như một đứa trẻ đang chuẩn bị ăn bánh kem, với vẻ mặt thèm thuồng, đẩy xe lăn đi khắp phòng. Mà Phùng Thế Chân cảm nhận được sự lạnh lẽ ở bốn phương tám hướng hướng về mình, đang chèn ép bản thân cô. Bàn tay kia đang giữ cổ của cô đã được thay đổi thành một dợi dây, quấn quang cổ. Muốn đem cả người cô kéo xuống tận sâu của khe nứt dưới lòng đất.
Mạnh Tự An mới không quan tâm đến con kim kỳ lân kia. Anh ta cũng không quan tâm đến việc Dung Định Khôn có cúi đầu xin lỗi hay không.
Anh ta chỉ muốn giết Dung Gia Thượng mà thôi!
Anh ta muốn giết con trai trưởng, người mà Dung Định Khôn coi trọng nhất trước mặt ông ta. Để giáng cho Dung Định Khôn một đòn nặng nề nhất, một sự trả thù tàn nhẫn nhất!
Còn cái gì đả kích hơn so với việc giết đứa con trai mà người đàn ông coi trọng?
Giết chết một người con trai trẻ tuổi tuấn tú, lịch sự. Lại đưa cho ông ta một đứa con trai tàn phế, điên loạn. Để cho ông ta biết, ông ta mười năm trước đã gây ra biết bao tội nghiệt!
Mà Mạnh Tự An vì để báo thì cũng đã bị điên rồi! Anh ta không có chút nguyên tắc nào, chỉ vì ham muốn sảng khoái của bản thân, không tiếc xuống tay giết chết người vô tội.
Đúng, Dung Gia Thượng là con trai của Dung Định Khôn. Nhưng anh ấy vô tội đến mức nào, muốn chuộc lỗi mà cha anh đã gây ra trong thời niên thiếu? Anh ấy có gì sai trong vấn đề này?
Cho dù muốn nói chuyện trả nợ cho cha, thì Dung Gia Thượng gặp phải Phùng Thế Chân cô, không phải đã quá chịu tội rồi sao? Vì sao còn muốn tổn thương tính mạng của anh?
Phùng Thế Chân vô cùng tức giận, nắm lấy chiếc ghế đẩu mạnh mẽ nện vào cửa. m thanh phát ra ầm ầm, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích.
Phùng Thế Chân mắt đỏ ngầu, đầu tóc tán loạn, cô cũng không quan tâm.
Cửa sổ quá nhỏ, lại lắp lan can bằng sắt, cô không thể phá vỡ kính để cảnh báo những người ở tầng dưới. Mà trong đại sảnh ca vũ đang lên cao, cho dù cô ở trong phòng có điên cuồng đánh đập, bên ngoài cũng chưa chắc có thể nghe được âm thanh gì.
Cô nếu như muốn ra ngoài, lối ra duy nhất chính là cánh cửa kia. Mà cửa lại bị người từ bên ngoài khóa lại.
Nghĩ đến đây, Phùng Thế Chân quay đầu lại, nhìn chằm chằm Mạnh Cửu đang nói chuyện với chính mình, hỏi: “Anh trai của cậu đem cậu bỏ cậu ở đây. Nếu như phát bệnh làm thế nào?”
Mạnh Cửu nói: “Vệ sĩ có thuốc trong tay, hơn nữa tôi sẽ ngoan ngoãn. Không thể làm cho cha tôi sợ hãi, nếu không ông ấy sẽ cự tuyệt tôi.”
“Nhưng chiếc chìa khóa đã bị anh trai cậu lấy mất.” Phùng Thế Chân nói.
“Không” Mạnh Cửu nhìn chằm chằm Phùng Thế Chân, mỉm cười: “Tôi vẫn còn một chiếc chìa khóa trong tay. Phùng tiểu thư đoán xem tôi đã giấu nó ở đâu?”
Tiếng đồng hồ 11h đột ngột vang lên, như một nhát búa nặng nề đập vào đầu Phùng Thế Chân. Sau lưng cô ấy chảy ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng, cô tuyệt vọng nhìn về phía cửa sổ phát sáng.
Ánh sáng đâm vào mắt cô đau nhức, mồ hôi lạnh chảy xuống gáy, giống như một con rắn lạnh lẽo đang xông vào trong quần áo, mang theo hơi thở chết chóc.
Ngay sau khi tiếng chuông vang lên, khách mời trong hội trường lại tự nhiên tụ tập về phía bàn đấu giá.
Dung Gia Thượng liếc nhìn Mạnh Tự An một cái, rồi quét mắt nhìn xung quanh. Nhưng không thấy bóng dáng của Phùng Thế Chân. Lông mày của anh không khỏi cau lại.
“Thưa quý vị.” Giọng nói hào hứng của người dẫn chương trình vang lên khắp hội trường.
“Bây giờ, chúng tôi sẽ bán đấu giá là đồ vật bắt mắt nhất, đắt giá nhất trong cuộc đấu giá của buổi từ thiện.”
Hashimoto rất tò mò về món đồ đấu giá sau cùng, giờ phút này không nhịn được đi về phía trước một bước.
“Chiếc quốc kim kỳ lân!”
Tấm lụa đỏ đột nhiên được mở ra, trong hộp thủy tinh hình vuông, một con kỳ lân nhỏ, tinh xảo bằng vàng đang được đặt trên tấm vải. Dưới ánh đèn chói lọi chiếu xuống, kim kỳ lân tản ra ánh sáng yêu dã chói mắt.
Biểu cảm của gia đình nhà Hashimoto đột nhiên khẩn trương. Đại thiếu gia nhà Hashimoto đưa mắt nhìn kỹ, anh ta nhìn kim kỳ lân từ khoảng cách xa, kinh ngạt mà đứng lên. Sau đó, chợt lấy tay che ngực lại. Dung Phương Lâm sợ hãi, vội càng đỡ anh ta.
“Cái này….” Dung Định Khôn bối rối nhìn qua, thấp giọng hỏi: “Chủ tịch Hashimoto, ngài nặc danh tặng kim kỳ lân này sao?”
“Không phải!” Ông ta nghiến răng nghiếng lợi, “Chẳng lẽ là có hai con kim kỳ lân vàng?”
“Tôi chưa nghe nói.” Dung Định Khôn nói: “Tôi đã tìm con kim kỳ lân này rất nhiều năm, nhưng chưa từng nghe ai nói rằng đây là một cặp.”
“Không giống như là một cặp.” Dung Gia Thượng bình tĩnh nói, “Xin hãy nhìn con kim kỳ lân trên sân khấu. Tư thế giống hệt như đúc con kim kỳ lân trên tay chủ tịch, đầu đều hướng quẹo phải. Nếu là một đôi, nên hướng về bên trái mới đúng.”
Masazo Hashimoto và Dung Định Khôn nhìn nhau.
Người chủ trì đang mở ra để những nhà thẩm định đồ cổ có thẩm quyền trên sân khấu chứng minh rằng con kim kỳ lân này là hàng thật.
Dung phu nhân không ngừng lẩm bẩm, “Nếu cái này là thật, vậy của nhà chủ tịch Hashimoto….”
Dung Định Khôn níu áo vợ mình, xoa dịu Masazo Hashimoto, nói: “Lại không chính mắt nhìn kỹ, không thể chính xác được. Gia Thượng, con đi đấu giá, trước tiên hãy lấy con kim kỳ lân này trước khi rơi vào tay người khác.”
Dung Gia Thượng trả lời, rồi hướng Masazo Hashimoto đang hốt hoảng nói: “ Chú Hashimoto, xin hãy yên tâm, vì con kỳ lân vàng của chú vẫn còn ở nhà nên đây có thể là hàng giả. Sau khi cháu đăng lên báo, cũng thấy không ít hàng giả.”
Những lời này càng khiến Masazo Hashimoto cảm thấy khó chịu. Ông ta cũng sẽ không lấy kim kỳ lân ra mà chơi đùa. Lần cuối ông ta nhìn thấy nó là lúc nhà họ Dung đến bái phỏng.
Trong hơn nửa tháng, kim kỳ lân đã được giữ trong két sắt. Két sắt tuy là hàng của Đức, nhưng thế đạo luôn là đạo cao hơn một thước, thần bí lớp lớp. Không đề phòng tặc dã bên ngoài cũng khó đề phòng nội gián bên trong. Ai có thể nói là không có kẻ trộm nào mở được.?
Masazo Hashimoto càng nghĩ càng không yên lòng, vội vàng gọi con trai thứ hai, nói: “Mau đưa người về xem kim kỳ lân ở nhà còn không? Nhanh lên!”
Con trai thứ của Masazo Hashimoto cúi đầu, quay người bỏ chạy.
Dung Định Khôn và Dung Gia Thượng nhanh chóng nhìn nhau. Một vị khách nam không biết xấu hổ bình tĩnh theo sau nhị thiếu gia Hashimoto.
“Anh cả!” Shiori Hashimoto đột nhiên thì thầm, chạy về phía Taiichi Hashimoto.
“Đừng hoảng hốt, anh cả có mang theo thuốc.” Shiori Hashimoto an ủi Dung Phương Lâm đang hoảng hốt. Sờ trên người Taiichi Hashimoto, từ trong túi áo lấy ra một lọ thuốc. Đưa hai viên cho anh ta uống.
“Có phải vừa rồi mới bị dọa sợ? Yên tâm, khẳng định không phải là con kim kỳ lân kia của nhà chúng ta!”
Bà Tanaka đỡ con trai ngồi xuống, “Con uống thuốc rồi, đừng đi lại, bình tĩnh hít thở thở rồi nói sau.”
Taiichi Hashimoto bị bệnh tật hành hạ, mặt mũi đen nhẻm, không nói được lời nào, trên trán và má cũng toát mồ hôi lạnh. Dung đại phu nhân nhìn thẳng một cách đáng thương. Sau đó, quay đầu lại, nhìn Dung Định Khôn một cái nhìn giận dữ để thể hiện không gả con gái vào nhà Hashimoto.
Shiori Hashimoto hai mắt đỏ hoe, Dung Phương Lâm đang ôm khuôn mặt buồn bực, một cái nhìn vô cùng lo lắng từ anh trai. Dung Gia Thượng lạnh lùng nhìn chốc lát, nghe thấy sân khấu chuẩn bị bắt đầu đấu giá, liền cáo từ đi ra ngoài.