Edit: OwOw
Phùng Thế Chân giả điếc trước lời chế nhạo kia, quay sang tỷ muội Dung gia nói: "Hai em hôm nay ăn mặc giống như tiên tử vậy, nhưng không có bạn nam sao?"
"Có nha." Dung Phương Hoa nói, "Anh Vân Trì đi cùng em, nhưng mà vừa rồi đi gặp thầy của anh ấy, sẽ quay lại sau. Bạn nam của đại tỷ là đại thiếu gia Hashimoto."
Tiếng Trung của đại thiếu gia Hashimoto có lẽ tốt hơn so với các cô em gái của mình, nghe được các cô gái đàm luận về mình, liền ôn hòa hữu lễ hướng bên này khom người.
Phùng Thế Chân nhìn thấy anh ta xanh xao tái mét, môi nhợt nhạt tím tái, dáng người gầy gò, bộ quần áo xộc xệch thẳng tắp trên người, dễ nhận thấy sức khoẻ không được tốt. Dung Phương Lâm thanh xuân mỹ lệ, khỏe mạnh hoạt bát, Dung Định Khôn cho dù nhẫn tâm cũng không đến mức đem một nữ nhi ưu tú như vậy gả cho nhà Hashimoto làm góa phụ.
Dung Phương Lâm kỳ thật cực kì không muốn tới tham gia hội đấu giá. Là Dung Định Khôn vừa dỗ dành vừa thuyết phục, cam đoan chỉ là xã giao lướt qua, tuyệt đối sẽ không đem cô gả cho con ma bệnh kia, lại mua một cái vòng tay kim cương hồng phấn đưa cho nữ nhi. Dung Phương Lâm nhìn đến giá trị kim cương mới lên tinh thần ra cửa.
Phùng Thế Chân không nói ra được thiếu gia Hashimoto và Dung Phương Lâm xứng đôi, đành phải khen tóc mới làm và trang sức của Dung Phương Lâm, và chuyển sang chủ đề này.
Nhưng Đỗ Lan Hinh cũng không buông tha Phùng Thế Chân, nhắc lại chuyện xưa nói: "Phùng tiểu thư lúc nào cùng Mạnh lão bản quen thuộc như vậy rồi? Trước đó khi nói đến buổi đấu gia hôm nay những cô bạn của tôi đều đoán Mạnh Tự An sẽ mang vị nữ sĩ nào đến. Mọi người đều đoán là Tiêu Bảo Lệ, nhưng không nghĩ đến lại là Phùng tiểu thư."
Shiori Hashimoto nói bằng một giọng trong sáng và ngây thơ: "Phùng tiểu thư không phải là bằng hữu của Tiêu Bảo Lệ sao? Thông qua Tiêu Bảo Lệ quen biết Mạnh lão bản không phải cũng là thuận lý thành chương. Phùng tiểu thư của chúng ta thông minh xinh đẹp nho nhã, chính là nói rõ Mạnh lão bản đặc biệt có con mắt tinh tường nha."
Giải thích như thế này còn không bằng nói thẳng Phùng Thế Chân thông qua Tiêu Bảo Lệ làm cầu nối mà câu được Mạnh Tự An.
Quả thật, Đỗ Lan Hinh thuận cười khẩy nói: "Khó trách Phùng tiểu thư sau khi từ biệt Dung gia, cuộc sống càng ngày càng tốt."
Dung gia tỷ muội cùng Phùng Thế Chân tình cảm không tệ, lúc này gặp Hashimoto Shiori cùng Đỗ Lan Hinh cư nhiên liên thủ công kích Phùng Thế Chân, nhất thời đều ngây ngẩn cả người.
Phùng Thế Chân nở một nụ cười rạng rỡ, đang chuẩn bị đánh trả thì một bàn tay ấm áp đặt ở đầu vai của cô.
"Tôi được thầy nhờ vả, chiếu cố tiểu sư muội nhà mình, không phải là đương nhiên sao?" Mạnh Tự An êm ái ôm vai Phùng Thế Chân, hướng Hashimoto Shiori và Đỗ Lan Hinh câu môi cười, trong mắt hàn ý hiện lên.
Đừng nói các quý cô, ngay cả những quý ông đang tán gẫu bên cạnh cũng đều đưa ánh mắt qua đây.
Ánh mắt Dung Gia Thượng rơi vào bàn tay Mạnh Tự An đang đặt trên vai của Phùng Thế Chân, mi tâm nhẹ nhàng nhíu một chút.
"Hoá ra mọi người còn không biết." Mạnh Tự An nói: "Trước khi tôi đi nước Mỹ, tôi luôn đi theo Bùi lão tiên sinh học hỏi. Lần này trở về bái kiến lão tiên sinh, mới biết được Thế Chân cũng là đồ đệ của ông ấy, như vậy không phải chính là tiểu sư muội của tôi sao."
"Hai vị thật đúng là hữu duyên." Đỗ Lan Hinh đụng đụng Dung Gia Thượng, "Gia Thượng, Phùng tiểu thư là lão sư của anh, vậy tính ra, Mạnh lão bản chính là sư thúc của anh rồi?"
Phùng Thế Chân cắn chặt hàm răng mới nhịn được cười, khóe miệng thì lại không nhịn được run rẩy một hồi. Dung Gia Thượng hận không thể bóp chết Đỗ Lan Hinh. Nữ nhân này trước đó rõ ràng thông minh lại thức thời, làm sao từ khi mang thai, trí thông minh liền chạy lên tới chín tầng mây đi.
Ngay cả Mạnh Tự An cũng nhịn không được mà run run vai, nói: "Tôi dốt đặc cán mai, không dám hưởng lợi này của Dung đại thiếu."
"Chư vị, bên trong sắp bắt đầu rồi." Triệu Hoa An trong chiếc áo khoác dài màu đen, sải bước từ trong đại sảnh đi ra, "Mạnh lão bản, xã trưởng Hashimoto, mời!"
Một câu nói kia của hắn ta đã vớt mọi người ra khỏi xấu hổ.
Dung Định Khôn mời Hashimoto đi trước, sau đó đi cùng vợ và con gái. Dung Gia Thượng sợ Đỗ Lan Hinh lại làm ra loại chuyện gì ngu ngốc nữa nên dắt lấy cô bước nhanh đi. Shiori Hashimoto lạnh lùng nhìn bóng lưng của Đỗ Lan Hinh, đột nhiên vướng chân xuống thảm. Lúc cơ thể đang nghiêng, một cánh tay duỗi tới, đỡ lấy cô.
Hashimoto Shiori thở hốc kinh ngạc sau mới thấy rõ đỡ lấy mình chính là Mạnh Tự An. Hơi thở nồng đậm của người đàn ông trưởng thành giống như mùi rượu thơm nồng say lòng người, khiến má Hashimoto Shiori nóng bừng, tim nhảy loạn.
"Chú ý dưới chân, Shiori tiểu thư." Mạnh Tự An đôi mắt thâm thúy, tiếng cười trầm thấp. Lại bởi vì thân thể hai người dán chặt lấy, rung động khoang ngực truyền đến Hashimoto Shiori.
Cổ họng của Shiori Hashimoto nghẹn lại, nàng trước giờ đều nhanh mồm dẻo miệng, giờ phút này vậy mà một chữ đều nói không nên lời.
Mạnh Tự An buông cô ra, lịch thiệp nhẹ gật đầu, kéo Phùng Thế Chân đang thờ ơ lạnh nhạt nhanh nhẹn rời đi.
Hắn thế mà biết tên mình? Shiori Hashimoto không thể không chạm vào khuôn mặt nóng bỏng của mình. So với hơi thở thanh xuân thuần khiết của Dung Gia Thượng, loại nam nhân trưởng thành có nội liễm có phong độ như Mạnh Tự An đã mang lại cho cô một cảm giác hoàn toàn mới. Cho đến khi trở về bên cạnh người nhà, tinh thần của Shiori Hashimoto cũng còn có chút không được tập trung.
Hội trường đấu giá rộng lớn trang nhã, quầy đấu giá đơn độc ở một góc. Một chiếc đèn chùm thủy tinh bằng đồng hình trụ khổng lồ treo dưới trần pha lê, chiếu đến đại sảnh sáng như tuyết.
Đơn vị tổ chức cuộc đấu giá này là công ty đấu giá Luismore của Anh. Công ty này rất có danh vọng, khó trách hôm nay các nhân vật nổi tiếng khắp Thượng Hải đều tụ tập về đây, và các quý cô thì thi nhau làm đẹp.
Người chủ trì là người phương Tây tóc đỏ mắt xanh, tiếng Trung nói cực lưu loát. Hắn đem các khách mời thổi phồng đến mức tựa như mỗi người đều là tình cảm vĩ đại, quang minh lẫm liệt, là những vĩ nhân tâm đặt ở gia quốc thiên hạ, sau đó nói, buổi đấu giá hôm nay tương đối bình thường với tổng cộng sáu vật phẩm đấu giá, cứ nửa giờ lại có một vật được đấu giá. Thời gian còn lại, mời chư vị ăn uống vui chơi tùy thích, cần phải thoải mái.
Nhân viên công tác tới phân phát thẻ số. MạnhTự An để Phùng Thế Chân chọn, Phùng Thế Chân tiện tay cầm một cái, là số 16.
Ở đầu bên kia, Dung Định Khôn cầm tới một cái số 7, đưa cho Dung Gia Thượng, tự đi tán gẫu với những người quen. Dung phu nhân và Tanaka phu nhân rất là nhiệt tình đốc thúc Dung Phương Lâm cùng thiếu gia Hashimoto trò chuyện. Dung Phương Lâm cố gắng chống lại sự thiếu kiên nhẫn của mình, làm hết sức qua loa. Cũng may thiếu gia Hashimoto thân thể suy yếu, tinh thần không tốt, nên Dung Phương Lâm không có vẻ quá thất lễ.
Một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Tiêu Bảo Lệ tư thái thướt tha bưng lấy món đồ đấu giá đầu tiên lên đài. Tấm vải đỏ được vén lên, bên dưới là một chuỗi vòng cổ huyết hồng san hô hình chim bồ câu tinh xảo.
Người chủ trì báo giá 2000, lập tức liền có người giơ lên biển số, ra giá 2300, 2500. Trong chốc lát, giá đã tăng lên tới 3000 tệ.
Đồ trang sức san hô mặc dù có giá trị nhưng xâu chuỗi này hạt châu hơi nhỏ, kiểu dáng lại có chút cũ kỹ. Các phu nhân và tiểu thư ở đây không quá thích thú. Cho nên giá tiền cuối cùng đứng ở 3200, liền không có người ra giá tiếp.
Thấy người chủ trì sắp chốt, Mạnh Tự An ưu nhã cầm lấy biển số giơ lên.
"4000."
Giống như ném một viên đá vào hồ nước, kích lên từng vòng từng vòng gợn sóng.
Mạnh Tự An cười nhẹ nhìn Phùng Thế Chân dưới ánh mắt dò xét của những người xung quanh, cưng chiều nói: "Thế Chân, làn da em trắng, mang hồng san hô nhất định đẹp mắt."
Thanh âm của hắn không lớn không nhỏ, giống như một con bướm õng ẹo tạo dáng, nhẹ nhàng bay vào lỗ tai Dung Gia Thượng đang đứng nghiêng ở phía sau.
Đỗ Lan Hinh cười nhạo nói: "Một chuỗi san hô nhỏ như vậy cũng xứng 4000 tệ? Mạnh Tự An quả thật tài đại khí thô, đập tiền nghe thật là vang."
Dung Gia Thượng nửa đóng mắt, nở nụ cười không tỏ ý kiến.
Người chủ trì cầm búa, hưng phấn cao giọng nói: "4000 lần 1, 4000 lần..."
"5000." Biển hiệu số 7 được giơ lên theo cùng là một giọng nói lười biếng.
Những gợn sóng trước đó vẫn chưa tan biến thì lại có một viên gạch khác nện vào mặt nước, làm bắn tung tóe một mảng nước lớn, và phá vỡ hoàn toàn sự yên tĩnh trên bề mặt.
Dung Gia Thượng cà lơ phất phơ đứng dựa vào lan can, nghịch cái biển số trên tay, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười tùy ý, như thể anh ta đang coi cuộc đấu giá như một trò tiêu khiển thú vị.