Từ sau khi biết cha đã tỉnh lại, Bính Bính và Khiếu Khiếu đã trở thành hai chú chim sẻ chíu chít, mỗi ngày đều ầm ĩ đòi ba Hàng dẫn chúng đến gặp ba Bân. Phòng bệnh vốn yên lặng nay đã vô cùng rộn ràng. Tiếng cười của trẻ con, tiếng Lệ Hàn Bân nói chuyện từ tốn, tiếng thở dài bất lực của Mẫn Hướng Hàng... tạo nên khúc nhạc hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời.
Ngày Lệ Hàn Bân khỏe mạnh xuất viện, thời tiết đẹp đến kì lạ. Ánh mặt trời ấm áp của mùa đông không chói chang, xuyên qua tầng mây dày cộm, tỏa từng vạt nắng xuống nhân gian, xua tan đi cái lạnh buốt tiêu điều, mang đến bầu không khí mát dịu ngạt ngào.
Chiếc xe nhỏ chậm rãi trên con đường về nhà, Mẫn Hướng Hàng ngồi ở ghế lái nhìn ba cha con ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, khóe môi nở lên một nụ cười hài lòng, tâm tình vui vẻ đưa ra đề nghị: "Hàn Bân, hôm nay là ngày em xuất viện, sau khi đưa mấy đứa nhỏ về nhà, chúng ta đi tận hưởng thế giới hai người đi. Anh đã đặt chỗ ở một nhà hàng Pháp nổi tiếng rồi."
"Suỵt── Anh nói nhỏ thôi, cẩn thận đừng làm ồn bọn nhỏ tỉnh giấc." Lệ Hàn Bân làm động tác yên lặng, cúi đầu nhìn bộ dáng say ngủ đáng yêu của hai con trai, nhỏ giọng trả lời: "Mình ăn ở nhà đi. Bính Bính và Khiếu Khiếu rất muốn ăn thử bánh ngọt do em làm."
Bị từ chối lời đề nghị, Mẫn Hướng Hàng ủ rũ cúi gằm mặt, có chút ganh tị nói: "Ba Bân quả thật là một người cha tốt, tận tâm tận lực nha! Nhưng em mới vừa xuất viện, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng để mình mệt."
Nghe xong câu nói ganh tị của người yêu, Lệ Hàn Bân cười đầy hàm ý: "Hàng à, mình đi tận hưởng thế giới hai người không phải sẽ càng 'mệt' hơn sao?"
Một câu nói nhẹ bẫng chặn Mẫn Hướng Hàng nghẹn họng, anh nhìn lại vào kính chiếu hậu, chỉ thấy mấy đứa con đang nhắm chặt mắt như mấy chú heo nhỏ, quấn quýt gối đầu lên đùi cha, lâu lâu lại chu miệng lầm bầm nói mớ. Lệ Hàn Bân dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của các con, sự cưng chiều đong đầy trong ánh mắt tựa như muốn nhấn chìm Mẫn Hướng Hàng.
Mẫn Hướng Hàng thở dài nặng nề, có hai đứa nhóc bám người ở đây, cuộc sống 'hạnh fúck' sau này của anh coi bộ sẽ càng thêm trắc trở.
Từ bệnh viện trở lại ngôi nhà đã lâu chưa về, Lệ Hàn Bân nhanh chóng thay đồ ở nhà rồi chui vào bếp. Mẫn Hướng Hàng sau khi lo xong cho Bính Bính và Khiếu Khiếu cũng tủm tỉm cười đi vào theo.
"Ba Bân đang làm món gì cho các con ăn đó?" Mẫn Hướng Hàng ôm người yêu từ phía sau, hơi thở ấm áp phả bên tai Lệ Hàn Bân, làm cậu cảm thấy từng trận rùng mình.
Lệ Hàn Bân ngại ngùng vùng vẫy một chút, xoay mặt sang mắng: "Hàng, nhột quá, đừng quậy mà. Em phải tranh thủ thời gian làm bánh bông lan và bánh quy bơ sữa bọn nhỏ muốn ăn, để lát nữa bọn chúng dậy là ăn được ngay."
"Hai tên nhóc phiền phức này, mỗi đứa còn đòi một món nữa chứ. Hàn Bân à, sức khỏe em mới hồi phục, đừng để mệt quá. Làm trước một món thôi được không?" Mẫn Hướng Hàng khẽ chau mày nói.
"Em không sao mà." Lệ Hàn Bân lắc đầu vô cùng quả quyết, vừa trộn bột mì liên tục, vừa thấp giọng nói: "Điều em làm được cho bọn nhỏ thật sự là quá ít."
Mẫn Hướng Hàng nghe ra được sự lạc lõng trong lời nói của Lệ Hàn Bân, anh cúi đầu hôn lên tóc mai của cậu, nhẹ giọng thì thầm: "Ba Bân đúng là một tên ngốc đích thực! Không có em thì làm sao có con của chúng ta? Tình thương yêu và hi sinh em dành cho bọn chúng không ai có thể so sánh được."
Câu nói của người yêu là một liều thuốc giải sầu hiệu quả, Lệ Hàn Bân cười một cái với Mẫn Hướng Hàng, rồi lại tiếp tục bận rộn làm việc đang dang dở.
"Mình làm chung đi."
Nhìn bộ dáng Lệ Hàn Bân trộn bột bằng một tay vất vả, Mẫn Hướng Hàng không đợi cậu gật đầu đồng ý đã vội vàng xắn tay áo, chủ động phụ giúp.
Lệ Hàn Bân không nói gì, để cho anh phụ giúp bên cạnh, khóe môi thanh tú từ đầu đến cuối luôn nở một nụ cười thấp thoáng như có như không.
Thời gian ngọt ngào nung lên món điểm tâm ngọt ngào, trong phòng bếp rộng rãi thoang thoảng một mùi hương mang tên hạnh phúc...
Đưa khuôn bánh bông và phôi bánh quy vào lò nướng, Lệ Hàn Bân lau sơ mồ hôi trên trán, cười nói: "Ha ha, sắp thành công rồi!"
Mẫn Hướng Hàng híp mắt, không nói lời nào tiến gần lại con người đang vui như chú chim sẻ kia, hai tay ôm chặt lấy eo Lệ Hàn Bân, đưa lưỡi ra liếm mặt cậu, qua một lúc lâu mới dừng lại hành động mờ ám này.
"Dính bột mì, bẩn..." Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Lệ Hàn Bân, giọng Mẫn Hướng Hàng dịu dàng chất phác, vô cùng truyền cảm.
Lệ Hàn Bân nghe thế, mặt lập tức ửng đỏ, ngại ngùng mím môi, bối rối như chàng trai mới lớn chưa hiểu chuyện đời.
Hành động vô thức của đối phương đã khiến sợi dây thần kinh mang tên Lí trí trong đầu Mẫn Hướng Hàng đứt đôi, cảm giác nóng rực từ bụng chầm chậm dâng lên trong người, rồi nhanh chóng lan ra toàn thân. Mẫn Hướng Hàng ngậm lấy đôi môi mềm mại kia như đói khát, một tay kéo lớp áo vướng víu trên người Lệ Hàn Bân lên, một tay vô thức vuốt ve yết hầu nhạy cảm của cậu...
"Hàn Bân, mình chưa tận hưởng mùi vị 'tình yêu' lâu lắm lâu lắm rồi..." Âm thanh chứa đầy tình dục của Mẫn Hướng Hàng khẽ vang lên bên tai Lệ Hàn Bân, hai tay linh hoạt nhóm lên từng đốm lửa trên khắp người cậu.
"Uhm──" Lệ Hàn Bân như rên rỉ lại như đang trả lời.
Chuôi ngọc dưới thân Mẫn Hướng Hàng càng lúc càng cứng, dựng lên thành một cái lều nhỏ dưới quần ở nhà rộng rãi. Anh không nghĩ nhiều nữa, ôm ngang Lệ Hàn Bân lên, đi thẳng lên lầu...
"Ba ơi, cha ơi, bọn con đói rồi──" Khiếu Khiếu mơ màng dụi mắt, nũng nịu.
Bính Bính mím chặt môi, vẻ mặt nghiêm túc giống như ông cụ non.
Hai 'nhóc con đáng ghét' đột nhiên xuất hiện làm hai người đang ý loạn tình mê tìm lại được chút lí trí, Lệ Hàn Bân vội vàng nhảy ra khỏi người Mẫn Hướng Hàng, lúng túng chỉnh trang lại quần áo đã xộc xệch, ngượng ngùng cười với mấy đứa nhỏ: "Bánh ngọt chắc sắp nướng xong rồi, mình vào xem thử đi."
Mang lòng ai oán nhìn ba cha con nhanh chân chạy vào nhà bếp, Mẫn Hướng Hàng đứng ở cửa phòng mà lòng nặng trĩu như đá, mặt mày ủ dột. Anh liếm môi như chưa thỏa mãn, trong lòng bất bình phẫn nộ: Hàn Bân à, anh cũng đang 'đói' lắm!!
***
Máy sưởi trong phòng mở ở mức vừa phải, nhiệt độ chênh lệch khá lớn làm cửa sổ kính đọng thành một lớp hơi nước, mờ ảo khiến người ta nhìn không rõ thế giới bên ngoài.
Hai nhóc con ăn no uống đủ xong hào hứng bò ra thảm lông cừu ở phòng khách vẽ tranh, tổng giám đốc chấp hành của Warner kiêm nhà thiết kế nổi tiếng Lệ Hàn Bân ngồi xếp bằng giữa hai đứa bé, kiên nhẫn và tỉ mỉ hướng dẫn cho các con. Cậu của lúc này, cả người tỏa ra ánh sáng dịu dàng của sự 'mẫu tính'. Mẫn Hướng Hàng bị gạt sang một bên híp mắt, một tay chống cằm, ỉu xìu ngả người trên ghế sô-pha, mùi chua lét cuồn cuộn trong lòng sắp nhấn chìm anh. Mẫn Hướng Hàng âm thầm than thở: Mẫn Hướng Hàng ơi Mẫn Hướng Hàng, tại sao mày còn muốn ghen tị với con trai của mình vậy...
Khiếu Khiếu buông bút màu trong tay, đưa bức tranh đã vẽ xong cho Lệ Hàn Bân, tràn đầy mong chờ hỏi: "Cha ơi, Khiếu Khiếu vẽ có đẹp không ạ?"
Lệ Hàn Bân cúi đầu nhìn, gật đầu cười hì hì khen: "Ừ, đẹp lắm. Khiếu Khiếu vẽ giỏi quá! Cha ngắm thế nào cũng không đã!" Nói xong, cậu kìm lòng không đặng hôn lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của con trai.
Trẻ con rất dễ hài lòng, Khiếu Khiếu vui vẻ khoa tay múa chân, nhanh chóng cầm lấy bức tranh từ tay cha, rồi đi đến trước mặt Mẫn Hướng Hàng như tiến dâng bảo bối, hai tay mở bức tranh, giọng non nớt hỏi: "Ba ơi, ba thấy con vẽ đẹp không?"
"Ừ, đẹp..." Mẫn Hướng Hàng không thèm nhìn lấy con một cái, trả lời qua loa.
Nhìn thấy thái độ qua quýt của ba, Khiếu Khiếu chu mỏ không vui, trách móc: "Ba không nhìn tranh của Khiếu Khiếu, ba xấu, ba là ông kẹ──!"
Tiếng ồn ào của con trai không chỉ làm Mẫn Hướng Hàng tập trung tinh thần, mà còn thu hút sự chú ý của người ngồi trên thảm. Thấy ánh mắt tra hỏi của người yêu, Mẫn Hướng Hàng vội vàng cầm lấy bức tranh trong tay Khiếu Khiếu, ngắm nghía một chút, rồi nhẹ nhàng xoa đầu con trai, tươi cười khen ngợi: "Khiếu Khiếu vẽ chú vịt con giống lắm!"
Khiếu Khiếu nghe thế, khuôn mặt vốn đang rầu rĩ càng nhăn nhó hơn. Đôi mắt long lanh dần bốc lên hơi nước, giọng như sắp khóc: "Khiếu Khiếu không phải vẽ vịt con, mà là một chú thiên nga con chưa lớn. Ba xem đi, mỏ của thiên nga con là màu đen, còn mỏ của vịt là màu cam..."
Có lẽ do nỗ lực của mình không được nhìn nhận, Khiếu Khiếu càng lúc càng thấy buồn, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống trên mặt.
Mẫn Hướng Hàng cảm thấy dở khóc dở cười, con trai nhỏ của anh và Hàn Bân sao lại hay khóc như thế chứ? Giống như mình đang... nuôi một bé gái nhõng nhẽo vậy.
Cách đó không xa đã có một đống dao phóng về phía anh, Mẫn Hướng Hàng cảm nhận sâu sắc được áp lực nặng nề, vội vàng ôm lấy con trai đang khóc lóc thảm thiết, nhẹ giọng dỗ dành: "Khiếu Khiếu ngoan, đừng khóc nữa. Là ba nhìn nhầm, thiên nga con vẽ đẹp lắm!"
"Hửm... thật không?" Khiếu Khiếu cúi đầu ủ rũ trong lòng Mẫn Hướng Hàng, khịt khịt mũi, thút thít hỏi.
"Tất nhiên là thật rồi. Có khi nào ba gạt Khiếu Khiếu đâu!" Mẫn Hướng Hàng nhẹ nhàng lau nước mắt cho con trai, bế con chậm rãi đi đến bên cạnh Lệ Hàn Bân và Bính Bính: "Mình lại xem anh Bính Bính vẽ cái gì nào?"
Trên giấy trắng tinh vẽ bốn hình người đơn giản, hai người đàn ông tươi cười dắt tay hai bé trai cười ngây ngô, còn dùng chữ để chú thích rõ: Dad and Daddy. Tuy chỉ là một bức tranh bằng nét vẽ cực kì non nớt, nhưng Mẫn Hướng Hàng và Lệ Hàn Bân lại cảm thấy quý giá hơn cả châu báu đắt giá nhất thế gian.
"Anh ơi, anh vẽ nhà mình à?" Khiếu Khiếu tuột ra khỏi vòng tay ba, ngúng nguẩy đi tới bên cạnh Bính Bính, chớp đôi mắt đen láy, xác nhận lại.
"Ừ." Bính Bính không ngẩng đầu lên mà ừ một tiếng, vẫn chăm chú tô vẽ nền bức tranh.
Khiếu Khiếu ngắm nghía một lúc lâu, dùng bàn tay múp míp gãi gãi sau đầu, tò mò hỏi: "Anh vẽ bốn người, tại sao chỉ ghi tên ba với cha?"
"Tên chúng ta kì quá*, nên anh không muốn viết." Bính Bính dừng bút một lát, giải thích cho em: "Em không nhớ hả? Tại vì chuyện tên này mà anh đánh nhau với Ben nhà bên cạnh đó."
*Bính Bính, Khiếu Khiếu = Nhảy Nhảy, Nhót Nhót:v
Khiếu Khiếu nghiêng đầu suy nghĩ, chu mỏ: "Ừm, anh nói đúng lắm!"
Nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Nghe xong cuộc đối thoại của hai anh em, Mẫn Hướng Hàng và Lệ Hàn Bân nhìn nhau kinh ngạc, rồi hiện lên biểu cảm tự trách. Thời gian này họ chỉ biết ngọt ngào cho mình, mà quên mất chuyện quan trọng hơn đó là đặt tên cho con.