Tuy tình trạng thân thể của Lệ Hàn Bân lúc tốt lúc xấu, nhưng chỉ cần có Mẫn Hướng Hàng bầu bạn, cho dù có khổ cực hay đau đớn đến thế nào chăng nữa, cuộc sống vẫn ngọt ngào như mật.
Alex ở nơi xa xôi đất khách quê người hiển nhiên chẳng hề hạnh phúc được như họ. Khó hòa nhập cách sống, vấn đề công ty bề bộn, cùng với nỗi nhớ nhung phiền muộn trăn trở hằng đêm... tựa như một lưỡi dao sắc bén, cứa một nhát khiến anh máu thịt lẫn lộn nhưng vẫn cam tâm tình nguyện. Mỗi khi ai đó im lặng, họ sẽ tự an ủi bản thân như thế này: chỉ cần Henry sống hạnh phúc, mình cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Ngày tháng cứ lặp đi lặp lại theo vòng tuần hoàn. Công việc bộn bề của một ngày sắp kết thúc, nhìn thấy Alex vẫn còn vùi đầu cần mẫn trước máy tính, Huống Du vỗ vai anh, cười nói: "Này, người anh em, tan làm về nghỉ thôi! Đừng làm như mình là công dân gương mẫu vậy. Cho dù cậu có chăm chỉ hơn nữa thì tổng giám đốc của bọn mình cũng sẽ không tăng lương đâu!"
"Vì cái thái độ làm việc của cậu thế này, nên Henry mới bảo tôi đến quản lí đó." Ánh mắt Alex vẫn không rời khỏi màn hình máy tính, không nhanh không chậm nói: "Tôi cũng chẳng phải vì tiền mới giúp em ấy."
"Ha ha, không phải vì tiền, vậy thì là vì tình rồi!" Huống Du cười gian xảo, lộ ra hàm răng trắng muốt.
Cảm giác bị người khác vạch trần tâm tư thật không dễ chịu chút nào. Alex không e dè mà đuổi khách: "Bây giờ mời cậu ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng công việc của tôi!"
Hai tay Huống Du đan chéo ôm sau đầu, đứng yên tại chỗ không động đậy, nụ cười nơi khóe miệng sâu hơn mấy phần.
Phát hiện người bạn thân đang nhìn mình cười mà không nói, Alex nhất thời thẹn quá hóa giận, cao giọng hỏi: "Cậu... cậu cười cái gì?!"
"Tôi..." Huống Du chưa kịp trả lời, cửa phòng làm việc đã mở ra.
Vừa thấy Trần Bình đi vào, Huống Du lập tức mặt mày hớn hở ra đón, không hề kiêng dè ánh mắt của người bên cạnh, thuận thế nắm lấy tay cậu, nói: "Lát nữa mình đi ăn món Nhật được không em?"
Trần Bình ngại ngùng rút tay lại, lúng túng ho nhẹ mấy tiếng, không thèm nhìn đến Huống Du mà nghiêng đầu nói với Alex đang đứng một bên, vẻ mặt như cười lại như không cười: "Mr. Alex Watson, vì công ty gần đây bận rộn nên bây giờ mới mở tiệc mừng khách cho anh. Tôi đã đặt chỗ ở một nhà hàng riêng tư nổi tiếng, bây giờ cũng sắp đến giờ rồi."
"Công tác quan trọng phải kết hợp nghỉ ngơi làm việc hợp lý, mới đạt được hiệu suất làm ít lợi nhiều!" Huống Du cũng nói thêm vào: "Nhà hàng A Bình đặt cũng không tệ, cậu nhất định phải đi ăn thử đi!"
Đối với lời mời khó từ chối của bạn thân, Alex gật đầu đồng ý.
Nhà hàng riêng tư này quả thật danh bất hư truyền, không chỉ thức ăn có màu sắc tinh tế hút mắt, mùi vị cũng tươi ngon đã miệng, khiến người ta chảy nước miếng, bao tử kêu gào. Thậm chí đến cả Alex không quen ăn món tàu cũng bật ngón cái khen ngon không ngớt.
"Mr. Alex Watson, ăn nhiều đi." Trần Bình gắp cho Alex một miếng cá hun khói ngũ vị hương.
Alex loay hoay với đôi đũa tre không chịu nghe lời trong tay, mỉm cười nói: "Trần Bình, sau này không cần khách khí như thế, gọi tôi là Alex được rồi."
Huống Du nhăn mặt, chỉ vào miếng cá hun khói trong chén của Alex, ra vẻ đáng thương nói với Trần Bình: "Anh cũng muốn!"
Chân mày của Trần Bình hơi động đậy, nhấc đũa, mặt không biểu cảm gắp cho Huống Du một miếng cá hun khói.
"Anh còn muốn uyên ương ngũ quý chưng, tôm nõn ngự đới, chim cút phi tỏi thơm*... A Bình, em phải gắp cho anh!" Huống Du ngậm đôi đũa trong miệng, chỉ một loạt các món ăn bày trước mặt, điệu bộ được voi đòi tiên.
"Bạch──" một tiếng, Trần Bình đặt mạnh đôi đũa trong tay lên bàn gỗ lê khắc hoa, trừng mắt với Huống Du, sắc mặt sầm sì nói: "Tay anh để làm gì?!"
"Vợ gắp thức ăn cho chồng thì có gì sai?" Huống Du nhỏ giọng lầm bầm.
"Huống Du!" Nghe thấy từ ngữ nữ tính đó, cơn giận của Trần Bình vọt lên: "Trên bàn này chỉ có ba người đàn ông, không biết ai là vợ của anh?"
"Biết mà còn hỏi, chẳng lẽ là Alex sao?" Huống Du cãi lại một câu.
"Anh..."
Alex vô tội bị liên lụy mặt đầy hắc tuyến. Nhìn đôi tình nhân đang ve vãn tán tỉnh nhau, ghen tị lẫn chua xót cùng ập tới, nở nụ cười bất lực. Trước đây ở Birmingham mình đã làm một bóng đèn điện dư thừa, bây giờ đến thành phố S vẫn phải đảm nhận vai diễn buồn cười này.
Tạm biệt hai người đang lấy đấu khẩu làm niềm vui trước cửa nhà hàng, Alex một mình bước đi trên con phố yên tĩnh xa lạ. Mấy ngọn đèn đường thưa thớt tỏa ra ánh sáng vàng mờ, gió thu tiêu điều len lỏi vào cổ áo. Anh siết lại áo khoác trên người, hóa ra mùa thu của thành phố S lại lạnh đến thế...
Dừng chân trước cửa một quán bar lập lòe ánh đèn neon, nhìn kĩ bảng hiệu trước cửa, khóe môi Alex cong lên một vòng cung nhàn nhạt, thầm đọc: "Người Về Đêm, cái tên này thú vị đấy!"!"
Lúc này, từ trong quán bar truyền đến tiếng đàn piano du dương. Nghe kĩ một chút, hình như là Castle in the sky của Hisaishi Joe. Có lẽ tiếng đàn quá mức ưu thương, hoặc có lẽ tiếng đàn và tiếng lòng anh lúc này đã cộng hưởng được với nhau...
Alex nhấc bước, ma xui quỷ khiến tiến vào trong quán bar...
*****
Thời gian vẫn còn sớm, người trong quán lại không đông, ánh đèn mờ ảo tản đến từng góc gách. Tiếng đàn piano du dương sâu lắng vang xung quanh, nhịp điệu hô ứng tựa như đang kể lên nỗi bi thương vô hình.
Alex tìm một vị trí tương đối gần sàn diễn tấu ngồi xuống, người phục vụ nhiệt tình lập tức nghênh đón, mặt mày tươi tắn hỏi: "Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho anh không?"
"Cho tôi một ly Whisky không đá." Alex nhàn nhạt nói, ánh mắt không rời khỏi người đang ngồi trước piano ba chân.
Đấy là một người đàn ông với vẻ mặt có chút lạnh lùng, hoàn toàn không giống với nhạc công thường vận một thân chỉnh trang. Anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, để lộ ra cánh tay thanh mảnh trắng nõn như củ sen. Ngón tay khớp xương rõ ràng vờn lướt trên phím đàn hai màu trắng đen, từng giai điệu động lòng người tuôn ra như suối trong.
"Anh à, đây là Whisky anh gọi." Người phục vụ đặt ly rượu trên mâm lên bàn, cắt ngang Alex đang chìm đắm trong thế giới âm nhạc.
Alex đặt tiền boa vào mâm, chỉ vào người ngồi trước đàn, tán thưởng: "Nhạc công này đàn thật hay. Tôi bị tiếng đàn của anh ta thu hút mà vô thức vào đây đấy."
Người phục vụ vui vẻ cười, đôi mắt nhỏ tựa như híp lại thành một đường chỉ mỏng: "Ha ha, anh ấy đàn thực sự rất tuyệt. Nhưng mà, anh ấy không..." Chưa kịp nói xong, người phục vụ đã bị khách bàn bên cạnh gọi đi.
Alex hớp một ngụm whisky, vừa thưởng thức tiếng đàn uyển chuyển, vừa chìm sâu trong hồi ức. Câu chuyện của anh và Henry giống như khúc âm vận đầy cảm xúc này, không có tiết tấu lúc nhanh lúc chậm, cũng không có giai điệu du dương trầm bổng, chỉ có nhạc khúc bình lặng chậm rãi, ung dung theo nhịp phách...
Tiếng đàn piano dần nhẹ xuống, khóe miệng của anh thoáng nở một nụ cười khổ bất lực. Nhạc hết người đi, trăng lặn bóng tàn. Khi mọi thứ đã tan vào bụi trần, thứ mình có thể cho Henry cũng chỉ là lời chúc phúc.
Ly Whisky dần dần đã thấy đáy, cầm lấy áo khoác bên cạnh định rời khỏi đây, Alex bỗng dừng bước vì một cảnh tượng cách đó không xa. Vài gã đàn ông đang vây quanh vị nhạc công khi nãy, tiếng cười dâm đãng bỡn cợt không ngừng vang bên tai.
"Này, anh dai đàn hay thật đấy! Mấy anh em chúng tôi rất thích. Có thể đàn thêm cho chúng tôi mấy bản nữa không?" Một gã đàn ông to lớn trong số đó đặt mấy tờ tiền giấy màu hồng phấn lên phím đàn trắng đen, cười nịnh nọt.
"Anh hai, em muốn nghe bản 'Em dai cưỡi anh dai' ấy cơ'!" Một người đàn ông ăn mặc lòe loẹt, gầy như cọng giá đỗ đề nghị.
"Ha ha! Tiểu Đông, phẩm vị của mày độc đáo thật đấy!"
"..." Nhạc công hai tay ôm lấy ngực, không nói lời nào. Đôi ngươi lạnh lùng tràn đầy khinh thường và chán ghét không hề che giấu.
"Mẹ mày, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!" Vẻ thanh cao lạnh lùng của đối phương đã hoàn toàn chọc giận gã nam nhân trước mặt. Người đàn ông to lớn vừa ném tiền khi nãy túm lấy vạt áo của anh, giơ nắm đấm hung hăng chuẩn bị đánh tới.
Nhạc công gầy yếu nhắm mắt lại theo bản năng, thỏa hiệp đón chờ bạo lực ập tới... Thế nhưng đau đớn như tưởng tượng lại không đến, bên tai bỗng vang lên tiếng nói trầm thấp: "Tôi ghét nhất là ỷ đông hiếp yếu!"
Tuy rằng đối phương chỉ có vài người, lại chưa đụng chạm được gì, ngược lại đã bị Alex thân hình cường tráng đánh cho ngã đông ngã tây, mặt mày bầm dập.
"Có chút tiền thối tha thì hay lắm sao!" Alex cầm tờ tiền để trên phím đàn đập lên mấy gã đàn ông đang ngã dưới đất, lại không chút khách khí mà đá thêm vài cú.
Trước cửa quán bar đã vang lên tiếng còi inh ỏi của xe cảnh sát, mấy gã đàn ông lần lượt bị cảnh sát đưa đi. Alex thở phào một tiếng, nở nụ cười hỏi han người bên cạnh: "Anh không sao chứ?"
"..." Nhạc công không để ý đến sự quan tâm của Alex, cả một câu cảm ơn cũng không buồn nói ra. Anh ta thong thả móc ra một điếu xì gà từ túi quần, vênh váo ung dung nuốt mây phả sương.
Alex mờ mịt khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt: tại sao người bây giờ với người ngồi trước đàn khi nãy lại như hai người khác nhau thế? Tại sao đến cả phép lịch sự cơ bản cũng không hiểu?
"Anh..." Alex định nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
"Anh muốn tôi nói cảm ơn phải không?" Vị nhạc công cuối cùng cũng lạnh lùng mở miệng: "Tôi cũng chẳng bắt anh đến giúp tôi, lo chuyện bao đồng!"
"Anh... Làm ơn mắc oán!" Ấn tượng tốt đẹp khi nãy đã biến mất sạch sẽ, Alex nhất thời trợn to đôi mắt hạnh, mặt lạnh như băng, tức giận đáp lại một câu.
Vị nhạc công hơi nhếch cằm, khinh thường hừ lạnh một tiếng, xoay người đi đến cửa quán bar...
"Nhạc công quán các anh chảnh thật đấy!" Alex lại gọi một ly Whisky, hung hăng hớp mấy ngụm, nghiến răng nghiến lợi nói với phục vụ.
"Anh à... hm..." Người phục vụ thấp giọng giải thích: "Anh ấy không phải là nhạc công ở đây, mà là ông chủ của quán bar này đó."
"Hóa ra là một tên chủ khinh người!" Alex bĩu môi tự giễu, nốc cạn phần whisky còn lại trong ly.